Đó là vào một buổi sáng sớm, và trên chiếc thang cuốn dài ở nhà ga xe lửa hiện diện tôi - một lão già mặc vest mà bạn có thể tìm thấy ở muôn nơi. Như đã nói lúc nãy, trời giờ vẫn còn rất sớm, vậy nên chưa có ai khác đang sử dụng thang cuốn ngoài tôi ra cả. Thật bất thường khi có mỗi mình trên thang cuốn thế này, tôi nghĩ thầm, bởi nơi đây chính là Tokyo đó. Mà, tôi vẫn cứ đứng bên trái để tuân thủ nguyên tắc cộng đồng thôi.
Có một luật bất thành văn rằng phía bên phải của thang cuốn sẽ dành cho những ai vội chạy lên, bằng không mọi người sẽ đứng dạt ra về phía bên trái. Tôi nghe nói luật sẽ khác đi đôi chút ở vùng Kanto và Kansai - ở hai nơi đó thì bên trái mới dành cho người nào vội. ‘Mà, chẳng biết Luật Tiểu hình có vả mặt mấy tên chạy trên thang cuốn không nhỉ?’ Tôi tự hỏi trong lúc ngáp nhẹ cái, như để lộ bản thân vẫn còn chút buồn ngủ. Dẫu sao, tôi chẳng hề có ý định chạy lên đâu. Thật mệt mỏi, và tôi cũng chẳng biết tại sao lại có người phải tốn công để chạy lên thang cuốn nữa.
Vậy nên, tôi bình tĩnh mà đợi thang cuốn lên đến đỉnh. Bởi đây là thang cuốn tốc độ cao nên chỉ loáng cái là tôi sẽ tới đích. Nhanh đến nỗi tôi phải tự hỏi, liệu có kẻ nào đủ liều lĩnh để chạy lên chiếc thang cuốn tốc độ cao này không.
Giờ nhìn lại, tôi nhận ra rằng hẳn đó chính là ‘flag’ [note51664], và thực ra thì ngay lúc đó tôi đã mơ hồ nhận ra điều đó luôn rồi. Nhưng lúc ấy tôi lại chẳng mấy bận tâm. Và thực ra thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu ngay sau câu nói đó tôi không chợt nghe tiếng chân thô bạo vang lên từ phía sau.
Hửm? Tôi nhận ra có tiếng bước chân vang lên, nhưng bản thân lại chẳng hề ngoảnh lại. Bởi, chiếc thang cuốn này chạy nhanh lắm mà, với lại thang cuốn ở nhà ga này dài kinh khủng. Có khả năng tôi sẽ ngã lộn cổ nếu quay lại luôn đấy.
Vì vậy, mặc dù tôi có tò mò về chuyện ấy, tôi vẫn đứng yên như phỗng tại chỗ của mình. Ắt hẳn ai cũng sẽ làm vậy thôi. Họ tò mò, nhưng họ không thể hiện điều đó ra rõ rệt. Càng già, sự tò mò của người ta cũng ngày càng lười biếng theo.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vang đến gần hơn, để rồi nhìn thấy một thanh niên trẻ chạy vượt qua tôi bằng một tốc độ chóng mặt. Cậu ấy là một thanh niên có vóc dáng nhỏ bé ăn mặc hết sức bình thường, nhưng lại vã mồ hôi ra như tắm và thở hồng hộc liên tục. Tôi nghĩ cậu ta đang chuẩn bị đi du lịch, bởi cậu ta có mang theo một chiếc vali có bánh xe - là loại có tay kéo mà người ta hay dùng khi đi du lịch nước ngoài.
Hẳn cậu ta đã trễ hơn so với đoàn, hoặc chuẩn bị để lỡ chuyến bay của mình. Khuôn mẫu chung mấy tên này là vậy mà. Lúc ấy, tôi còn đủ rảnh mà nghĩ rằng cậu ta quả thực dũng cảm khi dám chạy trên thang cuốn tốc độ cao thế này.
Nhưng rồi đột nhiên cậu ta lại trượt chân rồi té. Tệ hơn, chàng trai trẻ ấy bị trượt chân khi cậu ta gần như tới đỉnh. Hẳn một phần nào đó trong cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm khi chắc mẩm bản thân sẽ tới kịp, nhưng do sự thiếu vận động cơ thể thường xuyên nên chân cậu ta có vẻ lảo đảo mà ngã xuống.
Chàng trai trẻ cùng chiếc vali bắt đầu rơi xuống. Tôi lại ở ngay vị trí thấp hơn một chút so với cậu ta, nên tôi cũng xui xẻo mà ngã xuống theo. Với một tiếng cạch, cơ thể tôi đập vào góc của cầu thang cuốn, tạo nên cơn đau nghiêm trọng tới đứa xui xẻo là tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng xương bản thân gãy ra răng rắc, và rồi cơ thể tôi ngừng cử động, cứ thế mà rơi xuống đất.
Thật luôn à? Tôi kinh hoàng nghĩ về sự bất động của cơ thể mình - giờ tôi còn chẳng thể cảm nhận được đau đớn nữa. Quá rõ ràng, đây chính là một vết thương rất nặng. Tôi sắp chết, và tầm nhìn cứ thể mà hư ảo dần dần.
Đời đời kiếp kiếp tôi sẽ không quên mối hận này với gã thanh niên kia. Đừng có mà kéo tôi chết chung chứ. Tôi mém nữa đã khóc lên rồi. Tôi còn độc thân, và tôi đã tiết kiệm tiền cho tới lúc nghỉ hưu tới gần 50 triệu yên [note51665]. Hoặc chính phủ sẽ tịch thu số tiền này, hoặc người thân của tôi sẽ được thừa kế số tiền ấy. Kiểu gì thì kiểu, sẽ chẳng còn đồng nào sót lại cho tôi, bởi tôi đâu thể mang tiền theo đến tận sông Sanzu. [note51666]
Tôi đáng lẽ nên sống hưởng thụ hơn mới phải. Tôi muốn uống rượu sake trị giá hàng chục nghìn yên [note51667], ở trong phòng suite [note51668] giá vài trăm nghìn yên mỗi đêm ở lại, rồi sau đó tôi sẽ đi du lịch nước ngoài. Hối tiếc, đó là thứ cảm xúc duy nhất chực trào trong tôi vào lúc này.
Chẳng hề tồn tại bất kì thế giới nào sau khi chết cả. Sẽ không có địa ngục hay thiên đàng. Tôi muốn sống một cuộc sống xa hoa, nhưng cái kết của cuộc đời tôi lại là một cái chết tràn ngập sự nuối tiếc.
Vâng, thế là tôi đã chết. Cuộc đời tôi đã kết thúc ở đây.
Và kiếp sau của tôi bắt đầu.
Khi tôi nhận ra, tôi đã là một đứa trẻ rồi.
“A ah ahhh”
Tôi không thể nói được, cũng chẳng thể di chuyển tay chân của mình. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi đã sống sót sau vụ đó. Có lẽ là sống với hàng tá vết thương nghiêm trọng trên người. Nhưng tôi sớm nhận ra được sự thực. Bởi có một người đàn ông đang nhìn tôi với vẻ đầy hạnh phúc, nhưng trang phục ổng chẳng giống bác sĩ chút nào.
À, ông còn nói cả câu này nữa.
“Bé con, là ba đây!”
Ông nói vậy bằng tông giọng vui vẻ. Nhìn kỹ, mặt ông không tới nỗi là đẹp trai, nhưng cũng phải nói là có sức hút. Tôi cố gắng cử động tay mình, để rồi thấy một chiếc lá mùa thu nhỏ xíu hiện lên. ‘Đó’ dường như là bàn tay của tôi thì phải.
Vậy là tôi đã được tái sinh. Bây giờ tôi là một em bé. Cũng có thể đây chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng tôi nghĩ tốt hơn nếu suy luận theo hướng bản thân đã được tái sinh. Tôi sẽ tận hưởng cuộc sống này, ngay cả khi sáng mai tôi có phải thức dậy đi làm đi nữa. Nhưng sau đó, tôi nhận ra một sự thật đầy đáng sợ, khiến cho sự sợ hãi bắt đầu chiếm hữu lấy cơ thể tôi.
“Agyah!”
Tôi hét lên. Rốt cuộc, lý do cho sự sợ hãi của tôi là gì?
Đầu của một đứa nhóc sơ sinh không hề cố định, vậy nên chúng không thể di chuyển phần đầu một cách thoải mái được. Tức là nếu giờ mà tôi thử di chuyển đầu một cách vô thức như người lớn cái thôi, tôi có thể chết hoặc tàn tật luôn đó.
Tôi sợ hãi và lo lắng về kiếp sống mới này. Liệu tôi có xấu hổ khi phải trở thành một đứa trẻ không? Không, đó còn chẳng phải là điều bản thân tôi bận tâm nữa. Trẻ sơ sinh có tỉ lệ tử vong rất cao. Chúng giống như thủy tinh vậy, mong manh dễ vỡ. Ngay khi tôi biết bản thân hóa kiếp thành một đứa trẻ sơ sinh, tôi đã hét lên kinh hoàng bởi sự yếu ớt của cơ thể mình trước khi kịp biết xấu hổ hay gì rồi.
Và thế là, cơ thể tôi không chuyển động mấy cho tới khi tôi có thể bò, và cũng bởi lẽ đó mà cha mẹ tôi lo lắng cho tôi rất nhiều.
Tôi không nhớ nhiều về thuở mới sinh đầy đáng sợ đó. Thứ duy nhất tôi còn nhớ là cha mẹ tôi có ngoại hình ưa nhìn cùng với một nhân cách tốt bụng. Khi tôi khóc vào ban đêm, cha tôi sẽ dỗ dù sáng mai ông phải dậy đi làm. Và ông ấy thậm chí còn chẳng trông mệt mỏi hay không hạnh phúc chút nào.
Để cho mẹ tôi có một giấc ngủ thật thanh bình.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết cha mẹ tôi là những người rất tuyệt vời. Họ không chỉ giữ mối quan hệ tốt với nhau, mà cả hai người họ còn sở hữu nhân cách tốt nữa.
Bởi vì bà ấy không biểu hiển ra mà thôi. Bà ấy có thể để lộ vẻ mặt khó chịu ra, hoặc ít nhất là để lộ chút mệt mỏi trên nét mặt. Tuy nhiên, bà ấy vẫn mỉm cười và vỗ về tôi.
Tôi thực sự cảm động, thầm nghĩ trong lòng rằng đây chính là gia đình tốt nhất quả đất. Tôi đã rất ấn tượng, chắc chắn gia đình tôi được chuyển sinh vào là nơi sướng nhất có thể rồi.
Tôi dần yêu quý cha mẹ mình hơn, và thề sẽ cố gắng hết sức để cuộc hôn nhân của họ sẽ mãi keo son tới tận giây phút cuối cùng.
Để làm được việc đó, trước hết tôi cần ngừng việc khóc vào ban đêm lại.