Mơ Ước Đã Lâu

chương 50: nguy hiểm kề cạnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Nguy hiểm kề cạnh

Áo sơ mi đã buông lỏng trên cánh tay, Kiều Tây nhắm mắt làm ngơ với tiếng chuông cửa đang vang, xoay chuyển vòng eo, dán lên người Phó Bắc, hoàn thành nụ hôn chủ động này.

Vốn Phó Bắc đã dừng động tác trên tay, giờ phút này đã có chút động tình, không chịu nổi sự trêu chọc của cô, đỡ lấy cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Biết là ai đang ở bên ngoài, nhưng Phó Bắc cũng không nóng vội, ngược lại thuận theo Kiều Tây. Khi hôn môi Kiều Tây không nhịn được thường làm ra những hành động khác, vuốt ve sau gáy của cô ấy hoặc là viền tai, hoặc đôi khi là sườn mặt hay một nơi nào đó, luôn không thành thật mà an phận, Phó Bắc bị hấp dẫn, cổ họng chuyển động, lực trên tay dần dần càng tăng thêm.

Một nụ hôn thật lâu mới dừng lại, tách nhau ra. Môi Kiều Tây nhiễm lên chút hồng nhuận, phiếm lên chút ngọt ngào non mềm sáng bóng, có chút mê người, hàng mi dày buông xuống, nửa quỳ cúi đầu nhìn Phó Bắc, ngón tay đang như có như không mà xoa nhẹ sau gáy người kia.

Phó Bắc cũng khép lại môi mỏng, ngẩng đầu cùng đối diện, gần gũi như vậy, hơi thở đều hoà quyện vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở rất nhẹ của đối phương, cùng với đó là sự biến hóa thật nhỏ, cô tiến đến hôn lên bên gáy và cằm Kiều Tây, tiếp theo là gò má và viền tai, Kiều Tây không chút kháng cự, ngược lại nhắm hai mắt lại, hơi thở bị kiềm hãm, thong thả gia tăng, không tự chủ được mà đến gần người này.

Kiều Tây nằm trong lòng Phó Bắc, gò má kề sát trên cổ cô, như một chú mèo ngoan ngoãn, thuận theo đối phương, tìm kiếm sự an ủi và trấn an. Phó Bắc nhẹ mổ vào miệng cô, ôm chặt vòng eo cô, dường như không có ý định đi mở cửa, tay chậm rãi muốn tiếp tục đi xuống, vẫn là Kiều Tây hồi thần lại trước, ngăn lại.

Tiếng chuông bên ngoài lại vang lên, người bên ngoài như không còn bình tĩnh, nhấn liên tiếp hai lần, còn gõ cửa thêm một lần.

"Là dì tới." Kiều Tây nhẹ hỏi, nâng người lên, cài lại từng nút áo sơ mi, cài đến một nửa bàn tay theo quán tính nâng lên lên vò vò mái tóc mình, phong cảnh núi non vô hạn, khẽ đung đưa.

Phó Bắc giúp cài số nút còn lại, cuối cùng để lại hai nút, ánh mắt buông xuống, "Hẳn là vậy."

Cảm thấy bí bách không thoải mái, Kiều Tây cởi thêm một nút, từ trên người cô ấy đứng lên, chân trần trực tiếp dẫm lên sàn, vừa khom người nhặt chăn mỏng lên vừa nói: "Cô đi mở cửa cho dì trước đi, có thể có chuyện quan trọng gì đó."

"Không có việc gì." Phó Bắc nói, cũng có thể đoán được Lương Ngọc Chỉ muốn đến làm gì, mỗi lần đều đơn giản như vậy, vô sự bất đăng tam bảo điện.

"Đi đi, có gì nói sau." Kiều Tây trả lời.

Nói xong, không chờ Phó Bắc nói gì, trái lại tự ôm chăn vào phòng, thân hình cô gầy nhỏ, dưới lớp áo sơ mi phác họa lên đường cong dáng người cô, áo mỏng không dày, dưới ánh sáng làm nổi bật lên có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong áo, thắt lưng gầy vừa một nắm tay cùng với đó là bờ mông vểnh cao đặc biệt bắt mắt, vừa mới nghiêng người, những đương cong cao thấp càng thêm hấp dẫn.

Kiều Tây như vậy thoạt nhìn đặc biệt quyến rũ, giống như đoá anh túc trí mạng, bề ngoài diễm lệ, lay động mê người.

Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Phó Bắc mới thu hồi tầm mắt.

Lương Ngọc Chỉ biết trong nhà có người, ở bên ngoài chờ đến phiền chán, lại gọi điện thoại đến. Phó Bắc cau mày lại, hiện lên chút không vui, cũng không thu dọn phòng khách chút nào đã trực tiếp mở cửa ra, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị nhìn ra gì, cũng có lẽ là cũng không cần.

Trong phòng khách không còn chỉnh tề sạch sẽ như trước đó, ngược lại có chút loạn, đêm qua đến giờ vẫn chưa thu dọn, vỏ bọc sofa vẫn còn nhăn nhúm.

Cửa vừa mở ra, Lương Ngọc Chỉ đã mất hứng hỏi: "Cả nửa ngày cũng chưa mở cửa, đang làm gì bên trong thế?"

Sớm đã đoán được bà sẽ phản ứng thế nào, Phó Bắc không mặn không nhạt nói: "Không làm gì."

Lương Ngọc Chỉ bình phục lại tâm tình, mang túi xách vào trong, nhắc nói: "Gọi điện cho con cũng không nhận, gõ cửa cũng không đáp lại, tối hôm qua ba con gửi mail cho con con cũng không trả lời, cả ngày cũng không biết con đang làm gì nữa, không phải đã nói chủ nhật phải về nhà một chuyến sao, sao lại không về, ông nội con đều chờ con cả ngày, thế nào cũng bắt phải qua xem..."

Bình thường bà là người nhẹ nhàng lịch sự, nhưng có đôi khi tức giận lên, tránh không được muốn nói nhiều thêm mấy câu, đặc biệt nghĩ đến thái độ và việc làm gần đây của Phó Bắc, trong lòng liền nén giận. Người làm cha mẹ thường có một chút ham muốn khống chế, nơi nào cảm thấy không vừa lòng sẽ càng thêm cáu kỉnh, gần đây tâm tình của Lương Ngọc Chỉ không được thoải mái, hiện tại gặp phải chút trở ngại thì rất dễ dàng nổi giận, nhưng bà cũng xem như vừa phải, không nói quá mức, khi đang muốn ngừng lại, đột nhiên phát hiện đủ loại dấu hiệu trong phòng khách, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vẻ mặt lạnh dần.

Phó Bắc vẫn luôn là người có kỷ luật, chưa bao giờ để nơi mình ở bị bừa bộn, mặc dù là đang ở nhà, cũng tuyệt không cho phép có chút lộn xộn nào, nhưng bây giờ trong phòng khách lại không còn dáng vẻ như bình thường, trên giá treo đồ sau cửa đang treo áo khoác và túi xách không thuộc về cô ấy, trên bàn đặt hai ly nước, bên sofa có một đôi dép chiếc bên này chiếc bên kia, trên bàn còn đặt một hộp thuốc lá và máy tính, thuốc bên trong đều bị rơi ra, rải rác khắp nơi.

Tất cả đều là kiệt tác của Kiều Tây, vốn hộp thuốc được đặt trong ngăn kéo trong phòng, bị cô tò mò lấy ra, hộp thuốc màu vàng, điếu thuốc bên trong đều là màu đen, dài nhỏ sang đẹp, mùi hương cũng không khó ngửi, Kiều Tây có hơi thích mùi hương này, lười nhác tản mạn mà nằm ra bàn giũ hết điếu thuốc bên trong ra bàn mà thưởng thức.

Một gói thuốc mười điếu, rút một điếu ra, bên trong còn lại chín điếu, Kiều Tây không hút thuốc, lại làm dáng ngậm thuốc vào miệng, hai tay chống trên bàn, khom lưng, áo sơ mi chỉ che đến bắp đùi, cô nghiêng đầu nâng mắt, môi đỏ khẽ ngậm thuốc, nhìn thẳng đến bên phía Phó Bắc đang xử lý công việc.

Vốn Phó Bắc tính để cô tùy ý đợi, chỉ là lúc này lại thay đổi chủ ý đi qua ôm cô, kết quả còn chưa kịp làm gì thì Lương Ngọc Chỉ đã đến.

Nhìn thấy một đống thuốc lá trên bàn, cuối cùng những lời tiếp theo Lương Ngọc Chỉ cũng không thể nói nên lời, nhìn nhìn khắp nơi, nhìn cửa phòng khép chặt, tay nắm chặt túi xách, chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch. Bà quay lại nhìn Phó Bắc, nghĩ đến có thể đã phát sinh chuyện gì, miệng không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Bất luận là trước kia hay là hiện tại, cho dù Lương Ngọc Chỉ có cư xử thỏa đáng thể nào trước mặt người ngoài, thậm chí khi đối mặt với Kiều Tây còn có thể dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, nhưng từ trong đáy lòng, bà không thể nào chấp nhận được.

Bà là oán Kiều Tây, cảm thấy nếu không có Kiều Tây, Phó Bắc sẽ không biến thành dáng vẻ như vậy, nhà họ Phó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến thế, hiện tại một gia đình đang tốt đẹp lại càng sẽ không đến nỗi lạnh nhạt với nhau đến vậy.

Từ nhỏ Phó Bắc lớn lên dưới mắt bà, trước kia đều rất tốt, hiểu chuyện nghe lời, nào ngờ sau đó lại trở nên ngỗ nghịch. Nhà họ Phó nghĩ Phó Bắc có thể kế thừa gia nghiệp, không ngờ Phó Bắc cố ý trở về Giang Đại dạy học, tất cả mọi người đều hiểu rõ vì sao, Lương Ngọc Chỉ không hiểu, vì sao lại biến thành như vậy.

Bà đều không biết vì sao hai người lại gặp nhau, những việc làm của Phó Bắc sau khi về nước bọn họ đều biết, kỳ thực đã sớm biết hai người có tiếp xúc, nhưng tuyệt không ngờ cũng đã đến bước này.

Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, cùng với phòng khách hỗn độn, Lương Ngọc Chỉ nén lại lửa giận trong lòng. Nghĩ đến mình còn có việc khác, cố gắng bình ổn tâm tình, vờ như không có chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sao lộn xộn vậy, cũng không có thời gian dọn dẹp sao, hôm nay không đến trường hả?"

"Hôm nay không có lớp, không cần đến." Phó Bắc nói.

"Không có lớp sẽ không đi luôn sao, không làm nghiên cứu này nọ hả?" Giọng điệu Lương Ngọc Chỉ bất mãn, cố ý bắt chẹt gây khó dễ.

Chức trách của giáo sư đại học không chỉ là giảng dạy, còn có nghiên cứu khoa học, phát biểu luận văn này đó, mỗi một hạng mục đều vô cùng quan trọng, trong đó dạy học là chức trách cơ bản, thành quả nghiên cứu khoa học mới là thước đo tiểu chuẩn để đo lường trình độ, trong giới học thuật cống hiến càng lớn tất nhiên sẽ càng lợi hại, Phó Bắc ở nhà không đến trường, điều này làm Lương Ngọc Chỉ rất không vừa lòng.

Phó Bắc đều tự có sắp xếp, không trả lời, thu dọn thuốc lá trên bàn bỏ vào hộp, ngay cả điếu Kiều Tây đã cắn cũng bỏ vào.

Thái độ này của cô làm Lương Ngọc Chỉ căm tức, cố ý không lên tiếng trả lời.

Lương Ngọc Chỉ như bày hết vẻ không vui lên trên mặt, "Lần trước đã nói rồi, không cho con hút thuốc nữa, mỗi ngày đều học dáng vẻ thối kia của ba con, thật là nói một chút cũng không nghe."

Trong phòng còn giấu một người, Phó Bắc không muốn tranh cãi, chỉ nói cho có lệ, "Không có hút."

Trong hộp thiếu một điếu, quả thực là nói dối trắng trợn, làm Lương Ngọc Chỉ nghẹn lời, sắc mặt lại biến đổi, nhưng vẫn nhịn xuống, đến sofa ngồi, ngực bị nghẹn đến đau.

Trong lòng Lương Ngọc Chỉ, mẹ con không thể có ngăn cách, bà vứt chuyện Đàm nhị gia ra sau đầu, hiện tại đến tìm Phó Bắc, cũng là dáng vẻ giáo huấn người, đáng tiếc Phó Bắc vẫn không muốn gặp bà như cũ.

"Có bạn đã đến đây sao?" Lương Ngọc Chỉ hỏi, ra vẻ không biết chuyện.

Phó Bắc lười giải thích, ừ một tiếng.

Hai mẹ con hàn huyên một lát, Lương Ngọc Chỉ nói mục đích đến đây, nói là tuần này có một bữa tiệc, Phó Bắc nhất định phải đi. Bữa tiệc là nhà họ Lương tổ chức, mời đều là những nhân vật quan trọng có chút uy tín danh dự, Lương Ngọc Chỉ có tư tâm, thứ nhất thật sự là suy nghĩ cho Phó Bắc, để cô làm quen một chút với những người này, thứ hai là để Phó Bắc tạo mối quan hệ để được hỗ trợ, dù sao nhà họ Phó chỉ có một mình cô, bà và ba phó cộng lại cũng không thua kém gì ông nội Phó, dù sao thì cũng là đôi bên cùng có lợi.

Kiều Tây ở trong phòng, đứng sau cửa, ban đầu còn có thể nghe được Lương Ngọc Chỉ đang lớn tiếng trách mắng Phó Bắc, sau đó cái gì cũng không nghe được nữa.

Làm tổ trên giường lấy điện thoại ra chơi chừng mười phút, Lương Ngọc Chỉ còn chưa về, thậm chí còn đi về phía bên này.

Kiều Tây nghe thấy động tĩnh, vốn không để ý lắm, mà khi cảm giác được người đã ở cạnh cửa, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp, cô cho rằng bản thân sẽ không khẩn trương, nhưng thắt lưng vẫn thẳng lên cứng ngắc, đến xoay người cũng không dám. Phòng cách âm rất tốt, dù có làm ra hành động gì cũng sẽ không bị nghe được, nhưng cô cũng không dám động, Lương Ngọc Chỉ và Phó Bắc đang ở ngoài cửa nói chuyện với nhau.

Khi vào phòng khá vội vàng, đã quên khóa cửa.

Lương Ngọc Chỉ cách nơi này rất gần, thậm chí hơi nghiêng người, dường như định mở cửa.

Hơi ảo não một chút, Kiều Tây tính vội đứng dậy, nhưng người bên ngoài lại tránh đi, Phó Bắc dẫn Lương Ngọc Chỉ rời đi.

Lương Ngọc Chỉ ở lại khá lâu, trong lòng biết rõ trong này là ai, nhưng chỉ vờ như không có chuyện gì, chỉ trước khi đi hỏi một câu: "Gần đây có còn liên lạc với Tiểu Tây không?"

Thời điểm hỏi câu này, bà đang quan sát sắc mặt Phó Bắc, cho rằng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng vẻ mặt Phó Bắc vẫn lạnh nhạt, trả lời: "Rất ít."

Trên mặt Lương Ngọc Chỉ cũng không hiện lên chút tươi cười nào, nếu là vài năm trước, bà còn có thể bắt bí Phó Bắc, nhưng bây giờ lại không có cách nào, mọi thứ đều không quản được nữa, bà không biết bà lấy tâm tình thế nào mà ở lại lâu đến thế, cho đến khi ngồi trên xe, tay đều lạnh lẽo.

Mà trong phòng, Kiều Tây thật lâu sau mới mở cửa ra.

Phó Bắc đang chờ ngoài phòng khách.

Kiều Tây hỏi: "Có phải dì đã biết rồi đúng không?"

"Không có." Phó Bắc nói, kéo cô ngồi xuống, "Đã về lâu rồi."

Cho đến khi trời tối, Kiều Tây mới ra về, không ở lại.

Sau khi ra về, cũng một thời gian Kiều Tây không đi tìm Phó Bắc, ngược lại lại thường xuyên về đại viện, nhưng không phải trở về cãi nhau với Chu Mỹ Hà, mà là hỏi Kiều Kiến Lương một số việc.

Sự việc này là cô âm thầm điều tra, có gì đó giống như măng non sau cơn mưa xuân, một khi gặp nước, thì từng chút từng chút hiện ra ngoài, từ rất sớm Tề Bỉnh Thụy đã làm việc dưới quyền ông nội Phó, được nhà họ Phó giúp đỡ không ít, ngay cả sự nghiệp của ông ta hay nguồn tài chính gây dựng sự nghiệp đều là nhà họ Phó giúp đỡ, tuy rằng gây dựng sự nghiệp không thành công, nhưng đến sau khi được ba Phó giới thiệu, Tề Bỉnh Thủy mới tiến nhập vào công ty TNHH tổng hợp hệ thống vi tính Giang Thành, cũng dưới sự nâng đỡ và hỗ trợ nhiều mặt của ông nội Phó, ông ta mới từng bước một bò lên trên, trải qua rất nhiều năm mới ngồi xuống được vị trí hiện tại.

Đáng nhắc đến chính là, lúc trước việc thu mua Thanh Hồ, không phải là việc làm sáng suốt, không có tác dụng gì lớn với việc phát triển của công ty, dù sao lúc đó Thanh Hồ cũng chỉ là công ty nhỏ, chủ yếu là tìm kiếm, tin tức, video clip và trò chơi nhỏ, mà công ty này đã sớm chiếm một vị trí nhất định trên internet, nghiệp vụ đã hình thành từ sớm, chuyên nghiệp hơn Thanh Hồ rất nhiều.

Cô còn tra được, sau hơn một năm, mấy công ty còn lại của nhà họ Kiều đều bị chèn ép, chỉ còn kéo dài chút hơi tàn, chút vốn lưu động còn lại trong tay Kiều Kiến Lương khó có thể đồng thời duy trì hạng mục bất động sản cùng mấy đối tác vận hành khác, dường như là cắn răng mà duy trì, cho đến sau khi không còn cách nào khác, thêm phía trên lại nhiều lần thúc giục, khi nhà họ Chu ra tay, Kiều Kiến Lương miễn cưỡng nhịn đau mà cắt thịt, chắp tay nhường hạng mục bất động sản kia ra ngoài, thế cục lúc này mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Kiều Tây nghĩ mãi vẫn không rõ, giả sự thật sự là Tề Bỉnh Thụy giở trò, hoặc là ông cụ đang tính kế nhà họ Kiều, vậy thì vì sao lại vừa lấy cái giá không hề nhỏ để thu mua Thanh Hồ, lại cùng có liên quan với Chu Quần và Kiều Kiến Lương làm gì? Lại cùng với ai ở sau lưng chèn ép nhà họ Kiều?

Cô không hỏi Kiều Kiến Lương, cũng không tìm bất luận người nào để nhờ trợ giúp, âm thầm kín kẽ mà điều tra.

Cùng trong thời gian này, Lương Ngọc Chỉ đặc biệt để ý đến Phó Bắc, chủ yếu là biết bản thân không thể làm gì được với Phó Bắc, nên tìm đường vòng, vẫn thường tìm đến làng đại học bên kia.

Có một lần lúc tối muộn, Kiều Tây qua đêm chỗ Phó Bắc, hai người tắt đèn làm trên sofa, thì Lương Ngọc Chỉ tìm đến cửa.

Vốn Kiều Tây định dừng lại tránh vào phòng, nhưng thắt lưng lại bị đè lại, miệng bị che lại, trong đêm đen vắng lặng, cô ôm lấy sau gáy Phó Bắc, trên mặt không nhịn được mà nóng lên.

Hai người đều không biết người ngoài kia rời đi khi nào, sau khi kết thúc, Phó Bắc vén tóc trước ngực Kiều Tây ra, cúi xuống tìm kiếm môi cô, vỗ về cần cổ mẫn cảm của cô.

"Không sợ bị phát hiện sao?" Kiều Tây hỏi, nâng tay khẽ vuốt sườn mặt Phó Bắc.

Phó Bắc không đáp lời, thấp giọng hỏi lại: "Gần đây đang làm gì, sao vẫn luôn không tìm thấy người đâu?"

Đến phố Thất Tỉnh ba lần, đều không tìm được người, hai lần về nhà họ Kiều, một lần đến chỗ Đường Nghệ, khi nào lại bận như thế, trước kia đều luôn ở nhà.

"Không làm gì hết." Kiều Tây tránh mà không đáp, thật sự là lừa gạt, chống người lên chặn môi người này, không muốn nói nhiều thêm, "Trong tiệm không có gì làm nên đi loanh quanh một chút."

Cô không để Phó Bắc có cơ hội nói chuyện, tựa vào vai nhau mà hôn lấy, chậm rãi, nương theo đó mà ép xuống, Phó Bắc biết cô không nói thật, nhưng vẫn thuận theo.

Lại lần nữa gặp lại Lương Ngọc Chỉ là đang trong một buổi tiệc, lúc trước Kiều Tây không thích nhất là những trường hợp thế này, nhưng nghe nói Tề Bỉnh Thụy muốn tham gia, suy nghĩ một chút, vẫn đến tham dự.

------------------

Thông báo: nghỉ Tết

Chúc mọi người ăn Tết vui, hẹn gặp lại vào năm sau

Truyện Chữ Hay