“Nương nương, không xong rồi, đã xảy ra chuyện.” Một cung nữ đột nhiên vọt vào trong gian phòng, lo lắng kêu lên với hoàng hậu.
Hoàng hậu ngẩn ra muốn vươn tay ra, lập tức liền rụt trở về, xoay người nhìn lại cung nữ kia, nói: “Chuyện gì ngạc nhiên như vậy, lại khiến ngươi kêu la như thế.”
Sắc mặt cung nữ kia căng thẳng, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời nóng lòng, đã quên mất chừng mực, nhưng sự thực là có chuyện khẩn cấp, lúc này mới......”
Hoàng hậu khẽ khoát tay chặn lại, nói: “Thôi, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cung nữ vội nói: “Vừa rồi có nô tỳ trông coi ngoài điện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ỹ, liền đi hỏi, thế mới biết trong cung đi lấy nước, nhìn phương hướng hình như là từ chỗ cung CànNinh lại đây.”
“Cái gì? Cung Càn Ninh đi lấy nước?” Hai mắt Hoàng hậu lập tức mở to, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chính là vẻ mặt lo lắng, nói: “ Đi, lập tức quay lại nhìn một chút, Ninh dung hoa (), ngươi ở lại chăm sóc một chút.”
Hoàng hậu nói xong liền vội vàng rời đi, Hiền phi và Phạm lương đệ cũng đi theo các nàng đi mất.
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài ở trong lòng, nhưng một dây cung khác trong lòng lại bị kéo căng, giờ này cũng đã muộn lắm rồi, tại sao Lục Nguyệt Nặc vẫn chưa hồi cung?
Đang suy nghĩ, Tích Như bên này vội vàng vào cửa, vừa muốn nói gì đó liền bị Lạc Tử Hân giữ chặt lại đưa mắt ra hiệu một cái, kéo nàng qua một góc hẻo lánh. Mặc dù nói cung nữ trong cung Hoa tần này đều biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai biết hoàng hậu bên này có để lại người của nàng ta ở bên kia hay không, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Như thế nào, người trở về chưa?” Lạc Tử Hân nói nhỏ ở bên tai Tích Như.
Tích Như vội vàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Đã ở cửa cung rồi, nô tỳ đã an bài cho nàng sẽ mau trở về.”
Lạc Tử Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này sợ rằng hoàng hậu cũng phải tiêu tốn thêm chút thời gian, nhưng một chút thời gian này cũng đủ để Hoa tần chạy về.
Hoàng hậu bên này, vừa đi vừa oán trách: “Chỉ là một nô tài làm ra chút chuyện dị thường, làm hại bổn cung chạy không một chuyến.”
Hiền phi bên này lập tức tiếp lời, nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, nhưng mà đúng là bên ngoài cung Càn Ninh nổi lên chút khói, những nô tài kia lại nói là đi lấy nước, thật là. Lúc quay về phải phạt tên nô tài kia mới được, lấy cái đèn cung đình cũng có thể để lửa rơi trên mặt đất đầy lá cây bên ngoài cung, làm việc thật không bớt lo.”
Hoàng hậu gật đầu một cái, nói: “Nha đầu kia cũng thật là, lúc này trời còn chưa tối hẳn, đốt đèn cung đình làm cái gì chứ. Mà thôi, quay về thưởng mấy cái đập rồi thì thôi. Thời gian không còn sớm, vẫn nhanh đi đến chỗ Hoa tần thôi, Ninh dung hoa chờ ở nơi đó đã lâu.”
Khi đoàn người Hoàng Hậu trở lại cung Di Khôn, Hoa tần đã mặc xong quần áo chờ các nàng ở trong điện, sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên tinh thần không phải là rất tốt.
“Ơ, muội muội đã tỉnh rồi hả?” Hoàng hậu cười nói.
Hoa tần hành đại lễ, nói: “Mới vừa rồi tần thiếp ngủ thiếp đi, mấy nô tài lại không kịp thời đánh thức tần thiếp, vừa mới biết Hoàng hậu nương nương đã tới, lúc này quả thật là vô lễ.”
Hoàng hậu ngồi xuống vị trí của mình ở trên cao, nói: “Không quan trọng, nghe Xảo Tĩnh ở trong cung của ngươi nói ngươi mắc phải phong hàn?”
Hoa tần nói: “Quả thật có chút không khỏe, nhưng sau khi ngủ một giấc cảm giác đã tốt hơn nhiều, đa tạ Hoàng hậu quan tâm.”
“Có lẽ là ngươi ở trong phòng này bực bội đã lâu, nên đi ra ngoài đi đi lại lại nhiều một chút.” Hoàng hậu cười một tiếng, nói: “Vậy thì bỏ lệnh cấm túc của ngươi đi, thuận tiện dưỡng thân thể cho tốt.”
Hoa tần tự nhiên dập đầu tạ ơn, bộ dạng mừng rỡ như điên, biểu đạt lòng biết ơn đối với Hoàng hậu. Hoàng hậu thấy nàng ta như thế, dĩ nhiên cực kỳ hài lòng, mục đích của chuyến đi này coi như đã đạt được.
Hàn huyên thêm mấy câu sau đó liền đứng dậy muốn rời đi, Lạc Tử Hân lại nói mình muốn ở lại chăm sóc một chút, cho nên không rời đi theo các nàng.
Người của Hoàng hậu chân trước mới đi, Hoa tần liền giống như không còn sức lực đặt mông ngã ngồi ở trên giường, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Nguy hiểm thật, lúc nãy chân mới bước vào cửa, bọn người hoàng hậu chân sau đã đến.
“Muội còn dám nói, bảo muội đừng ra khỏi cung, muội lại không nghe tỷ.” Lạc Tử Hân trách cứ: “Còn liên lụy tỷ giúp muội nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, lần sau tỷ sẽ không giúp muội như vậy nữa.”
Nụ cười của Lục Nguyệt Nặc Nặc mang theo chút xấu hổ, ngay sau đó ánh mắt liền phai nhạt, nói: “Thật xin lỗi tỷ tỷ, muội thật sự nóng lòng, lúc nãy mới không nghe lời của tỷ. Nhưng, nương đi thật, cuối cùng muội cũng gặp được người lần cuối.”
“Cái gì?” Lòng Lạc Tử Hân lộp bộp một cái, cũng không nỡ trách cứ nàng ta nữa, vuốt đầu vai của nàng ta im lặng an ủi.
“Muội không sao.” Lục Nguyệt Nặc ngược lại vỗ nhẹ mu bàn tay của Lạc Tử Hân an ủi nàng: “Ngược lại khổ cực tỷ tỷ, chỉ là, rốt cuộc làm sao tỷ có thể khiến bọn người Hoàng hậu tạm thời rời đi vậy?”
“Chuyện này hãy để cho nô tỳ tới nói đi.” Tích Như cắn miệng, sau khi lấy được ánh mắt cho phép của Lạc Tử Hân, liền nói tiếp: “Theo như chủ tử phân phó, nô tỳ liền an bài Xảo Tĩnh trong cung của Hoa tần ngài làm một chuyện.”
Tích Như nháy mắt một cái với Xảo Tĩnh, Xảo Tĩnh xấu hổ cười một tiếng, tiếp lời nói: “Nô tỳ làm theo phân phó của Tích Như tỷ, đi tới bên ngoài cung Càn Ninh, vốn định thả chút lửa, sau lại nhớ tới lời Tích Như tỷ tỷ nói, mọi chuyện phải làm không để lại dấu vết mới được. Lúc này, vừa đúng lúc có một vị cung nữ cung Càn Ninh đi lấy đèn cung đình chuẩn bị đi về, nô tỳ liền thả dưới chân nàng ta ít đồ, nàng ta liền vấp ngã, toàn bộ đồ trên tay rơi xuống đất. Sau đó nô tỳ ở trong góc kêu một tiếng ngươi rớt đồ, quả nhiên cung nữ kia liền quay lại tìm đồ bị mất, nô tỳ thừa dịp không có ai liền đốt cái đèn cung đình của nàng ta, thuận tiện bỏ lá rụng ở trên đất vào. Sau đó liền thuận miệng kêu lên vài tiếng đi lấy nước.”
Lục Nguyệt Nặc kinh ngạc há miệng, nói: “Xảo Tĩnh, vận số của ngươi thật không tệ, cung nữ kia cũng đủ ngốc nghếch, rõ ràng chỉ là một kẻ không quen biết nói chuyện vậy mà nàng ta lại thực sự tin tưởng quay lại tìm đồ?”
Gương mặt Xảo Tĩnh đỏ hồng, nói: “Quả thật là do vận số, nhưng cũng may thật sự đụng phải một cung nữ đần, nếu không nô tỳ sẽ phải tự mình đi đốt lá rụng xung quanh, tin tưởng cũng sẽ không có người phát hiện. Nhưng, để cho cung nữ trong cung Càn Ninh gánh tội, chẳng phải thuận lý thành chương ()?”
() thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành
Lục Nguyệt Nặc hé miệng cười cười, nhìn Lạc Tử Hân một chút, nói: “Xảo Tĩnh ngươi cũng là người thông minh.”
Đã qua mấy ngày nhưng đến giờ thân thể vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng không biết là có phải vài ngày trước đó xảy ra quá nhiều chuyện hay không, khiến tâm thần có chút mệt mỏi. Sáng sớm ngày hôm nay lúc rời giường, Lạc Tử Hân cảm thấy mình có chút buồn ngủ, nhưng nhìn chỗ hoàng hậu nhất định cũng sắp đến giờ tỉnh giấc, cũng không dám làm trễ nãi quá, gượng gạo chống đỡ liền đứng lên, để Tích Như an bài kiệu liền đi ra cửa.
Dọc đường cỗ kiệu khẽ lắc lư, Lạc Tử Hân ngồi ở phía trên, cuối cùng lại thiếu chút nữa thì ngủ quên, mở mắt ra nhìn thấy kiệu đã đến cửa cung Càn Ninh, vội xuống kiệu đi vào trong điện.
Trong phòng rất nhiều người đã đến, Lạc Tử Hân tiến lên hành lễ với Hoàng hậu, sau đó liền ngồi xuống một bên. Có lẽ mệt mỏi trên mặt nàng thực sự quá rõ ràng, hiển nhiên Hoàng hậu liền chú ý tới nàng.
“Hôm qua muội muội ngủ không ngon ư, thoạt nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm.” Hoàng hậu cười hỏi.
Lạc Tử Hân trả lời bằng nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Hồi hoàng hậu, gần đây thân thể tần thiếp cũng có chút mệt mỏi.”
“Chẳng lẽ là mấy ngày nay hoàng thượng đi tới chỗ muội muội nhiều lần?” Hiền phi che miệng cười khẽ, rất có ý cười nhạo, đột nhiên lại giật mình, nói: “ A, không đúng, hình như gần đây ở chỗ bổn cung nhiều hơn một chút rồi, ai nha, còn nói lỡ miệng, ha ha.”
Hiền phi làm bộ cầm khăn trong tay che trước mũi của chính mình, cố làm ra vẻ thẹn thùng.
Hoàng hậu ho nhẹ mấy tiếng, ngăn cản Hiền phi tiếp tục khoe mẽ, nói: “Nếu Ninh dung hoa thấy mỏi mệt, nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, nếu thật sự mệt mỏi, liền nói một chút với bổn cung, mấy ngày nay không đến thỉnh an cũng được.”
Lạc Tử Hân biết đây là lời nói khách sáo của Hoàng hậu, nếu nàng thật sự làm như vậy, quay đầu lại không biết nàng sẽ bị nói thành ỷ sủng sinh kiêu gì đấy, chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, lập tức liền đứng lên nói: “Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp không có gì đáng ngại.”
Hoàng hậu gật đầu một cái, ý bảo nàng ngồi xuống. Lạc Tử Hân hơi thở phào nhẹ nhỏm, đang định ngồi xuống, liền cảm thấy đầu bị choáng một hồi, thiếu chút nữa thì đứng không vững, người khẽ dao động lung lay hạ xuống, trước mắt giống như chỉ có một màu đen, cũng may Lục Nguyệt Nặc ngồi một bên đỡ nàng.
“Ninh dung hoa, tỷ không sao chứ?” Lục quý nhân ân cần hỏi, cũng dìu nàng ngồi xuống.
“Xem ra thân thể Ninh dung hoa không được khỏe, hay là mời thái y tới chẩn một chút đi.” Đức phi vẫn ngồi một bên không nói chuyện đột nhiên mở miệng, trái lại trong mắt hàm chứa thân thiết quan tâm.
Hoàng hậu nghe Đức phi nói như thế, cũng gật đầu liên tục đồng ý, sau đó tuyên thái y tới cung Càn Ninh.
Người đến chẩn mạch chính là thái y Nhậm Phi Toàn vãn luôn xem mạch cho Hoàng hậu, Nhậm thái y bắt mạch xong thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Chúc mừng nương nương, nương nương đã có tin vui.”
Lời này nói công khai ở trước mặt của tất cả mọi người ở đây, chẳng những khiến cho những người ở đây lắp bắp kinh hãi, ngay cả bản thân Lạc Tử Hân cũng giật mình. Kiếp trước, nàng tâm tâm niệm niệm hy vọng có thể mang thai một đứa bé, kết quả đến chết cũng không thể như ý nguyện. Nhưng kiếp này, tại sao khi nàng không để tâm tới chuyện mang thai, lại ngoài ý muốn có đứa bé, thật là trời cao trêu ngươi.
“Ai ôi, thật sự nên chúc mừng muội muội rồi, có thể khai chi tán điệp cho Hoàng thượng.” Hiền phi không âm không dương nói, nhưng trong giọng nói lại hàm chứa vị chua nồng nặc.
Bên này, tất cả mọi người chia ra nói chúc mừng với Lạc Tử Hân, nhưng nàng cũng thấy rõ ràng, đại đa số quăng tới đều là vẻ đố kỵ. Nàng đặc biệt chú ý tới Hoàng hậu, mặc dù cũng là vui vẻ liên tục nói chúc mừng, nhưng dưới đáy mắt lại hàm chứa hận ý đều sâu nặng hơn bất cứ kẻ nào. Nàng không khỏi nghĩ tới chuyện năm mười tuổi ấy, tâm tình lại có chút phức tạp khác thường.
Ngày kế, Hoàng đế đích thân đến cung Uyển Ninh thăm Ninh dung hoa, còn phân phó phái thêm một số người đến chăm sóc cho nàng thật tốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ. Điều này khiến cho trong mắt Hoàng hậu cùng đến cung Uyển Ninh toát ra lửa giận, một năm qua trong cung cũng có vài người lần lượt hoài thai, có lẽ chưa thấy hoàng thượng đối với phi tử nào cóánh mắt giống như đối với Ninh dung hoa vậy, đây là lần đầu tiên. Hoàng hậu nắm thật chặt quả đấm của mình, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, thuận theo Hoàng thượng hỏi han ân cần đối với Ninh dung hoa.
Tất cả thay đổi nét mặt của Hoàng hậu bên này đều rơi vào trong đáy mắt của Tử Hân, trong lòng không khỏi âm thầm dấy lên chút lạnh lẽo.
Sau chuyện này, Ninh dung hoa liền thăng vị, phong làm tiệp dư, ban thưởng nơi ở mới là cung Thanh Dương. Có thể nói cung Thanh Dương này tốt hơn rất nhiều so với cung Uyển Ninh, Hoàng thượng ban ân đối với Ninh tiệp dư có thể khiến cho tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ. Nhưng đối với bản thân Lạc Tử Hân mà nói, ba chữ cung Thanh Dương này lại khiến cho nàng lọt vào trong lo lắng, kiếp trước nàng chính là ở trong cung Thanh Dương, hôm nay dạo qua một vòng lại trở về nơi đó, hơn nữa vẫn là một tiệp dư. Mặc dù phong hào thay đổi, nhưng tương lai có thể quanh đi quẩn lại lại trở về kết quả giống như kiếp trước hay không, những thứ này đều là một ẩn số, không khỏi khiến trong lòng nàng sinh ra lo lắng.
Ninh tiệp dư mang thai tự nhiên khiến người trong cung sinh ra ý đố kỵ, so với Trình tài tử mà nói càng thêm cố kỵ, bởi vì Ninh tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái, đặc biệt là Hiền phi, nhìn ánh mắt của nàng ta cũng trở nên cổ quái dị thường.
Nhưng khiến cho Hiền phi buồn bực không chỉ là chuyện của Ninh tiệp dư, còn có một chuyện khác càng làm cho lòng của nàng ta như bị chặn bởi khối đá lớn giống như hít thở không thông.