Mơ Ước Đã Lâu

chương 77: đại kết cục (thượng): yêu chị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đại kết cục (Thượng): Yêu chị

Đêm nay ham muốn chiếm hữu của Phó Bắc đặc biệt mạnh mẽ, mãnh liệt hơn rất nhiều những lần trước đó, Kiều Tây chịu không nổi, không thể tìm được nơi hạ cánh đáp xuống.

Chờ khi mọi thứ kết thúc, nằm tạm nghỉ trên giường, người này mới hỏi đến Tần Tứ, Kiều Tây điều chỉnh lại hơi thở, giật giật người, xoay lại nằm sấp lên người Phó Bắc, gối đầu vào lòng đối phương, nói: "Chị ấy về thành phố S, hẳn là đã lên máy bay rồi."

Phó Bắc khẽ vuốt ve hình xăm hoa dâm bụt, một hồi lâu không nói gì, sau khi suy nghĩ rõ ràng mới dựa đến hôn lên tóc mai Kiều Tây, Kiều Tây thuận thế thoáng nhích người lên, để nụ hôn của cô rơi trên sườn mặt của mình.

Hai người hàn huyên về đề tài này hai ba phút, nhưng cũng không có gì hay để nói, dù sao cũng đã giải quyết xong, sau này sẽ không còn phát sinh nữa. Tay Phó Bắc không quá thành thật, không bao lâu lại kề sát bên tai Kiều Tây nói: "Gần đây gầy đi rồi."

Chỉ một câu đơn giản đã đẩy chủ đề kia đi, không lại tiếp tục nữa.

Kiều Tây chớp mắt mấy cái, từ trên nhìn xuống đối phương, "Có sao?"

"Có, eo cũng nhỏ xuống một vòng."

Kiều Tây cười cười, cảm thấy ngứa, bỗng chốc cô thu người lại, làm ầm ĩ vài lần, đột nhiên cô trực tiếp lui thẳng xuống.

Thoáng chốc Phó Bắc ngẩn ra, hơi thở cũng bị kiềm hãm, lập tức không có phản ứng gì, bóng đêm dày đặc đánh úp lại, giống như thủy triều dâng tràn cuốn động, cuốn trôi hết bùn cát, chỉ còn lại dấu vết mờ tối.

Một đêm này phải đến hai giờ sáng mới vào giấc, trước khi ngủ, Kiều Tây nằm dựa trên đầu vai Phó Bắc, tiến lên hôn cô, khẽ nói: "Ngủ ngon."

Phó Bắc đáp lại, làm sâu thêm nụ hôn mềm nhẹ này, sau khi tách ra, cũng dịu dàng nói: "Ngủ ngon."

Tất cả mọi chuyện đều đã được bình ổn, sau đó chính là cuộc sống bình thản, mỗi ngày Kiều Tây đến công ty làm việc, Phó Bắc đến trường, những ngày nghỉ thì dạo chơi xung quanh Giang Thành, đến bờ sông, cổ trấn, leo núi lội suối cắm trại dã ngoại, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái.

Đôi lúc rảnh rỗi cũng sẽ trở về thăm Kiều Kiến Lương, còn có thể đến trấn gốm sứ thăm hỏi. Quan hệ của Kiều Tây và Kiều Kiến Lương vẫn là như thế, vẫn còn xa cách hơn mối quan hệ của cha và con gái bình thường một chút, không có những hành động thân thiết ôn hòa như bình thường, mỗi lần đều là ăn cơm nói chuyện phiếm, đến thời gian thì lại ra về, dù sao những năm trước đó cũng không có gì đặc biệt, đâu thể nào bỗng chốc lại lập tức trở nên thân thiết hơn được, mà Phó Bắc và nhà họ Phó cũng thế, trước kia như thế nào thì giờ lại như thế ấy, Lương Ngọc Chỉ không muốn gặp hai cô, ông nội Phó còn đang tức giận, chỉ có ba phó đôi lúc sẽ hỏi thăm các cô một chút.

Vào dịp này mẹ Kiều có gọi điện đến một lần, Kiều Tây và bà cũng không nói chuyện bao nhiêu, vẫn thường dùng sự im lặng cho qua chuyện.

Sau khi ly hôn mẹ Kiều vẫn luôn rất phóng khoáng, có tiền, độc thân, mỗi ngày không phải mỹ thực rượu đỏ thì là spa, đi du lịch khắp trời nam biển bắc, mà bạn trai người Ý trước kia đã sớm chia tay, mấy năm nay dạo vòng quanh ở nước ngoài lại đổi qua vài chàng trai trẻ đôi mươi, sớm đã không còn là dáng vẻ dịu dàng của năm đó. Nhưng mọi người đều có cách sống riêng của mình, điều này không có gì để chê trách, không kết hôn không làm kẻ thứ ba, mẹ Kiều muốn sống thế nào đều là quyền tự do của bà.

Con người khi đến độ tuổi nhất định đều mong muốn được yên ổn, muốn buông bỏ quá khứ, làm một chút chuyện bản thân cho rằng mình nên làm, cuối cùng mẹ Kiều cũng có ý thức làm mẹ, gửi gắm tình cảm lên người con gái mình.

Đáng tiếc là đã quá muộn.

Kiều Tây không quá quan tâm đến việc đó, không muốn tiếp nhận ý tốt này.

Đầu tháng năm, thân thể Kiều Kiến Lương đã khôi phục rất tốt và đã trở lại công ty, bắt đầu tiếp quản lại công việc, bởi vì còn thời gian bàn giao công việc, cũng lo lắng thân thể ông chưa thích ứng được, nên Kiều Tây cũng không từ chức ngay lập tức, mà vẫn ở lại công ty hỗ trợ khoảng chừng nửa tháng.

Cho đến cuối tháng năm, thì hoàn toàn nghỉ hẳn.

Có thể bỏ xuống gánh nặng trên vai, chắc chắn là Kiều Tây rất vui, không ngừng lên kế hoạch mở lại tiệm lần nữa, đáng tiếc không đợi cô vui vẻ được hai ngày, chủ nhà gọi điện thoại đến, nói sao cũng không chịu cho cô thuê mặt bằng nữa, muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng.

Dù sao cũng đã một năm không mở cửa tiệm, cũng không thể tăng tiền thuê, sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến việc cho thuê sau này, chủ nhà biết cô là phú nhị đại không thiếu tiền, nói chuyện cũng rất uyển chuyển, tóm lại chính là vui vẻ đến lại vui vẻ đi. Kiều Tây cũng xem như khéo hiểu lòng người, hẹn rằng sau khi tìm được mặt bằng mới sẽ lại chuyển đi, chủ nhà cho cô thời gian mười ngày.

Chỗ cửa tiệm mới là Phó Bắc hỗ trợ tìm, ngay bên làng đại học, nói đúng ra là cô trực tiếp mua thẳng lại, ngay con đường kinh doanh thịnh vượng nhất xung quanh làng đại học, gần một quán bar đông khách, đặc biệt hơn nữa là gần căn hộ.

Lúc đó Kiều Tây không nhờ Phó Bắc hỗ trợ, còn đang phân vân nên chuyển đến nơi nào, kết quả là Phó Bắc đã ôm đồm xong hết mọi việc. Người này có tư tâm, là cố ý, muốn cho Kiều Tây ở gần bản thân hơn một chút.

Nhưng như vậy cũng rất thuận tiện, số lần và thời gian hai người gặp nhau ngày càng nhiều, có đôi khi là Kiều Tây đến Giang Đại, có đôi khi là Phó Bắc đến tiệm, khoảng cách rất gần, không giống trước kia đến tối mới có thể thấy mặt nhau.

Việc trang hoàng tiệm mới tốn khá nhiều thời gian, chờ đến khi chính thức khai trương đã là tháng bảy, lúc đó lại đã bắt đầu thời gian nóng nhất trong năm.

Vị khách đầu tiên của tiệm là Phó Bắc, chủ nhật hai người đều rảnh rỗi, dành nguyên cả ngày thứ bảy ở trong căn hộ, hôm sau đến tiệm hình xăm. Đã lâu Kiều Tây chưa làm nghề lại, sợ bản thân chưa quen tay lại xăm không tốt, trước đó đã lén luyện tập nhiều lần, mẫu hình xăm này là thiết kế cô mà cô tâm huyết nhất và cũng tâm đắc nhất, tốn không ít thời gian, kỳ thực đã sớm mong chờ từ lâu.

Sáng sớm, hai người đến tiệm.

"Có thể sẽ khá đau, cũng mất khá nhiều thời gian." Trước khi bắt đầu, Kiều Tây nhắc nhở, so với sự điềm tĩnh của Phó Bắc, thì cô lại là người lo lắng hơn.

Phó Bắc buồn cười, bản thân đã chuẩn bị xong. Tiệm đã đóng cửa lại, ngọn đèn bên trong sáng trưng, chỉ có hai người ở đây, xăm hình là công việc thuộc kiểu tương đối bí mật, nhất là Phó Bắc muốn xăm ở vị trí phía trên ngực phải. Hôm nay cô mặc một chiếc áo dệt kim xám hở cổ, phong cách rất nhàn nhã, cũng tương đối thích hợp để mặc khi xăm hình, cởi ra nút áo phía trên, ngước mắt nhìn về phía Kiều Tây, "Căng thẳng lắm sao?"

"Có một chút." Kiều Tây nói, "Cũng đã lâu không xăm rồi."

Hai người chị một câu em một câu mà trò chuyện, chờ khi hơi thả lỏng một chút thì lập tức bắt đầu, từ trước đến nay trên phương diện xăm hình Kiều Tây rất nghiêm túc, một khi bắt đầu thì sẽ đắm chìm vào trong đó, mặc dù ngoài miệng vẫn nói chuyện, cũng sẽ không ảnh hưởng đến động tác trên tay.

Khả năng chịu đau của Phó Bắc cũng khá tốt, từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhíu mày chút nào. Những vị khách Kiều Tây từng gặp trước đây, có người đau đến chảy nước mắt, thậm chí xăm được một nửa rồi lại từ bỏ, kiểu người nào cũng có, nhưng rất ít khi gặp được người như cô.

Xăm hình là một công việc đòi hỏi sự tinh tế, là một cuộc khảo nghiệm kỹ thuật cao của người thợ xăm, sau khi bắt tay vào làm Kiều Tây không nói chuyện nữa, Phó Bắc cũng không lại hé môi, vì tiệm đã đóng cửa, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, đến giữa trưa hai người cũng không ra ngoài ăn cơm, ăn tạm mì gói, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng rồi lại tiếp tục.

Hình xăm cánh hoa đỏ tươi, ấm áp trên ngực và xương quai xanh, một nhánh hoa lớn sum suê rực rỡ, cành lá uốn lượn kéo dài xuống dưới, kéo đến nơi mềm mại phập phồng cao thấp.

Kiều Tây cúi rũ mắt, hơi mím môi.

Người bình thường khi xăm, một số sẽ chọn xăm trên cánh tay và ngực, hoặc là sau lưng và mắt cá chân, rất ít người sẽ chọn nơi khá riêng tư, lúc trước khi cô thiết kế hình xăm, cũng từng lo lắng, nên xăm vừa đủ để che đi vết sẹo kia, hay là xăm mẫu hình lớn một chút, sau đó vẫn chọn vế sau.

"Sau khi xăm phải kiêng ăn, không ăn đồ chua cay, khi tắm không được dùng sữa tắm, đến khi kết vảy sẽ tương đối khó chịu." Kiều Tây nói, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng ấn men theo hình xăm.

Vào lúc này rốt cuộc Phó Bắc cũng có chút phản ứng, không biết là đau hay như thế nào, giữa ấn đường hiện lên chút khắc chế và chịu đựng, đôi mắt đen láy cũng có biến hóa, giống như mặt nước phẳng lặng nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Bên ngoài mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời lại chiếu thẳng xuống đất, lá cây hai bên đường đều bị phơi nắng đến trơn bóng, bởi vì thời tiết ảnh hưởng đến, dù trong tiệm đã mở điều hòa, nhưng không khí cũng khô hanh nóng bức, hơi nóng như đang mơ hồ tỏa ra.

Cúi đầu lâu cũng mệt mỏi, cổ họng có hơi khô rát, Kiều Tây không kiềm được mà ngừng hai lần, hai lần đều ngừng để uống nước. Cô không ngẩng đầu lên nhìn Phó Bắc, vẫn luôn cúi đầu rũ mắt, chỉ có tai là đỏ ửng lên, cả người cũng không thoải mái, rõ ràng cũng đã từng rất nhiều lần thân mật đến vậy, giờ đây vẫn không khống chế nổi, xúc cảm ấm áp nơi lòng ngón tay làm tim cô đập nhanh không ngừng, giống như chạm phải vật nóng đến phỏng tay, như nướng chảy luôn cả người cô.

Vẫn là Phó Bắc đánh vỡ sự im lặng đến như ngưng trệ này, khẽ hỏi: "Qua thời gian này muốn đến thành phố H chơi không?"

Tháng bảy đã bắt đầu nghỉ hè, công việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ra ngoài du lịch là điều chắc chắn, vốn là Kiều Tây chọn địa điểm, nhưng gần đây cô tương đôi bận rộn, vẫn chưa nghĩ ra nơi muốn đi.

Kiều Tây cụp mắt, ừ một tiếng, "Cũng được."

Nói xong, nhớ đến gì đó, lại nói thêm một câu, "Phải đợi sau khi hình xăm đóng vảy mới được, tháng này chưa đi được, tháng sau đi."

Phó Bắc gật đầu, khi cô đang ngẩng đầu lên để nghỉ ngơi, tay chống nâng nửa người trên lên, áo dệt kim hở cổ rơi xuống, khung cảnh bên trong như nửa che nửa hở, hình dáng đẹp đẽ chỉ lộ ra một nửa, thoạt nhìn vô cùng phong tình.

Nơi riêng tư của người này vẫn luôn đầy gợi cảm và thành thục, đầy ý vị, gương mặt rõ ràng là một vẻ cấm dục, nhưng hành động lại không phải vậy, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự mê hoặc như có như không, mà lại như rất đứng đắn.

"Đẹp không?" Cô nhấc mắt, nhìn thẳng vào Kiều Tây.

Không biết là đang hỏi hình xăm đẹp hay là thứ gì khác đẹp, vừa nói lại còn vừa nghiêng người về trước một chút.

Kiều Tây đang rũ mắt nhìn, lập tức mất tự nhiên mà mím môi, hai gò má hơi nóng lên, khô khốc nói: "Cũng được."

Phó Bắc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, "Mệt thì nghỉ một chút rồi lại tiếp tục."

Kiều Tây rút tay ra, theo bản năng lại cầm ly nước lên uống, lắc đầu, "Không mệt."

Nào ngờ vừa buông ly nước, đột nhiên Phó Bắc bắt lấy tay phải của cô, chậm rãi hướng lên trên...

Đang trong thời gian nghỉ hè, phần lớn các sinh viên đều về nhà, chỉ còn một số ít ở lại trường, trên đường cũng không được mấy người đi lại, thêm vào đó là thời tiết nóng bức, mà tạm thời về cơ bản chỉ có buổi tối mới mở cửa, vậy nên cũng thoáng mát hơn. Kiều Tây vào toilet rửa mặt, rồi lại tiếp tục khử trùng, hình này trong một ngày không thể xăm xong, để hoàn tất việc xăm hình, cũng phải kéo dài đến khoảng năm sáu ngày.

Làm nghề này vẫn rất mệt, nhưng thành quả cuối cùng lại làm người ta phi thường hài lòng, hoa trạng nguyên từ ngực vươn lan xuống dưới, sinh trưởng dọc theo những đường cong trên thân thể, nhánh hoa nghiêng ngã uốn cong về phía bộ phận riêng tư, hoàn toàn bất đồng với hình xăm hoa dâm bụt kiều diễm đầy dã tính của Kiều Tây, hình xăm này tỏa ra khắp nơi như một ngọn lửa cháy lan, nhưng lại bị khí chất thanh lãnh của Phó Bắc áp chế, dường như có cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa, rất hấp dẫn người.

Nhất là giữa ngày hè thế này, vì để giữ sự thoáng mát, Phó Bắc thường chỉ mặc áo sơ mi, nên phải cởi nút phía trên ra, nửa ẩn nửa hiện.

Kiều Tây chưa vội thông báo mở tiệm mới và bắt đầu kinh doanh, cô sợ nóng, mỗi ngày chỉ trốn trong căn hộ, không có gì làm thì lên ý tưởng thiết kế hình xăm mới, còn có thể giúp Phó Bắc bảo dưỡng hình xăm.

Dù sao cũng là giáo sư, trong thời giảng dạy và giáo dục sinh viên phải làm gương tốt, sau khi quay lại công việc không thể để lộ ra hình xăm này, nếu không phải lo lắng đến điều này, Kiều Tây còn có thể xăm hình này lên cao hơn một chút, lên trên xương quai xanh sẽ càng đẹp hơn.

Giữa tháng tám, Đường Nghệ từ quê lên lại trên này, gọi điện hẹn Kiều Tây ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, cô thuận lợi vượt qua được cuộc thi của Giang Đại, tháng chín sẽ đến Giang Đại học Tiến sĩ.

Có đôi khi duyên phận chính là khéo như vậy, người hướng dẫn của cô là một nam giáo sư khoảng năm mươi tuổi, họ Từ, có quan hệ rất tốt với Phó Bắc, Kiều Tây cũng đã gặp qua vài lần, giáo sư Từ là người đặc biệt hiền lành, không tự cao, nghe được Phó Bắc 'Vô ý' nói chuyện về Đường Nghệ còn có chút kinh ngạc. Đánh giá của giáo sư Từ về Đường Nghệ là, kiên định chăm chỉ, lại rất sáng tạo, là một nhân tài có thể đào tạo.

Khi đi ăn Kiều Tây chuyển lại lời này cho Đường Nghệ nghe, Đường Nghệ ngây người, nghi hoặc khó hiểu: "Kiều Kiều, sao cậu lại quen biết giáo sư Từ?"

Kiều Tây nghẹn lời, sau khi rối rắm, thành thật nói, "Trước đó đã từng gặp."

Nói như vậy, Đường Nghệ càng tò mò hơn, trực tiếp hỏi thẳng ra một đống lớn câu hỏi.

Sau khi rời khỏi bàn cơm, Kiều Tây vẫn còn nói chi tiết cho Đường Nghệ nghe, nhưng tạm thời không nói tên Phó Bắc ra, uyển chuyển nói bản thân đã có đối tượng, là nữ, trước mắt đang sống chung, đối phương giảng dạy ở giang đại.

Kỳ thực cũng không cần phải nói tên, Đường Nghệ cũng có thể đoán ra là ai, quả thực rất khiếp sợ, cũng không phải kinh ngạc với xu hướng tính dục của Kiều Tây, mà là không đoán được bạn gái Kiều Tây lại là Phó Bắc, cô còn tưởng rằng quan hệ của hai người cực kỳ xa lạ, trước đó cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Nhưng từ sau bữa cơm này, vài ngày sau đó Đường Nghệ không có ý định đến quấy rầy Kiều Tây, Cho đến một ngày muốn mượn xe của Kiều Tây, nên đi qua một chuyến, vừa lúc Phó Bắc có ở nhà, cô đợi ở cửa khoảng mười phút Kiều Tây mới ra mở cửa. Đường Nghệ cũng chưa vào ngay, thật sự có hơi ngượng ngùng.

Kiều Tây đóng cửa lại, vào phòng ngủ, nhìn người nào đó mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh xộc xệch đang dựa vào đầu giường, đôi chân thon dài trắng nõn cong lại, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đuôi mắt hơi ửng đỏ, có chút lười nhát mệt mỏi.

Thuốc vẫn chưa đốt, cũng chưa có ý định hút, thấy người đi vào lập tức buông xuống, thanh âm khàn khàn hỏi: "Về rồi sao?"

Kiều Tây 'Oán trách' mà liếc nhìn người này, nghĩ đến vừa rồi người này không để cô đi ra ngoài, kết quả bị Đường Nghệ phát hiện, quả thực xấu hổ đến không chịu được.

"Ừm, cậu ấy còn có chút việc."

Phó Bắc cũng không biết hối lỗi chút nào, còn khẽ cười ra tiếng.

Kiều Tây có chút buồn bực, mặt không kiềm được mà đỏ lên.

Hai ngày sau, Kiều Tây mời đường nghệ ăn cơm. Đường Nghệ chưa từng yêu đương, trên phương diện tình cảm không có chút kinh nghiệm nào, không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng vẫn quả quyết nói: "Kỳ thực cậu và giáo sư Phó rất xứng đôi, rất hợp nhau."

Kiều Tây cười cười.

Năm ngày cuối cùng của tháng tám, Kiều Tây và Phó Bắc đến thành phố H du lịch, mặt trời vẫn cứ chói chang như cũ, chiếu rọi đến mức mắt cũng không mở ra nổi, ban ngày hai người cũng không dám ra cửa, chỉ có khi hoàng hôn và buổi tối mới ra ngoài.

Kiều Tây đã từng cho rằng bản thân không thích đi đây đó khắp nơi, hiện tại phát hiện như thế cũng không tệ, tuổi trẻ mà, chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp nhất, yêu người tốt nhất, hưởng thụ cuộc sống trọn vẹn đến từng phút giây.

Thành phố H gần biển, có vùng biển có thể lướt sóng, Kiều Tây không biết lướt, Phó Bắc sẽ dạy cô, đương nhiên, lướt sóng không dễ học, khó có thể điểu khiển được thăng bằng, nhưng mỗi lần Kiều Tây ngã xuống nước Phó Bắc sẽ lập tức đi qua. Vào lúc hoàng hôn, ánh chiều tà vàng óng phủ kín cả mặt biển, xa xa là những gợn sóng mênh mông vô bờ, phía sau là bờ cát, hai người mặc bikini sóng vai ngồi trên bờ cát, ngắm nhìn cảnh đẹp phía xa xa.

Ánh nắng chiều rực rỡ dừng trên người các cô, chiếu lên một tầng sáng vàng rực, cả hai đều xinh đẹp, vóc người chuẩn, hấp dẫn không ít ánh mắt trộm nhìn đánh giá, hai người cũng không quan tâm, yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh.

"Thật đẹp..." Kiều Tây chống hai tay dựa ra sau, cảm khái, nói xong, lại nhìn nhìn Phó Bắc.

Từ góc nhìn này của cô, có thể thấy rõ đường nét gương mặt nhìn nghiêng của Phó Bắc, dưới ánh chiều tà làm nổi bật lên nét nhu hòa.

Phó bắc nghiêng đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn cô.

Hai người nhìn nhau một lúc, đều tự dời mắt đi, mắt Kiều Tây cong cong, ý cười chưa từng biến mất.

Chờ đến khi mặt trời hoàn toàn chìn xuống mặt biển, bầu trời dần biến thành màu lam trống trải, người trên bãi cát càng lúc càng ít, hai người vẫn còn ngồi đó, giống như tâm ý tương thông, dường như là cùng một lúc, hai người đều cùng nghiêng đầu nhìn đối phương, Phó Bắc cúi người hôn Kiều Tây.

Kiều Tây đón lấy, dường như đã nói: "Yêu chị..."

Phó Bắc nâng tay ôm lấy sau gáy cô, kéo người về phía mình.

-------------

Thông báo nhỏ: T có chút việc nên sẽ tạm ngừng khoảng - tuần, yên tâm điều là t không drop truyện nha.

Truyện Chữ Hay