Thà nói là một câu chuyện có thật, chẳng bằng nói là một đoạn ký ức do người trong cuộc hoặc nhiều hoặc ít có yếu tố kết luận chủ quan thì đúng hơn, bởi vì khi tôi nhìn cha mình kể với câu chuyện này, ánh mắt ông đã mất đi tiêu điểm, tựa như tiến vào trạng thái nửa ngủ, từ trong miệng khẽ phun ra những câu chữ tuy rằng trầm thấp nhưng rõ ràng có thể phân biệt, song lại giống như mê sảng trong mơ.
"Ba tuổi đi tới một nông trường, đó là một nơi núi bao quanh ba mặt, cảnh sắc tuy rằng đẹp đẽ nhưng ba căn bản không rảnh quan tâm, ba lên núi xuống làng cải tạo, toàn bộ biên chế nhân viên của nông trường này là dựa theo quân đội mà tính, một đội người, chia làm đội trưởng chính phụ, đại đội trưởng phần lớn đều là quân nhân chân chính đảm nhiệm.
Mọi người ban ngày lao động, cấy mạ gặt lúa đập bông, làm dễ sợ mệt kinh khủng một ngày ba bữa, quá trình tiếp nhận xuống làng cải tạo, bọn ba có cả trăm người, đều ở cùng một ký túc xá lớn, giường kê sát giường, mọi người tuy khổ cực, nhưng cũng sống khá vui vẻ, tuổi tác đều xấp xỉ nhau, chỉ có vài điểm khiến người ta rất khó chịu.
Tục ngữ nói thằng choai choai, ăn mạt bố mày, mỗi người đều ăn mạnh, tuy thức ăn hiếm thấy món mặn, quanh năm hai dưa một tiêu —— bí đao bí đỏ trái ớt, nhưng mọi người vẫn ăn ngon lành, chuyện một bữa cơm ăn ngang ngửa cả cái chợ kia, hơn nữa cộng thêm thu hoạch mùa vụ đồng áng nặng nhọc, cho nên vẫn có rất nhiều người thường phát ra tiếng ùng ục như gõ trống vào buổi tối, sau đó sẽ nghe được một tiếng thở dài và cổ họng ra sức nuốt nước miếng.
Mà mỗi khi lễ tết, căn tin xuất hiện thức ăn một năm khó gặp như thịt kho tàu, tất cả mọi người bắt đầu tranh cướp như điên, mỗi binh đoàn sản xuất đều từng nghe nói những vụ vì căn tin có làm thức ăn mà phát sinh cãi vã dẫn đến ẩu đả thậm chí thương vong, thế mới nói người chết vì tài chim chết vì ăn, con người ở trên phương diện ấy còn quan tâm được gì nữa, lấp đầy bụng mới là chuyện duy nhất nghĩ trong đầu.
Mỗi sáu giờ sáng, người cả đội sẽ tụ tập ở căn tin, mọi người đón ánh nắng lạnh lẽo mới vừa thoát nạn trở về dưới sự hướng dẫn của chỉ đạo viên đọc thuộc lòng Mao tuyển (Là viết tắt của Tuyển tập Mao Trạch Đông), mà đối diện bọn ba, phơi dưới nắng một đám gà vịt thịt cá bóng loáng dầu mỡ đang được ướp, vì vậy mọi người luôn là đọc một câu trích dẫn Mao Trạch Đông, lại nuốt xuống một bãi nước miếng, chỉ đạo viên là một vị quân nhân chuyên nghiệp từng ra chiến trường, trên mí mắt phải của hắn còn có một vết sẹo cỡ bằng ngón trỏ, nghe đâu vết thương ấy suýt nữa khiến hắn thành độc nhãn long. Hắn dùng giọng nói âm vang thô cuồng khiển trách chúng tôi.
"Những thứ này đều là thịt chiến bị! Các cậu chớ hòng mơ tưởng, biết cái gì là thịt chiến bị không? Chính là chuẩn bị để ứng phó với đế quốc Mỹ và thế lực còn sót lại của Quốc Dân Đảng âm mưu phản công chúng ta, mọi người phải thành thật học trích dẫn của Mao chủ tịch, không có vũ trang trên mình, càng phải giữ vững niềm tin trên tinh thần!" Nói xong, hắn liền dẫn chúng tôi đi tập thể dục buổi sáng, sau đó sẽ húp cháo lao động.
Đương nhiên, những thanh niên mười bảy mười tám này tuyệt đối sẽ không thành thật dựa theo lời chỉ đạo viên đại đội mà làm, tuy rằng bọn ba đều không phải là binh sĩ trực thuộc, nhưng tuyệt đối là được yêu cầu dựa theo binh sĩ quân nhân, tất cả những chuyện trộm gà trộm chó bắt được tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha, thế nhưng vậy cũng chẳng mảy may ngăn được những tên ham ăn ham uống kia. Họ gần như dùng hết đủ loại biện pháp để giành được những gì có thể ăn.
Quan hệ thân thiết nhất với ba, là một người to con tên A Ngưu, dáng vẻ của cậu ta rất chững chạc, mà trên thực tế quả thực cũng trưởng thành hơn so với bọn ba nhiều, giống như một người anh cả chăm sóc bọn ba, nhất là ba, cậu ta nói cơ thể xương cốt ba yếu ớt, phải rèn luyện thật tốt, còn kéo ba cùng chơi bóng rỗ, cũng từ khi đó ba mới thích chơi bóng rỗ.
A Ngưu dường như vào những lúc bọn ba bụng đói kêu vang luôn có thể biến ra vài cái bánh khô hoặc hai ba củ khoai lang, ai cũng không biết cậu ta lấy từ đâu ra, mỗi lần hỏi, cậu ta đều cười không đáp, tuy rằng dáng dấp cao to, thịt trên mặt lại như giấy nhám đã mài hết vậy, đôi môi dày luôn mang màu sắc của thịt khô ướp đã lâu, nhưng cậu ta cười lên lại ngây thơ như trẻ con, hai mắt đều bị cơ thịt chung quanh đè nén nhìn không thấy đâu. Khi đó hình tượng A Ngưu trong cảm nhận của ba rất cao lớn, khi đó người có thể kiếm được thức ăn chính là A Ngưu, cho nên tất cả mọi người đều quan tâm cậu chàng tên A Ngưu này.
Nhớ kỹ có lần ba hỏi chỉ đạo viên về gia thế của A Ngưu, ông ta chỉ đại khái nói cha A Ngưu trước kia là một bác sĩ đặc biệt thích về quê chơi, hơn nữa nghe đâu y thuật khá cao siêu, còn từng du học ở nước ngoài.
"Do đó, trong xương máu con ông ta nhiều ít thấm đẫm chút tư tưởng tư bản, cho nên càng phải tiến hành cải tạo thôi." Chỉ đạo viên nghiêm túc nói với ba, mà ba thì cái hiểu cái không gật đầu.
Đương nhiên, có người như A Ngưu có gì liền lấy ra vội vàng chia sẻ, cũng có người như Tiểu Lý cái gì cũng giấu giếm ăn một mình, Tiểu Lý là người Thượng Hải, nghe đâu cả nhà là hậu duệ của tư sản, ngày đầu tiên hắn tới da mỏng thịt non, giống như con gái vậy, nói chuyện khẽ khàng, chỉ đạo viên cau mày nói cậu thật sự cần tới đây cải tạo cho thật tốt, vì vậy nửa năm trôi qua, Tiểu Lý cũng biến thành đám ngẩng đầu chửi má nó, cúi đầu chà xát chân, cả người phơi nắng đen như than, khắp nơi là da chết chưa tróc hết như bọn ba, chẳng qua có một vài thứ hắn trước sau không thay đổi, từ đáy lòng hắn khinh thường bọn ba, tuy rằng không dám nói rõ —— Hắn sợ bị ăn đòn, ngày đầu tiên hắn cười nhạo A Ngưu là một tên ngốc, không khác gì con trâu trên ruộng, lập tức bị đánh nằm bẹp, sau đó A Ngưu rất nghiêm túc, dùng giọng điệu thầy giáo giảng bài nói đừng cười nhạo trâu, trâu trong lòng dân quê rất quan trọng. Sau đó A Ngưu và Tiểu Lý kết thù, hai người nếu không buộc phải nói chuyện tuyệt đối không nhìn mặt nhau. Mà ba, Tiểu Lý cảm thấy trong cả đám chỉ có ba là người tốt nghiệp phổ thông mới có khả năng nói chuyện một chút, mỗi khi ở cùng hắn, hắn luôn dào dạt hồi tưởng ngọt ngào nhớ tới cuộc sống trước kia của mình, lần nào cũng là cậu biết đó là gì không? Nhìn cậu là biết không rồi, tôi nói cho cậu biết nhé. Có nhiều lần ba thật muốn nói ba không biết, cũng không muốn biết làm gì, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng nhìn vẻ mặt hắn kích động giống như ngây ngất thế lại không mở miệng được, đành phải mặc cho hắn lải nhải nói một mình cả buổi.
Con có lẽ cảm thấy những chuyện ba kể có phần bình thường đúng không, thời ấy dường như cũng thế, nhưng ba phải kể về A Ngưu và Tiểu Lý rõ ràng, vì hai người họ hầu như quyết định kết cục của sự kiện kia.
Chuyện bắt đầu là vì chỉ đạo viên phát hiện có người đổ cơm, kỳ thực chuyện này không tính là mới mẻ gì, trong những nữ học viên có rất nhiều người thường đổ cơm, mặc dù là binh đoàn biên chế, thế nhưng trong nông trường cũng có quầy bán quà vặt, cũng có những đồng hương thích bán chút sản phẩm phụ, những cô gái này phần lớn gia đình giàu có, tuy bị cưỡng chế đưa đến vùng quê này lao động nhưng người nhà thỉnh thoảng bỏ vào rất nhiều thức ăn và tiền tiêu vặt, đương nhiên các cô ấy chướng mắt cơm canh sơ sài trong phòng ăn, thế nhưng lần này dường như làm có chút thái quá, bởi vì ba biết Tiểu Lý cũng đổ cơm, hình như là lúc xế chiều hắn nhận được một khoản tiền gửi bưu điện của gia đình, ăn con gà quay, đương nhiên, hắn chỉ kéo mình ba đi, sau đó thận trọng từ lưng gà xé xuống một khối thịt gà lớn chừng bàn tay, sau đó dường như cảm thấy nhiều quá, hắn lại cầm cái cánh cho ba, ba chỉ cười cười, đã có đồ ăn chùa, hà tất so đo nhiều như vậy, thế là dọc đường đi Tiểu Lý vừa gặm gà quay vừa giảng đạo với ba về thức ăn ở Thượng Hải của hắn, hắn nói nếu ở Thượng Hải chắn chắn sẽ mời ba ăn gà nấu rượu, thứ kia so với gà quay này ngon hơn nhiều.
Nói trở lại chỉ đạo viên, ông ta giận tím mặt, báo chuyện này cho doanh bộ, vì vậy doanh bộ quyết định cả đội dựa theo thứ tự ăn cơm ức khổ.
Cái gì gọi là cơm ức khổ? Đó chẳng phải thứ gì tốt, chỉ đạo viên tập hợp tất cả mọi người trong đội ở căn tin, đầu tiên là chửi mắng một trận, nói cái đuôi ham ăn biếng làm sống an nhàn sung sướng của giai cấp tư sản trong óc bọn ba vẫn chưa cắt mất, căn bản không cách nào hòa nhập vào đông đảo tầng lớp anh em nông dân, vì vậy chỉ chậm rãi dùng một thùng nước rửa chén, nói đây là vật liệu chính của cơm ức khổ, sau đó nói tuần tiếp theo, mọi người chỉ được ăn cơm ức khổ từ cơm rau cải thừa và bánh bao cũ khô cứng bỏ đi, hơn nữa toàn bộ quầy bán quà vặt không được phép bán đồ cho người của trại bọn ba, bắt được giấu đồ ăn riêng, sẽ bị phạt nặng.
Mệnh lệnh vừa ra, tất cả mọi người choáng váng, vì vậy mấy ngày tiếp theo ai cũng không ngừng than đói, cơm ức khổ kia ngửi vào rất thơm, nhưng ăn trong miệng cắn cũng không cắn nổi, hơn nữa nhìn đặc thế kỳ thực ít ỏi ghê gớm, mọi người ăn cái này sắc mặt vàng như nến, mới đầu còn có người tuyệt thực kháng nghị, nhưng chưa đến mấy ngày thì chịu không nổi ngoan ngoãn đi ăn, về sau bắt được mấy người giấu giếm đồ ăn lương khô mua được bên ngoài, kết quả đều bị chỉ đạo viên đột kích kiểm tra, tịch thu hết.
Mấy ngày đó ba và A Ngưu đều đói đến nói chuyện cũng lười lên tiếng, tất cả dùng tay thay thế, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nói dư một chữ, mà Tiểu Lý lại rất kỳ quái.
Cơm ức khổ hắn ăn rất ít, vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo, chẳng những không gầy đi, mà người còn mập lên, song hắn giải thích nói là sưng phù, nhưng ba thấy không giống, mặc dù mọi người đều sưng phù, chân mập giày mang không vừa, thế nhưng chân Tiểu Lý vẫn thật tốt mà.
A Ngưu không muốn biết nhiều về chuyện Tiểu Lý, mỗi khi ba nhắc tới cậu ta cũng chỉ hừ mũi nói thường thấy hắn nửa đêm ra ngoài, sau đó mang theo mùi thịt trên người lủi về ký túc xá, ba bèn đoán thằng nhãi này không chừng chuồn đến đâu đó ăn trộm.
Một buổi tối, ba đói đến nỗi dạ dày trào nước chua lên miệng, tất cả mọi người trằn trọc trên giường, cuối cùng không biết là đang ngủ hay đói quá hôn mê, ba mơ mơ màng màng ngồi dậy, đột nhiên vai bị hai bàn tay lay động, ba dựa vào ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không ngờ nhìn thấy là A Ngưu.
Dáng vẻ cậu ta mang theo chút căng thẳng, sau đó làm một động tác im lặng với ba, ngay sau đó ra hiệu ba đi theo cậu ta.
Ba luôn cho rằng đi theo A Ngưu dĩ nhiên sẽ không sai được.
A Ngưu mang theo ba cẩn thận đi khỏi ký túc xá, không ngờ lại chạy tới căn tin, hai bọn ba trèo qua tường rào mất cả buổi, thật sự là đói nên tay không có chút sức lực, ba và cậu ta chạy vào phòng bếp sau căn tin, bên trong tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, dáng vẻ A Ngưu như một con trâu vườn dùng cái mũi to ra sức ngửi không khí, sau đó kéo ba hướng một bếp lò trong góc chạy đi.
Khi ba vừa chạy tới nhìn, thiếu chút nữa bật cười, hóa ra lại là một đống khoai lang nướng chín, từng củ lớn cỡ quả đấm, lẻ loi chất trong xó bếp.
"Ăn đi, nhưng phải nhanh lên chút, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tới kiểm tra." A Ngưu vừa nói, vừa nhanh chóng cầm một cái bỏ vào miệng.
Ăn một chầu khoai lang kia ba đời này khó mà quên, bởi vì ba thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Đang ăn phân nửa, thình lình ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân người chạy tới, ba và A Ngưu đồng loạt ngừng nhai, sau đó cầm lên mấy củ khoai bỏ chạy, có thể là sợ, cũng có thể do ăn chút thức ăn rồi ba chạy nhiều sức hơn, song khi đang nuốt xuống thế mà lại nghẹn.
Ba bất chấp tất cả, gắng gượng trèo qua rồi té lăn trên đất, một khắc kia thực sự cảm giác mình khó chịu muốn chết, máu toàn thân đều vọt lên ót, hô hấp càng ngày càng khó khăn, A Ngưu vội vàng giúp ba vỗ lưng, may mắn, đám khoai lang kia rốt cuộc cũng trôi xuống.
Ba thở hồng hộc quay đầu lại nhìn, muốn xem tên khốn kiếp nào thiếu chút nữa hù chết ba, lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tuy rằng trời tối, thế nhưng ánh trăng đêm đó lại vô cùng sáng, cho nên người nọ chắc chắn là Tiểu Lý.
"Đi theo hắn." A Ngưu bỗng nhiên vẫy tay, ngẫm lại cũng đúng, dù sao đã ra rồi, cứ đi theo xem rốt cuộc thằng oắt đó đang làm gì, vì vậy ba cũng tò mò đi theo.
Ba và A Ngưu đi theo sau Tiểu Lý luôn duy trì khoảng cách hơn mười thước, xa hơn nữa sẽ không thấy rõ hướng đi của hắn, mà người này cũng khá cẩn thận, đi một chút dừng một chút, không biết đi bao lâu, chỉ biết đường núi càng ngày càng gồ ghề, ba bắt đầu hoài nghi hắn rốt cuộc muốn đi làm cái gì.
Cuối cùng, bọn ba dừng lại ở giữa một sườn núi phía bắc nông trường, Tiểu Lý đi về phía một căn nhà lá rộng lớn, phía ngoài nhà còn có một chuồng gà thật to, song phỏng chừng gà đều đã được xua vào, bên trong một con gà cũng không có.
Ngẫm lại buồn cười, dân quê vùng này rất nhiều người đều ghét bọn ba, trước đó vài ngày ba và A Ngưu thêm mấy người nữa còn từng trộm gà của dân quê, tuy rằng để lại mấy đồng tiền, nhưng thực tế không khác gì cướp trắng, việc này nhìn mãi quen mắt, có người mắng chửi vài câu còn chưa tính, còn có vài bác gái tốt bụng thấy bọn ba đáng thương, mắt nhắm mắt mở, xem như không thấy, mà bọn ba cũng sẽ không thường xuyên lạm dụng chuyện này, thỉnh thoảng thực sự trong bụng vét không ra chút mỡ nào mới chén một bữa, song lần này làm cho rất nhiều người thấp thỏm lo lắng cho bầy gà, cứ đến đêm lại xua hết vào trong nhà mình.
Ba và A Ngưu cẩn thận khom lưng đi tới. Ghé bên khe cửa nhìn vào trong, cửa kia bện từ tre trúc mà thành, mùa hè mát mẻ thông thoáng, khe hở cũng nhiều.
Xuyên qua ngọn đèn tối mù trong phòng, ba thế mà nhìn thấy thằng oắt Tiểu Lý kia bưng một cái chén kiểu màu lam thật to ừng ực uống canh.
Là canh gà, mùi thơm kia theo khe cửa bay ra, nước bọt của ba suýt chảy cả ra, lúc trước còn cảm thấy khoai lang là mỹ vị tốt nhất, bây giờ gần như cả mùi của nó cũng đều không nhớ được.
"Thúy, tại sao em chưa bao giờ chịu ăn chút gì." Tiểu Lý đặt chén xuống, dịu dàng nói, ba không thấy được người còn lại trong nhà, bởi vì Tiểu Lý đang ngồi, mà người kia dường như đứng bên cạnh.
"Anh cứ ăn đi, em nhìn anh ăn em đã vui rồi, anh là người có kiến thức, cả ngày phải phí đầu óc, cơm ức khổ của đại đội anh ăn sẽ ngốc mất, em đau lòng." Người tên Thúy kia là một cô gái trẻ tuổi, giọng nói giòn như táo vừa hái, ngọt như quýt cát vừa thu, trong miệng ba chợt bắt đầu ứa nước chua, cũng không biết là từ dạ dày, hay là từ trong lòng.
"Vậy em cũng phải ăn chút gì đi. Làm anh ngại lắm." Tiểu Lý lại còn chủ động mời người ta ăn, ba lần đầu nghe được như vậy.
"Không được, còn chưa tới lúc, con gái mọi nhà không thích hợp ăn thịt gà lúc này, bọn em vùng này đều như vậy, cho nên nuôi gà đều là bán trứng dùng." Thúy kia lại nói, trong giọng tràn đầy quan tâm.
"Thúy, anh hứa với em, chỉ cần anh trở về Thượng Hải, nhất định sẽ quay về đưa em đi, chúng ta rời khỏi chỗ quái quỷ này, rời khỏi nông trường chết tiệt này trải qua cả đời tốt lành." Tiểu Lý bỗng nhiên động tình.
"Dạ, em tin anh." Tiếp theo, hai người rơi vào im lặng.
A Ngưu bỗng nhiên kéo ống tay áo ba, dùng một động tác ra hiệu đi thôi. Vì vậy ba và cậu ta quay về ký túc xá.
Vừa nằm xuống không bao lâu, Tiểu Lý cũng lén lút tiến vào, sau đó mặc nguyên quần áo nằm xuống, hô hấp hắn rất gấp, ba liếc mắt nhìn hắn, người này, ngay cả miệng mỡ cũng không lau sạch, chiếu lấp lánh dưới ánh trăng, hai mảnh môi như thủy tinh vỡ vụn vậy.
Cơm ức khổ còn sót lại ngày cuối cùng, ăn xong rồi chỉ đạo viên quyết định khôi phục cơm thường, đồng thời hứa hẹn có bánh bao thịt, mọi người đang hân hoan nhảy nhót, thì ba phát hiện vẻ mặt của A Ngưu có chút không bình thường.
Ba hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì, không ngờ lần đâu tiên A Ngưu nói mình đang lo lắng cho Tiểu Lý.
"Không phải chứ? Cái thằng này cậu có thể cũng đang ghen tỵ người ta tìm được vợ lại còn tìm được một phiếu cơm miễn phí chứ gì?" Ba nửa đùa nửa thật nói, A Ngưu không trả lời, như trước ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ba. Ba phát giác có chút bất thường, cậu ta rất ít dùng loại vẻ mặt này với người khác.
"Cậu không hiểu đâu, tôi kỳ thực là dân bản xứ, về sau khi tôi vừa hiểu chuyện thì cha mang tôi rời khỏi đây, khi ông còn sống luôn bảo với tôi đừng quay về, song ông chết chưa bao lâu, tôi lại vừa khéo được phân về đây, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, tôi quá quen thuộc với nơi này, từng ngọn cây cọng cỏ một chút thay đổi cũng không có, người vùng này tuy coi như lương thiện, nhưng bụng dạ khó lường, bất cứ lúc nào cũng đừng nên quá lơi lỏng, tục ngữ có câu tâm hại người không được có, nhưng tâm phòng người không thể không." A Ngưu chậm rãi nói, ba lúc này mới hiểu ra vì sao cậu ấy đối với thứ gì ở vùng này cũng rõ như lòng bàn tay.
"Cậu biết không, hôm qua núi kia kỳ thực trước giờ không có người ở, hơn nữa tôi căn bản chưa từng nghe qua quy định con gái vùng này không được ăn gà."
"Vậy cũng có thể do cơ thể cô Thúy kia không tốt nên không thể ăn được." Ba không biết tại sao lại nói hộ cho Tiểu Lý, có lẽ trực giác cảm thấy cô bé kia không phải người xấu.
"Những người thành phố như các cậu còn hiểu quá ít về thế giới này, có vài thứ không phải đơn giản như các cậu nghĩ đâu, nếu không thì thế này, đại đội tối đến mới khai hỏa nấu cơm như thường lệ, buổi chiều tôi sẽ cùng cậu đi một chuyến đến sườn núi phía sau xem sao." Lời A Ngưu nói không có chỗ nào phản bác được, đương nhiên ba đành phải bằng lòng.
Mà Tiểu Lý cũng càng ngày càng kỳ lạ. Hắn không thích theo ba tán gẫu nữa, mất đi cái tên đáng ghét này quấy rầy ba trái lại có chút không quen, chủ động chào hỏi, hắn lại xa cách, khi lao động cũng không tập trung, bị đội trưởng quát mấy câu. Không có việc gì chỉ một mình ngồi xổm ở đâu đó đờ người ra.
Khi ba tới muốn tìm hắn nói chuyện, hắn bỗng ngẩng đầu lên, làm ba giật cả mình.
Thịt trên mặt hắn ửng hồng, còn nhúc nhích như chuột rút vậy, miệng hơi hé, nước dãi chảy dài, miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm.
"Đói quá, tôi đói quá, ăn, ăn." Thần trí hắn dường như không còn rõ ràng nữa, "Thúy, Thúy, anh muốn ăn gà, anh muốn uống canh." Hắn đứng phắt dậy, nhoáng cái đi về hướng sau núi tối qua.
Ba vội vàng đi tìm A Ngưu, A Ngưu nhíu mày, không nói gì liền lao ra cửa đi theo Tiểu Lý.
Chiều tháng năm nóng gay gắt, còn chưa đi được mấy bước, trên người ba và A Ngưu đã bốc hơi nóng, cộng thêm thức ăn không tốt, mắt ba bắt đầu nổ đom đóm.
"Cố gắng chút, sắp tới rồi." A Ngưu vỗ vai ba, ba cũng gật đầu tiếp tục đi theo Tiểu Lý, hôm nay bọn ba cơ hồ là đi thẳng phía sau hắn, hắn dường như không hề nhận ra bọn ba, chỉ như cái xác không hồn đi lên núi, hơn nữa còn đi rất nhanh.
Thời điểm gần đến căn nhà, ba và A Ngưu trốn bên cạnh đống cỏ dại cao cỡ một người, nhìn chằm chằm tình huống trước mặt.
Trong chuồng nuôi mấy con gà, mỗi con đều béo ú khỏe mạnh, ba rất khó hiểu, bởi vì trước đó ở nhà dân quê trộm được gà chưa từng có ai nuôi mập đến thế. Những con gà này cũng không sợ người lạ, chỉ là giống hệt Tiểu Lý ánh mắt dại ra, không có chút sức sống.
"Thúy! Mở cửa mau, anh đói, anh muốn ăn rồi." Tiểu Lý rống to với cánh cửa trúc, tiếp theo dùng đấm tay hung hăng đập vào.
Cửa mở, bước ra một người, nhưng khi bọn ba thấy cô ả, gần như kinh hãi nói không nên lời.
Đó nào phải cô gái trẻ tuổi, căn bản là một bà già nếp nhăn bò đầy trên mặt, mắt bà già như dao sắc từ trên trán rạch ra một khe hở, cười hì hì nhìn Tiểu Lý, bà ta cười càng khiến ba khó chịu, những nếp nhăn kia giống như có sự sống vậy, từng sợi một như những con giun chậm rãi nhúc nhích trên khuôn mặt già nua của bà ta.
"Tiểu Lý, anh đến rồi à, em sẽ cho anh ăn ngay, ăn no rồi, sau đó em cũng phải ăn, bởi vì em cũng đói lắm, đói biết bao năm rồi." Bà già lên tiếng, giọng nói kia vẫn là giọng cô gái trẻ tuổi nghe được tối qua, nếu không phải thực sự chưa ăn gì, ba gần như sắp nôn hết, ba cố gắng nuốt xuống nước chua dâng lên trong cổ họng, nhìn về phía A Ngưu.
Vẻ mặt A Ngưu rất lạnh lùng, cậu ta nhìn thẳng vào bà già kia, cũng đè ba xuống nói ba tạm thời đừng nhúc nhích, để xem rốt cuộc thế nào.
Ba thấy Tiểu Lý giống cái gì đó, nên nói thế nào nhỉ, đúng rồi, giống như một con dã thú bụng đói kêu vang, mặc dù thức ăn đặt trước bẫy rập, hắn cũng không chút do dự tiến lên. Bà già cười hì hì quay đầu, đi vào. Ba dường như nhìn thấy trên gáy bà già kia có vết bớt hình thoi.
"A!" A Ngưu đột nhiên kinh ngạc hô lên, tiếp theo vội vàng kéo ba vào nhà.
Ba thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, trong căn nhà lá ấy khắp nơi treo tứ chi người và thịt nát đã ướp, họ như thịt chiến bị treo ở cửa phòng ăn vậy, chỉnh tề trưng bày thành một hàng, đều dùng dây thép móc qua, thịt đã bị ánh nắng phơi co rút lại, khô quắt không còn hình dáng, mà trên mặt đất còn có một cái chậu rửa mặt, bên trong là một ít ngũ cốc, bên trên rắc chút thịt vụn.
Hóa ra những con gà ngoài cửa kia được nuôi bằng thịt người.
Bà già tuyệt không chút hoảng hốt, bà ta cười hì hì nhìn ba, lại nhìn A Ngưu, thình lình, bà ta bắt đầu nghi hoặc.
"Giống, giống lắm, quá giống!" Bà ta nói liên tục ba từ giống, sau đó nổi điên vọt tới cái giường bên cạnh, lấy gối đầu ra, bên trong lại có bức ảnh cũ.
Ảnh chụp trắng đen, ở hai bên có hai dấu ngón tay màu xám trắng, có lẽ do bị ai cầm thời gian dài.
Ba liếc mắt nhìn ảnh chụp, là một gia đình ba người thông thường, đứa bé ở chính giữa, khoảng bốn năm tuổi, ông bố mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn, tóc chải ngược ra sau, mang mắt kính, hào hoa phong nhã, mà bà mẹ có hai bím tóc to bóng loáng, mặt mày thanh tú.
Chẳng qua, ông bố lại có chút giống với A Ngưu.
Môi A Ngưu bắt đầu chậm rãi run rẩy.
"Cha nói bà đã chết!" Cậu ta đột nhiên hét lớn một tiếng. Bức ảnh trong tay bà già rơi xuống đất.
"Đúng vậy, ta đã chết, từ lúc hắn mang con rời đi ta đã chết, hắn ghét bỏ ta, sợ hãi ta, bởi vì hắn biết phụ nữ như ta chỉ cần sinh con sẽ già đi nhanh chóng, như một cái giẻ cũ đã dùng xong, ta từng nói với hắn, nhưng hắn không tin, còn nói hắn có thể trị hết cho ta, chó má! Mẹ ta, bà ngoại ta đều như thế này, mà biện pháp duy nhất có thể trị hết chính là ăn sống một gã đàn ông trẻ tuổi! Một người đàn ông bị ta dùng thịt nuôi gà ngoài cửa!" Ba bắt đầu quen với hình ảnh bà già dùng giọng cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi để nói chuyện trước mắt, nhưng sự thật vừa xuất hiện lại khiến ba trở tay không kịp, bà ta lại là mẹ của A Ngưu!
"Thả cậu ta ra đi, tôi tuy không thích cậu ta, nhưng tôi không muốn nhìn thấy bà làm loại chuyện này, cha trước khi chết bảo tôi vĩnh viễn đừng trở về, có lẽ sợ tôi gặp bà, kỳ thực ông rất đau khổ, mãi không hề lấy bất cứ ai." Mắt A Ngưu có chút ướt, chậm rãi đi về hướng mẹ cậu ta.
"Đừng tới đây, con cũng thấy đấy, ta sắp thành công rồi, giọng của ta cũng đã khôi phục, chỉ thiếu chút nữa, ăn sống nó, ta sẽ có thể khôi phục bộ dáng trước đây!" Xem ra người đàn bà này điên thật rồi, ba muốn xông qua chế ngự bà ta, thế nhưng lại có chút không biết nên làm thế nào.
A Ngưu không lên tiếng, im lặng chốc lát.
"Vậy bà ăn tôi đi, tôi là người bà sinh ra, bà ăn tôi cũng là chuyện đương nhiên." A Ngưu nói khiến ba và người đàn bà kia đều kinh hãi.
Cuối cùng, mẹ A Ngưu cúi đầu, từ dưới giường móc ra một cái bình, sau đó rót vào trong miệng Tiểu Lý đang si ngốc ngồi trên ghế, Tiểu Lý bỗng nhiên sắc mặt đại biến, bắt đầu kịch liệt nôn mửa, nôn ra những thứ ô uế vô cùng khó ngửi, như thịt thối vậy.
"Mẹ, con sẽ luôn ở đây, chăm sóc mẹ thật tốt." Giọng A Ngưu nghẹn ngào. Bà lão kia cũng chầm chậm đi tới.
Bà ta cắn vào cổ A Ngưu một cái, xé ra một mảng da thịt xuống.
Cơ thể A Ngưu đau đớn thình lình co rụt lại, vội vàng che lấy vết thương.
"Con đi đi, con đã không còn nợ ta gì nữa. Ta cũng không cần con chăm sóc, hơn nữa, ta cũng sống không được bao lâu." Nói xong, bà ta nuốt miếng thịt đẫm máu trong miệng xuống, tiếp theo đuổi ba người bọn ba ra khỏi nhà.
A Ngưu không hề nói gì, ba sợ cậu ta mất máu quá nhiều, đành phải vừa đỡ Tiểu Lý suy yếu vừa cùng A Ngưu trở về.
Mãi đến khi căn nhà nhỏ kia biến mất khỏi tầm mắt, ba cũng không thấy A Ngưu quay đầu lại, mà bà lão kia cũng không hề đi ra.
Có lẽ đời này cũng sẽ không gặp nhau nữa, ba cảm thán nói.
Sau khi trở về, Tiểu Lý nằm ròng rã hai ngày mới dần tỉnh lại, hỏi hắn, lại nói không nhớ rõ được gì, chỉ ngờ ngợ biết được có lần lên núi muốn tìm chút quả dại ăn đỡ đói, nhưng gặp được một cô nàng xinh đẹp chiêu đãi hắn ăn thịt gà.
Tiểu Lý chép chép miệng, cảm thán nói: "Cô gái thật đẹp mà, ăn canh gà ngon nhiều thịt nữa." Nói xong, hắn lại chép chép miệng.
Ba cố nén không kể cho hắn biết chân tướng, ba sợ đời này hắn trông thấy gà đều sẽ ói ra.
Mà A Ngưu, về sau lại càng ít nói hơn, cậu ta qua thật lâu mới đứt quãng kể về mẹ mình.
Vết bớt ở gáy mẹ cậu ta từ bé đã nhớ kỹ, bởi vì thường được ôm vào lòng chơi đùa, những chuyện liên quan đến mẹ có lẽ bản thân biết được từ những lời kể không ăn khớp của cha cậu ấy, bộ tộc của mẹ cậu ấy đều có bệnh kỳ quái, đàn ông thì không, chỉ xuất hiện trên người phụ nữ, sau khi sinh con sẽ cấp tốc già yếu, mà cha cậu ta vốn mang theo suy nghĩ nghiên cứu loại bệnh cổ quái này mới tới đây kết hôn cùng mẹ cậu ta, hoặc nói động cơ khi bắt đầu đã không trong sáng rồi, song mẹ lại yêu người đàn ông này sâu đậm, sống chết muốn kết hôn. Nghe đâu có loại bí pháp có thể duy trì dung nhan, nhưng khá tàn khốc, mỗi lần khi kể về bí pháp này, cha A ngưu liền im lặng không nói, hơn nữa theo bản năng sờ bụng, A Ngưu lúc này nhớ ra, mỗi lần khi tắm với cha, sẽ mơ hồ giữa hơi nước nhìn thấy bụng cha có một chuỗi dấu răng như bị động vật cắn xé.
Mấy năm sau, lên núi xuống thôn kết thúc, ba và A Ngưu Tiểu Lý đều mỗi người một nơi, không liên lạc nữa, chẳng qua từ những người khác kể lại biết Tiểu Lý trở lại Thượng Hải, nhận được một công tác thanh nhàn ưu đãi, mà A Ngưu lại không biết tung tích, có người nói cậu ta về sau thi đậu vào học viện y, muốn làm một bác sĩ giống cha cậu ấy." Ba nói xong lại rơi vào suy nghĩ sâu, tựa như đang ngủ vậy.
Tớ mới hiểu chút ít, vì sao ông coi trọng lương thực, chán ghét lãng phí như vậy, hoặc giả đói quá có thể sẽ khiến người ta điên cuồng, nhưng sẽ khiến con người vĩnh viễn khó quên, tớ thì cảm thấy tò mò với người phụ nữ kia, nếu bà ta thật sự ăn được Tiểu Lý, có phải sẽ khôi phục lại hình dáng trước kia không? Nghĩ đến đây, tớ cảm thấy phía sau phát sáng, dường như quay đầu lại sẽ thật sự có thể thấy ngay một hàm răng trắng hếu bén nhọn vậy.