Hóa ra lại là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Tống Chấn, vào lúc này hắn đang nhìn hai người bằng một sắc mặt không nóng không lạnh, cũng không chờ hai người bọn họ giải thích mọi chuyện thì đã lạnh lùng nói: “Thuận phi nương nương, hạ quan đành vô lễ vậy, người đâu, mời hai vị đến Kiền Ninh Cung, hoàng thượng cho mời.”
Thuận phi hốt hoảng nhìn Lưu Siêu Bình, lại nhìn Tống Chấn, cả khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, ấp a ấp úng cũng không biết nên mở miệng nói gì. Nhất định cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người đã bị Tống Chấn nghe được rõ ràng, hơn nữa một vị phi tử lại tự mình đến gặp mặt một thị vệ, bản thân đã làm trái cung quy, cho dù có lý do cũng không thể giải thích rõ ràng. Nàng ta có thể nhìn ra điều đó từ trong đôi mắt lạnh lẽo như tuyết của Tống Chấn, bỗng chốc lòng của Thuận phi như chìm đến đáy cốc, cũng không biết đã đi như thế nào để đến Kiền Ninh Cung.
Quả nhiên Tống Chấn là một người ngay thẳng, không chút vòng vo liền nói tất cả những lời nói mới vừa nghe được với hoàng thượng, mắt thấy sắc mặt hoàng thượng càng ngày càng âm trầm, ánh mắt nhìn Thuận phi cũng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
“Kẻ tiện nhân nhà ngươi lại dám gặp riêng thị vệ, nói như vậy, nhất định chuyện này không thể không có liên quan tới ngươi. Nói, chuyện bồi dưỡng sát thủ bên ngoài cung có phải là do ngươi làm chủ hay không?” Hoàng thượng lạnh lùng quát.
“Hoàng thượng, nô tì không có.” Thuận phi quỳ bịch xuống mặt đất, vẻ mặt có phần hoảng sợ.
“Còn dám nói không có? Chứng cứ ở đây, ngươi còn dám nói láo.” Hoàng thượng vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy, dọa những người có mặt sợ đến mức đều cúi đầu.
“Còn có ngươi, còn dám vu cáo hãm hại Phó Hổ, tội không thể tha.” Hoàng thượng chỉ tay về phía Lưu Siêu Bình, mà lúc này mặt Lưu Siêu Bình đã sớm không còn chút máu, môi run lẩy bẩy.
“Hoàng thượng, hai người này cần phải bị nghiêm trị, xin hoàng thượng minh giám.” Tống Chấn dùng ngôn từ thoả đáng bẩm báo với hoàng thượng.
Mục Nguyên Trinh gật đầu, hiển nhiên rất tán thành với ý kiến của Tống Chấn.
“Mang Lưu Siêu Bình ra Ngọ Môn, chém đầu trước công chúng. Ban rượu cho Thuận phi.” Mục Nguyên Trinh lạnh lùng nói ra hai câu này.
“Không, Hoàng thượng người không thể giết nô tì, bởi vì trong bụng của nô tì đã có long tử rồi.” Đột nhiên Thuận phi la lên.
Chẳng qua những lời này lại vô cùng hữu dụng, quả nhiên mắt của Mục Nguyên Trinh hơi nhíu lại một chút, bên trong xuất hiện chút do dự, dừng một chút, lại nói: “Tiểu Vệ Tử, truyền thái y tới.”
Vệ Dịch Hiên liếc Thuận phi, đáp lại một tiếng rồi đi gọi thái y tới, thái y thật sự chẩn đoán chính xác như lời nói của Thuận phi, nàng ta đã có thai thật.
Biến cố này đủ để làm cho tất cả mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc, hoàng đế cũng sững sờ một lúc lâu, giống như có hơi do dự đối với phán quyết vừa rồi.
“Hoàng thượng, nô tì không hề tham gia vào chuyện này, ngài phải tin tưởng nô tỳ.” Thuận phi khóc đến mức hoa lê đái vũ, thật sự khiến cho người ta phải thương tiếc.
“Được rồi, mặc kệ như thế nào, việc ngươi gặp riêng thị vệ và muốn giúp hắn đào tẩu là sự thật, cũng trái với cung quy. Nể tình trong bụng ngươi đang mang long thai, trước tiên tạm thời tha mạng cho ngươi, giáng xuống làm tài nhân.” Hoàng thượng có vẻ không kiên nhẫn, vội vàng giáng cấp của nàng ta xuống rồi phất tay để cho người đưa bọn họ ra ngoài.
Lúc này thân thể Lưu Siêu Bình đã sớm mềm nhũn, dường như hắn đã không thể nghe thấy những tiếng khóc rống của Thuận phi, cũng không thể nghe thấy lệnh khiển trách của hoàng thượng nữa, cứ như cái xác không hồn mà mặc cho bọn thị vệ kéo đi ra ngoài.
Lạc Tử Hân ngồi ở Thanh Dương Cung đã sớm nghe được những chuyện này, trong lòng thầm than Phạm An Dung này đúng là gieo gió gặt bão, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nàng cũng chỉ làm một chút chuyện mờ ám, Phạm An Dung và Lưu Siêu Bình liền ngoan ngoãn rơi vào mà còn không hề có chút sức chống đỡ, thật sự rất giống với câu nói sớm biết như thế thì lúc trước đã chả làm vậy.
Lúc ấy, quả thật Lạc Tử Hân đã để cho Vệ Dịch Hiên bố trí người cố ý nói những lời đó trước mặt Vận Thần, khiến Vận Thần cho rằng Phó Hổ sẽ gây bất lợi cho Lưu Siêu Bình, vì vậy tất nhiên trong lòng Lưu Siêu Bình sẽ có phòng bị, lúc này lại phái người đến nhà hắn đánh lừa, nhất định hắn sẽ đi theo hắc y nhân ra ngoài, rồi dẫn hắn đến đầu ngõ, lại để cho hắn nhìn thấy một nhóm tử sĩ do Vệ Dịch Hiên tìm người cải trang, như vậy, Lưu Siêu Bình sẽ tin những người này chính là người của Phó Hổ. Lại không ngờ, một đầu khác, Vệ Dịch Hiên đã bẩm báo với Hoàng thượng, nói có người bí mật tố cáo phát hiện một nhóm loạn tặc bên ngoài cung, dường như là do một vị thị vệ nào đó trong cung làm chủ, sẽ gây bất lợi cho hoàng cung, vì vậy Hoàng thượng liền phái Tống Chấn đi điều tra, quả nhiên vừa vặn tóm gọn Lưu Siêu Bình.
Tiếp theo đó Vệ Dịch Hiên lại cố ý mượn cơ hội nói chuyện này với Phạm An Dung, nữ nhân này sốt ruột đi cứu tình lang nên liền mắc mưu. Mà lúc này, Vệ Dịch Hiên lại nhân cơ hội nói Tống Chấn đưa Lưu Siêu Bình đi gặp hoàng thượng, thuận tiện khiến Tống Chấn phát hiện âm mưu của hai người. Nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền hạ bệ Thuận phi, thật sự là không chê vào đâu được.
Nhưng mặc dù kế hoạch của Lạc Tử Hân cũng không tệ, nhưng mấu chốt vẫn là do lòng chột dạ của hai vị nhân vật chính gây ra, muốn trách cũng chỉ có thể trách tâm địa bất chính của bọn họ thôi. Lạc Tử Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi, Phạm An Dung thất thế, trong cung bớt đi một kẻ địch, nhưng ngày sau vẫn phải vượt qua cho cẩn thận, đột nhiên nàng cảm thấy cuộc sống trong cung này quá mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, liền dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc vừa mới tỉnh ngủ, Tích Như liền vội vàng chạy vào, nói: “Nương nương cuối cùng người cũng tỉnh, đã xảy ra chuyện rồi.”
Lạc Tử Hân mở cặp mắt lim dim mệt mỏi ra, ngạc nhiên hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn ngươi gấp thành dáng vẻ này rồi kìa.”
Tích Như bĩu môi, nói: “Hình như tinh thần của Phạm tài nhân đã xảy ra chút vấn đề, cả người điên điên khùng khùng, miệng cứ nói mê sảng, nhưng dường như những lời mê sảng này là nhằm vào nương nương người, không ít người trong cung đã nghe thấy, nếu lời này mà truyền tới tai hoàng thượng, chỉ sợ là sẽ gây bất lợi cho nương nương mất.”
Lòng Lạc Tử Hân sợ run lên, nói: “Nàng ta nói mê sảng gì đó sao?”
Tích Như bĩu môi đáp: “Nàng ta lại dám nói mình nhìn thấy linh hồn của Lưu Siêu Bình, nói gì mà nương nương mới đúng là người sai khiến người khác bồi dưỡng sát thủ.”
Tích Như nói đến hai chữ sai khiến thì bĩu môi cúi đầu, hiển nhiên là tức giận không thôi.
“Cái gì?” Lúc này Lạc Tử Hân nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nghĩ, Phạm An Dung này lại đang giở trò quỷ gì đây? Hoàng thượng khai ân biếm nàng ta làm tài nhân mà không xử tử, vì sao còn chưa chịu an phận vậy?
Tại sao chuyện này lại rơi xuống trên đầu mình, ngẫm lại trước khi thiết kế, chắc chắn không hề có chút nhược điểm nào bị nàng ta nắm được, nàng ta cũng không nên có chút hoài nghi gì về mình mới phải, nhưng vì sao đột nhiên lại làm ra trò gian trá này?
Nghĩ tới đây, lại cảm thấy nên tự mình đi gặp vị chủ nhân ấy.
Lúc đi tới tẩm cung của Phạm tài nhân, quả nhiên trông thấy một người có dáng vẻ gần giống người điên, miệng cứ lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt, khi thì khóc khi lại cười, quả nhiên giống như lời nói của Tích Như, hoàn toàn không có sức sống, rõ ràng là tinh thần có chút vấn đề.
Phạm tài nhân thấy Lạc Tử Hân đi vào, đột nhiên trừng lớn hai mắt, chạy đến níu lấy y phục của nàng, điên điên khùng khùng nói: “Là ngươi, chính là ngươi, Lưu thị vệ nói chính là do ngươi sai khiến, ha ha ha…”
“Buông nương nương ra.” Tích Như hét lên, dùng sức giật tay Phạm tài nhân ra. Phạm tài nhân cũng không cố giữ, cười ha hả rồi thả tay, lắc la lắc lư đi lòng vòng trong phòng, vừa cười vừa hát.
“Tích Như, ngươi đi ra ngoài cửa coi chừng, bổn cung và Phạm tài nhân cần nói chuyện riêng một lát.” Lạc Tử Hân nói.
“Nhưng mà nương nương, nàng ta...” Tích Như có chút lo lắng nhìn Phạm tài nhân, chỉ sợ một lát nữa nàng ta lại lên cơn rồi đả thương chủ tử nhà mình. djendnl.e.q.uy.dn.cm
“Tích Như, bổn cung không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thái độ kiên quyết của Lạc Tử Hân khiến Tích Như bĩu môi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý với yêu cầu của nàng, cẩn thận bước đi, có chút lưu luyến rời khỏi gian phòng, lúc đứng ở cửa liền bắt đầu cảnh giác không ngừng, hi vọng khi bên trong xảy ra biến cố gì đó thì nàng còn có thể xông vào kịp.
“Không cần phải đóng kịch nữa, bổn cung biết ngươi đang giả vờ.” Lạc Tử Hân trực tiếp vạch trần nàng ta.
Mặc dù biểu hiện của Phạm tài nhân thật sự giống như một người bị điên, nhưng khi Lạc Tử Hân vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng ta thì đã nhận ra, bởi vì trong ánh mắt của một người điên không thể nào hàm chứa sự đố kỵ, mà Phạm tài nhân lại có.
Ánh mắt của Phạm tài nhân từ từ đọng lại trên người của Lạc Tử Hân, cuối cùng cũng không giả bộ tiếp nữa, cười lạnh: “Tại sao Ninh phi ngươi có thể độc sủng, mà ta lại không thể, ta muốn ngươi phải theo cùng với ta. Ha ha.”
Lòng Lạc Tử Hân run lên, quả nhiên Phạm An Dung này vẫn không cam lòng, từ lúc bắt đầu vào cung, trong lòng nàng ta đã chất chứa sự đố kỵ với mình, ngay từ lúc còn là tú nữ đến bây giờ, chưa bao giờ thay đổi. Có lúc chính bản thân Lạc Tử Hân cũng rất buồn bực, nhiều nữ nhân vào cung như vậy, dáng vẻ xinh đẹp cũng có khối người, tại sao Phạm An Dung lại chỉ luôn nhằm vào nàng. Chỉ có thể nói, đôi khi lòng đố kỵ của nữ nhân thật sự rất đáng sợ.
Mà Lạc Tử Hân đã sớm trở thành cái gai trong lòng Phạm An Dung, cho nên khi nàng ta đã té ngựa thì cũng không thể nhìn mình cao cao tại thượng, nhất định phải kéo mình xuống ngựa chôn cùng mới hài lòng. Lạc Tử Hân thầm than trong lòng, không biết nàng ta làm như vậy thì đến cuối cùng có thể được cái gì? Chẳng lẽ lại không sợ ngay cả tính mạng mình cũng không bảo vệ được sao?
Nghĩ tới những điều này, Lạc Tử Hân thở dài, nói: “Phạm tài nhân, ngươi tội gì phải làm khổ mình.”
“Tội gì à? Ta chính là không thể nhìn ngươi cao cao tại thượng, muốn hưởng hạnh phúc yên bình sao? Chúng ta cùng vào cung, tại sao mạng của ngươi lại tốt như vậy?” Lời nói của Phạm tài nhân lộ rõ sự khiêu khích, hoàn toàn không xem người trước mắt là nữ nhân có cấp bậc cao hơn nàng ta mà giống như đang tự cho rằng đây cũng là người cùng cấp bậc với mình, lúc nói chuyện hoàn toàn không có chừng có mực, càng không có lễ nghi.
“Nhưng mà những lời người điên như ngươi nói, sẽ có người tin sao?” Lạc Tử Hân hỏi.
Rất nhanh Phạm tài nhân đã cười ha ha mấy tiếng, nói: “Tin à? Nhất định sẽ có người tin, bởi vì rất nhanh ngươi sẽ có thể biết, lời ta nói là sự thật.”
Lạc Tử Hân nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Có ý gì?”
“Muốn biết sao? Vậy ngươi chờ đi, ngươi sẽ biết kết quả nhanh thôi.”
“Ngươi đừng đe dọa ta.” Lạc Tử Hân lạnh lùng quát.
“Ta sao? Ngươi sợ rồi hả?” Phạm tài nhân cười một cách điên cuồng, thân thể cũng bởi vì cười mà run rẩy, bước hai bước tới gần, nói bên tai nàng: “Thật ra thì vẫn còn có một chuyện, chính là ngươi và một vị thái y nào đó ở Thái Y Viện cũng có… nhỉ. Ha ha.”
“Không cho phép ngươi nói bậy.” Lúc này những lời đó của nàng ta đã thật sự chọc giận Lạc Tử Hân.
“Nói bậy sao? Nghe nói lúc ngươi ở Hoán Y Cục, Phó Viện Sử của Thái Y Viện vẫn ra vào nơi đó để xem cho ngươi.” Phạm tài nhân trừng lớn mắt, nói, “Khi đó ngươi cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà điều động được cả Phó Viện Sử đại nhân? Không có… Vậy thì là cái gì?”
“Chúng ta là bằng hữu.” Lạc Tử Hân tức giận phản bác, nhất thời cảm thấy cảm xúc của mình hơi quá kích, liền bình tâm, nói: “Bổn cung trong sạch, ngươi không được phép nói hưu nói vượn ở nơi này, nhưng vốn dĩ ngươi chính là một kẻ điên, lời của kẻ điên không có độ tin cậy.”
“Ta là người điên, nhưng luôn có người sẽ tin lời nói của người điên, tất nhiên cũng sẽ có người tra ngươi.” Đột nhiên lòng tin của Phạm tài nhân tăng cao, nói tiếp: “Viên Tiêm Vũ ngươi sai khiến Lưu thị vệ dưỡng sát thủ ở bên ngoài, Viên gia ngươi có ý đồ mưu phản, ta muốn xem Ninh phi cao cao tại thượng như ngươi sẽ thanh minh cho chính mình như thế nào, ta muốn ngươi chết không nhắm mắt.”
Chết không nhắm mắt! Bốn chữ này đã sớm khắc sâu vào trong đáy lòng Lạc Tử Hân, kiếp trước cũng chính là bốn chữ đó.
Hoàng hậu? Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra hai chữ này, trong giây lại lát cảm thấy đột nhiên Phạm tài nhân giả điên cũng không phải là một chuyện ngẫu nhiên.