Mơ Ước Đã Lâu

chương 66: hạ màn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Hạ màn

Thời tiết Giang Thành đã hoàn toàn thay đổi.

Thị trấn này cũng không cách xa thành phố, nhưng một chút động tĩnh cũng không được truyền đến, chuyện trong nội thành diễn ra thế nào Kiều Tây cũng không rõ, cô đã sắp xếp tốt cho Kiều Kiến Lương, sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng thì đầu tiên là lặng lẽ trở về một chuyến.

Đại viện yên bình khi xưa giờ như một nhà giam vô hình, không khí đè nén ảm đạm đến đáng sợ, những người trước kia ào ào lui tới hai nhà Phó Chu bây giờ đều co đầu rụt đuôi, sợ tai bay vạ gió nên sớm đã chạy ra nước ngoài du lịch để tránh né.

Chu Mỹ Hà và Chu Lâm còn ở nhà họ chu chưa về, cửa nhà họ Kiều khép chặt, không chút sức sống, nhà họ Phó cách vách cũng không khác gì mấy, cửa lớn đóng chặt, cả căn nhà đều khép kín, đến buổi trưa cũng không thấy một người, cho đến trời tối cũng không thấy bóng ai.

Cho đến hơn mười một giờ đêm, ba Phó lái xe đưa ông nội Phó về.

Trước kia ba Phó lái một chiếc Cayenne, bây giờ đổi thành một chiếc xe phổ thông có thương hiệu trong nước, có lẽ là vì để che giấu tai mắt không cho ai phát hiện, lưng ông nội Phó còng xuống, phảng phất như đã già đi rất nhiều, cũng đã dùng đến gậy chống, tinh thần của ông đặc biệt kém, được ba phó dìu đỡ vào nhà.

Kiều Tây nhìn vào bên trong cửa sổ ở lầu hai, môi mím lại như thành một đường thẳng.

Chuyện của nhà họ Phó thật sự quá mức bất ngờ, ngỡ ngàng, cô không ngờ Đàm nhị gia lại sẽ ngoan tuyệt đến thế, khi đó đến tìm Đàm nhị gia, cô từng uyển chuyển hỏi qua, ý trong lời nói của đối phương là sẽ không động vào nhà họ Phó, chỉ xử lý một mình Lương Tấn Thành, nên cô yên tâm, không ngờ lại là lời của lão hồ ly.

Đàm nhị gia cũng không tử tế, miệng nói một đằng, nhưng lại làm một nẻo.

Suy nghĩ của Kiều Tây quá đơn giản, có Lương Ngọc Chỉ ở đây, nhà họ Phó đâu thể nào phân tách rõ ràng với Lương Tấn Thành được, một khi xảy ra chuyện, tất sẽ không vứt được. Đánh rắn phải đánh đằng đầu, muốn đánh Lương Tấn Thành, đầu tiên sẽ phải đánh cột trụ chống sau lưng ông ta, sau khi cân nhắc lựa chọn đầu tiên chỉ có thể là nhà họ Phó mới có lợi nhất, dù sao Đàm nhị gia còn đang đấu với cái người ở trên cao kia, tạm thời không có biện pháp có thể bắt bí người kia, chỉ có thể xuống tay với nhà họ Phó thôi.

Nhà họ Phó bị chế trụ, tất nhiên nhà họ Lương cũng không dám động, mấy nhân vật phụ khác càng không dám xằng bậy, một đám run như cầy sấy. (Nguyên văn là như chim cút, để cầy sấy nghe cho thân quen.)

Không thể nói rõ cảm giác trong lòng Kiều Tây lúc này, lòng cô rất buồn phiền, cô không biết tình hình trước mắt cuối cùng sẽ như thế nào, không dám hành động nóng vội, đêm xuống sau khi rối rắm hồi lâu, cô gọi điện cho Trang Khải Dương.

Quan hệ của Trang Khải Dương và Phó Bắc rất tốt, nhất định biết chút ít nội tình.

Đêm muộn, Trang Khải Dương còn đang ở bên ngoài, khi nhận được điện thoại thì rất bất ngờ, nghe Kiều Tây nói rõ lý do, sau một lúc lâu im lặng, mới nói: "Tôi đến cửa đón cô, gặp mặt rồi nói."

Kiều Tây lại thay một bộ quần áo, hoàn toàn bất đồng với phong cách thường thấy, bên trong là áo hoodie, đội mũ cúi đầu đi ra ngoài, miễn cho bị người nhận ra.

Trang Khải Dương còn đơn giản hơn cả cô, xe cũng không lái đến, dẫn người đi ra khỏi đại viện, sau mười mấy phút thì đến chỗ đậu xe. Trên đường đi hai người cũng không trao đổi gì, cho đến khi lên xe, Trang Khải Dương mới nói: "Nơi này không tiện nói, tìm một chỗ khác rồi nói sau."

Kiều Tây khẽ gật đầu, bây giờ đại viện là nơi bị chú ý nhất, không biết có bao nhiêu người âm thầm quan sát, sợ thêm phiền, hôm nay cô trở về cũng là âm thầm lẻn vào, không dám lộ diện.

Xe chạy về khu phía Bắc, Trang Khải Dương có một ngôi nhà cũ ở bên đó, ở đó không dễ bị chú ý đến, tương đối an toàn hơn chút.

Khi đến khu Bắc, anh đặc biệt giải thích: "Chị Bắc nói nếu cô trở lại, thì dẫn cô đến đây ở vài ngày."

Phó Bắc đều đã sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện, lại càng dự đoán được Kiều Tây sẽ không nghe lời mình nói, nên đã sớm thông báo cho Trang Khải Dương.

Nghe vậy, Kiều Tây khựng lại, môi đỏ hơi động rồi lại ngưng, khẽ ừm một tiếng.

Trang Khải Dương biết quan hệ của hai người, nhưng không can thiệp nhiều, chỉ làm theo lời Phó Bắc đã giao, gần đây anh bận đến sứt đầu mẻ trán, vẻ mặt hiện lên vài phần mệt mỏi, vốn không muốn nhiều lời, nhưng vừa nhìn thấy Kiều Tây, vẫn không nhịn được mà nói: "Bây giờ loạn như vậy, cô không nên trở về, vốn cũng không liên quan gì đến nhà của cô."

Hiện tại loạn thành như thế, người có chút đầu óc đều biết tránh đi, ước gì có thể giũ sạch được, thời điểm này mà nhảy vào, chỉ sợ sẽ gặp phải mầm tai họa.

Ban đầu Kiều Tây quyết định đi ra ngoài tránh một chuyến, bây giờ lại thay đổi chủ ý mà quay về, còn có thể là vì điều gì?

Kỳ thực Kiều Kiến Lương cũng không quá đồng ý việc cô rời khỏi trấn này, nhưng không lay chuyển được, không còn cách nào. Cô biết rõ sẽ gặp phải chuyện gì, liếc nhìn con phố được đèn đường chiếu sáng hai bên, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tôi biết..."

Sự việc sớm đã thoát khỏi vòng kiểm soát, nhà họ Kiều vẫn luôn an phận thủ thường, chỉ cần không tham gia vào thì tuyệt đối sẽ được an toàn, dù là cô hay Kiều Kiến Lương đều biết rõ đạo lý này, chỉ là Kiều Tây không thể ngồi đợi ở trấn nhỏ này được, lo lắng nên chạy về.

Trở về cũng không có năng lực làm được gì, cho dù có, cũng không thể thay đổi tình hình trước mắt, nhưng có thể thu hẹp khoảng cách, có thể sớm biết được động tĩnh bên này.

Nhà cũ ở bên cạnh khu Bắc, cách khá xa, bên trong đều đầy đủ trang thiết bị, sạch sẽ, đến khi vào nhà bật đèn lên, Kiều Tây mới hỏi: "Hiện tại chị ấy thế nào?"

Nhà họ Phó xảy ra chuyện, cũng không thấy bóng dáng Phó Bắc và Lương Ngọc Chỉ đâu, hiện nhà họ Phó chỉ có ông nội và ba Phó ở, khi Kiều Tây về lại thành phố đã lén tìm hiểu tin tức, nhưng cũng không có tin tức nào hữu dụng.

Phó Bắc biến mất chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến việc của Chu Quần, cụ thể thế nào thì không rõ, cô gọi điện hỏi Chu Mỹ Hà, nhưng hỏi gì bà ta cũng không biết, lại còn khóc lóc kể lể, muốn Kiều Kiến Lương ra tay giúp nhà họ Chu một phen. Trận rung chấn này cũng không nhỏ, sẽ nháo thành dạng gì còn chưa biết được, nhưng chắc chắn sẽ có vật hy sinh, hiện nay nhà họ Phó đã xung phong đi trước, rất khó cam đoan là sẽ không có chuyện gì.

Loại thời điểm này buông hay không buông cũng không quan trọng, vượt qua được mới là tất yếu.

Kiều Tây rất kiềm chế, trên mặt cũng không có thần sắc dư thừa nào, nhìn không ra đến cùng là có quan tâm đến hay không, thanh âm đặc biệt bình tĩnh.

Là người ngoài cuộc, Trang Khải Dương vẫn luôn hiểu rõ khúc mắc giữa hai người, khó xử mà nhìn cô, một lát sau mới nói: "Tạm thời chị ấy không có việc gì, đừng lo lắng."

Nghe giọng anh rất chắc chắn, vẻ mặt Kiều Tây khẽ động: "Chị ấy đang ở đâu?"

Trang Khải Dương không trả lời thẳng, chỉ nói: "Chờ việc này kết thúc, qua rồi sẽ trở lại."

Anh cố ý không nói tình hình thực tế cho Kiều Tây, nhưng cũng không nói dối, đúng là Phó Bắc không có việc gì, về phần thế cục trước mắt thành như thế nào, khi nào có thể quay về, một chữ cũng không nói đến.

Nếu đúng là không có việc gì, nhà họ Phó cũng sẽ không thành tình trạng như bây giờ, đều bị kéo xuống nước, đâu thể nào thoát thân dễ dàng được. Đạo lý trong đó Kiều Tây đều hiểu rõ, bất giác hơi mím môi lại, cô nghĩ tới gì đó, lập tức hỏi: "Có phải do Đàm nhị gia làm không?"

Trang Khải Dương ngẩn người, dừng lại hành động mà quay đầu nhìn về phía cô, lời đến bên miệng nhưng rồi lại nuốt xuống, nói qua loa có lệ: "Đây không phải là việc cô có thể nhúng tay vào, tôi cũng không có cách nào, chị ấy có quyết định của mình, cô cứ mặc kệ đi, chờ thời cơ đến chị ấy sẽ đến tìm cô."

Cũng không phải cố ý muốn giấu, lúc này thật sự là muốn bảo vệ cô, nước đục không thể lội, Kiều Tây không chỉ có một mình, sau cô còn có Kiều Kiến Lương và nhà họ Kiều, cô không hiểu tầng lớp thâm sâu trong này, mù quáng can thiệp vào chỉ làm cho cục diện càng thêm rối loạn mà thôi.

Đã quyết tâm không nói, thì làm thế nào cũng không có tác dụng, sắp xếp bên này xong, Trang Khải Dương rời đi ngay trong đêm, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò: "Có việc gì thì gọi điện, khi nào có thời gian tôi sẽ lại đến."

Người vừa đi, nhà cũ vắng vẻ chỉ còn lại Kiều Tây.

Một đêm này Kiều Tây hoàn toàn không ngủ được, đến hừng đông mới mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, nhưng lại thấy ác mộng, mơ thấy chuyện không tốt, khi tỉnh lại cổ đều là mồ hôi lạnh, ẩm ướt khó chịu.

Khi màn đêm chuyển giao với ban ngày, bầu trời một mảnh sáng trong, lòng cô còn sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới đứng dậy, tắm rửa một chút, chờ khi hoàn toàn tỉnh táo lại, mới suy nghĩ kỹ càng thế cục trước mắt.

Tiếp theo âm thầm điều tra tình hình nhà họ Chu, lại lén quan sát nhà họ Triệu, nhà họ Trần, còn cả bên phía Đàm nhị gia.

Nhân lực của Kiều Tây có hạn, điều có thể tra được không nhiều lắm, bây giờ nhà họ Chu như kiến bò trên chảo nóng, vì chuyện của Chu Quần có không ít vấn đề, ông cụ Chu rất lo lắng, nhưng lo lắng cũng vô dụng, từ ban đầu đã không làm được gì, chỉ có thể chờ, nhà họ Triệu thì duy trì vị trí trung lập, không hướng về bên nào, từ đầu đến cuối đều không hiện thân, nhìn dáng vẻ này là không có dự tính tham gia vào, thái độ của nhà họ Trần cũng lập lờ nước đôi, cho dù quan hệ của Trần Thạc và Phó Bắc cũng không tệ, nhưng lần này cũng không có chút ý nào là muốn giúp đỡ.

Việc làm của họ cũng không khó hiểu, dù sao loại thời điểm này, như trứng chọi đá, quan trọng thì đây không phải là trò đùa, hành động thiếu suy nghĩ chắc chắn sẽ cùng nhau rơi xuống nước.

Về phương diện khác, từ lúc nhà họ Phó xảy ra chuyện, những người có quan hệ tốt với nhà họ Phó đều ào ào phân rõ giới tuyến, hận không thể đoạn tuyệt quan hệ, sợ gặp phải mầm tai họa.

Kiều Tây tìm hiểu được tin tức, nhà họ Phó xảy ra chuyện đúng thật là có liên quan đến Lương Ngọc Chỉ, về phần cuối cùng là liên quan thế nào và vì sao lại liên lụy đến Phó Bắc, tạm thời còn chưa rõ ràng.

Lương Ngọc Chỉ thường xuyên thu dọn rắc rối cho Lương Tấn Thành, đã giúp không ít việc, bây giờ tai họa ập đến đều là trong dự kiến, nhưng những người còn lại trong nhà họ Phó cũng không liên quan nhiều đến Lương Tấn Thành, trên phương diện hợp tác cũng ít qua lại, điều này cũng nhờ có bà nội Phó, khi bà còn sống không thích những người nhà họ Lương, cảm thấy Lương Tấn Thành tâm thuật bất chính, nên không cho phép nhà họ Phó có giao tình sâu với bên kia, khi bà nội Phó đi rồi, ba Phó cũng vẫn luôn quán triệt việc này. Kiều Tây cân nhắc suy nghĩ một phen, ngẫm lại quan hệ lợi hại trong đó, lại nghĩ đến lời Trang Khải Dương nhắn nhủ, cuối cùng lựa chọn tin tưởng.

Mà vào tối hôm đó, Lương Tấn Thành bị bế đi.

Mấy năm nay ông ta làm không ít chuyện xấu, người đi bên bờ sông nào không thể ướt giầy, bây giờ bỗng chốc rơi tõm xuống sông, ai cũng không cứu được.

Hành động của Đàm nhị gia rất nhanh, mấy năm này vẫn luôn ẩn nấp, hoặc là bất động như núi, hoặc là nhổ tận gốc rễ đối phương, tuyệt không giữ lại bất kỳ sự uy hiếp nào.

Sáng hôm sau Trang Khải Dương đến đây, nhưng một chữ cũng không nói, trong lòng Kiều Tây đều rõ ràng, cũng không hỏi nhiều, sau khi Trang Khải Dương rời khỏi, cô vẫn đợi ở đây như cũ, không còn lo lắng như trước nữa.

Những thay đổi kế tiếp không có một chút tin tức nào lộ ra, một chút tiếng gió cũng không có, có một số việc trước khi chưa giải quyết triệt để thì sẽ không để lộ ra ngoài, chờ đến khi có tin truyền ra, cơ bản đều đã đến lúc kết thúc.

Nhà họ Phó chạy một vòng nơi đầu sóng ngọn gió, sau đó lại không bị cuốn vào, về phần những người có liên quan khác, một người cũng không thoát. Những chuyện dơ bẩn được công bố, có thể phơi bày dưới ánh mặt trời, mọi chuyện đều từ từ hiển hiện, phàm là người liên quan, một người cũng không thoát, tuyệt sẽ không để cá lọt lưới.

Ván cờ này của Đàm nhị gia quả thực rất hoàn mỹ, hành động nhanh nhẹn, xử lý sạch sẽ, lại không kinh động đến người dân, một chiêu quyết đoán ngoan độc đã nhổ tận gốc rễ đối thủ.

Kiều Tây không điều tra ân oán khúc mắc của Đàm nhị gia và cái người ở trên cao kia, điều này không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

Nhưng với công chúng mà nói, thời gian này cũng chỉ là một kỳ nghỉ phép rất đỗi bình thường, không khác gì năm trước, vô cùng hào hứng đón năm mới, đợi đến ngày bảy lại phải quay về làm việc.

Trận tranh đấu này không liên quan gì đến người bình thường, không có ảnh hưởng gì lớn.

Qua ngày bảy, vẫn không thấy bóng dáng Phó Bắc đâu.

Cô ấy đoán được Kiều Tây quay về, để Trang Khải Dương dẫn người đến nhà cũ tạm tránh, có lẽ đoán rằng bản thân có thể thoát thân sớm, không ngờ lại không thể.

Kiều Tây xem như rất nhẫn nại, đợi đến mùng mười, mới tìm trang khải dương hỏi.

Trang Khải Dương không còn cách nào, nói thẳng: "Tôi cũng không biết, chờ trước rồi xem sau."

Ngoại trừ chờ đợi cũng không còn cách nào khác, đến nhà họ Phó còn không có cách nào, thì các cô sao có thể có.

Kiều Tây quay lại trấn nhỏ xem kiều kiến lương một lần, nhà Đường Nghệ còn ở đây, người một nhà ở trấn này chơi rất thoải mái vui vẻ, dự định sau tết nguyên tiêu rồi lại về.

Bên phía công ty đã có thư ký Trần lo liệu, đã sớm sắp xếp xong, Kiều Tây cũng không vội, vừa chú ý động tĩnh trong thành phố, vừa ở trấn nhỏ qua ngày.

Kiều Kiến Lương không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, cũng không nói một chữ về việc này, yên tâm dưỡng bệnh.

Đến khi qua Tết Nguyên Tiêu, vẫn không có tin tức nào như cũ.

Nhưng một ngày Chu Mỹ Hà gọi đến năm sáu cuộc điện thoại, muốn hai người nhanh chóng quay về, ban đầu Kiều Tây còn nhẫn nại ứng phó bà, sau đó cũng mặc kệ, trước đó Chu Mỹ Hà đều một lòng hướng về nhà mẹ, bây giờ chợt nhớ đến Kiều Kiến Lương, mới nhanh có phản ứng này

Ngày , đoàn người cùng nhau về thành phố, Kiều Kiến Lương mời một nhà Đường Nghệ đến đại viện làm khách, cùng ăn bữa cơm.

Chu Mỹ Hà rất để ý đến việc Kiều Kiến Lương rời đi, chờ một nhà Đường Nghệ ra về, thì luôn miệng nhắc đến, nếu bà ta thật sự quan tâm thì không có gì, nhưng mà chỉ là muốn phát tiết, biết rõ Kiều Kiến Lương và Kiều Tây cố ý ra ngoài tránh đi, sợ dính dán vào, trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy đây là đang nhắm vào mình.

Quả thật bà ta không chịu được, càng nghĩ càng ức, trong lòng biết rõ Kiều Kiến Lương không ra tay giúp đỡ mới là đúng đắn, nhưng chỉ để ý đến thái độ của đối phương, lại nghĩ đến Kiều Kiến Lương như thế với Kiều Tây và vợ trước, trong lòng vẫn rất để ý.

Muộn một chút, hai vợ chồng ầm ĩ một trận.

Kiều Kiến Lương bị liệt nửa người, bình thường nói hai câu cũng sợ mệt, giờ bị làm ầm ĩ, tức giận đến huyết áp tăng vọt.

Kiều Tây không nhìn được nữa, lo lắng cho tình trạng thân thể của Kiều Kiến Lương, lạnh lùng liếc nhìn Chu Mỹ Hà, trầm giọng nói: "Bà có yên hay không?"

Một câu như thế, triệt để phá vỡ tình cảnh bình thản giả tạo trước kia, náo thành một mớ hỗn độn.

Kiều Kiến Lương còn đang mang bệnh, Kiều Tây không đi được, cuối cùng Chu Mỹ Hà mang theo Chu Lâm rời đi.

Hai cha con đều tự trầm mặc.

Liên tục chờ đợi nhiều ngày làm Kiều Tây trở nên lo được lo mất, trầm ức ép cô đến khó chịu, nhưng cũng đành bất lực.

Nhà họ Phó cũng vậy, nhà họ Kiều cũng thế, còn cả hai người các cô, kỳ thực đều rất bình thường, không có năng lực một tay che trời, vào lúc nguy cấp này suy cho cùng thì năng lực cũng có hạn.

Giang Thành bước vào thời kỳ mặt trời ấm áp mỗi ngày, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, vô cùng ấm áp thoải mái, vạn vật phục hồi, cây cối đâm chồi, vạn vật đều sinh sôi nảy nở.

Nhà họ Kiều yên lặng quạnh quẽ, nhà họ Phó cũng quạnh quẽ lặng yên.

Mỗi ngày Kiều Tây đều đứng canh trên ban công một hai tiếng, nhưng vẫn không nhìn thấy phòng đối diện sáng đèn.

Có một số việc nháo lớn, giống như trời sập, nhưng trong chuyên mục tin pháp luật cũng chỉ là một đoạn báo cáo ngắn, cũng không có bao nhiêu người chú ý, ngày vẫn trôi qua như cũ.

Chuyện lần này lớn như vậy, nhưng lại xử lý rất lặng lẽ, cũng không quấy nhiễu đến công chúng, giải quyết nhẹ nhàng, tin tức truyền ra luôn bị đè lại, cuối cùng tiến triển thế nào, tạm thời còn chưa được công khai.

Ba ngày hai bữa ba Phó lại chạy ra ngoài, tiều tụy đi không ít.

Lại qua không bao lâu, nhà họ Phó hoàn toàn trở nên vắng vẻ, trong một đêm đã chuyển đi rồi.

Truyện Chữ Hay