Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

chương 126: thăm bệnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vu Phóng khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi vòng vây của đám nhà báo tiến vào trong nhà, lúc vào đến nhà rồi hắn vẫn còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì mà bên ngoài lại xuất hiện nhiều phóng viên báo chí đến thế. Bên trong phòng khách là một mảnh hỗn loạn, nhóm người làm đứng xúm lại một góc nhìn hai người Tô Thánh và Vu Tú Uyên đang cãi nhau không biết nên phải khuyên cam làm sao.

"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Vu Tú Uyên xoay người lại phía sau, gương mặt toàn là nước mắt nhìn Vu Phóng, khi bà còn chưa kịp phản ứng cái gì thì Tô Thánh đã nhanh chân tiến về phía trước vung tay cho Vu Phóng một cái tát trời giáng:

"Xảy ra chuyện gì? Mày còn không biết đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

Vu Tú Uyên dùng sức đẩy mạnh Tô Thánh lùi lại một bên:

"Ông tránh ra đi"

Tô Thánh cúi người cầm lấy tờ báo ném thẳng tới chỗ Vu Phóng:

"Mày tự mình xem đi để biết đã xảy ra chuyện gì"

Trên tờ báo kinh tế kia chính là những hình ảnh của hắn cùng hai người đàn ông kia đang ở trong quán bar, hắn ngày hôm qua vì quá mức tức giận cho nên mới tới quán bar này uống rượu, không nghĩ tới bản thân không phải là người nổi tiếng gì lại bị chụp lại những hình ảnh này. Vu Phóng thất thần cầm tờ báo kia ở trên tay, bên má phải vẫn còn ẩn ẩn nóng rát, hắn tạm thời vẫn chưa biết kế tiếp nên phải giải quyết làm sao cho phải. Vu Tú Uyên đẩy hắn lên lầu:

"Con trước lên phòng thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay tạm thời đừng đến công ty nữa""

Vu Phóng đặt tờ báo xuống bàn, xoay người bước lên lầu, lúc bước vào trong phòng liền nhìn thấy Lâm Lệ đang ngồi ở bàn trang điểm chải tóc, hắn lười để ý đến cô gái này cho nên cũng chẳng lên tiếng nói chuyện với cô.

"Anh về rồi sao, hôm qua anh đi đâu vậy?" Lâm Lệ giống như thường ngày nhàn nhạt hỏi hắn, câu hỏi giống như là có lệ vì bản thân cô không biết cùng chồng nói những chuyện gì ngoài mấy câu hỏi này.

Vu Phóng không trả lời, hắn xoay người đứng trước tủ tìm quần áo muốn đi tắm. Lâm Lệ đặt cây lược xuống bàn rồi cầm lấy que thử thai kia đi về phía hắn nói:

"Em có thai rồi"

Vu Phóng nhìn chằm chằm que thử thai ở trên tay Lâm Lệ, tại thời điểm này hắn hoàn toàn không muốn có đứa nhỏ, hắn nhíu mày nhìn một hồi rồi ngẩng đầu hỏi cô:

"Đã đến bệnh viện kiểm tra hay chưa?"

Lâm Lệ đáp:

"Chưa tới, nhưng nếu như thật sự có thai thì anh tính thế nào?"

Vu Phóng bước sang một bên đi qua Lâm Lệ:

"Còn chưa chắc chắn, lát nữa cô nói mẹ cho cô đến bệnh viện kiểm tra đi"

Lâm Lệ vươn tay nắm lấy cổ tay của Vu Phóng kéo lại phía sau:

"Em hỏi nếu như thật sự em có thai thì anh tính thế nào?"

Vu Phóng nhìn Lâm Lệ thật lâu cuối cùng lạnh giọng nói thế này:

"Tôi không muốn có đứa nhỏ này"

Lâm Lệ buông tay Vu Phóng lùi lại phía sau một bước, sau đó trong căn phòng lớn hoa lệ liền có tiếng cười lớn:

"Ha ha Vu Phóng, anh đúng là người đàn ông thất bại nhất trên thế giới này"

Vu Phóng không để ý đến Lâm Lệ, ý định xoay người đi vào phòng tắm, phía sau hắn lúc này lại truyền tới một giọng nói:

"Anh lại đi yêu một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông đó còn là người yêu của anh trai anh, anh nhìn bọn họ xem, bọn họ thật hạnh phúc biết bao, anh chỉ có thể đứng ở một bên đau khổ mà quan sát bọn họ, thật đúng là thất bại"

Vu Phóng ngày hôm nay đã rất căng thẳng, hiện tại nghe thấy lời nói kia của Lâm Lệ liền bùng nổ tức giận, hắn xoay người vươn tay bóp lấy cổ Lâm Lệ:

"Tôi không thất bại, hơn nữa tôi rất nhanh thôi liền sẽ có được em ấy rồi"

Lâm Lệ cảm thấy hô hấp yếu dần, nếu như bản thân cô hiện tại thật sự chết tại chỗ này cũng tốt, vừa vặn có thể kéo Vu Phóng là kẻ sát nhân:

"Anh cái gì cũng thua kém Tô Thành, từ địa vị trong nhà cho đến cả người anh yêu thích đều lựa chọn Tô Thành, anh nhìn xem bản thân anh có chỗ nào hơn được Tô Thành chứ?"

Vu Phóng ánh mắt loáng thoáng dần xuất hiện thật nhiều tơ máu, lực ở cổ tay cũng thêm siết chặt, gương mặt của Lâm Lệ càng ngày càng trở lên trắng bệch, hơi thở cũng yêu dần đi. Vu Phóng lúc này mới buông tay đẩy mạnh Lâm Lệ ngã xuống sàn lạnh giọng đáp:

"Dù sao nếu như cô đã nghĩ vậy thì bản thân cô cũng đã kết hôn với một người đàn ông thất bại rồi".

Tô gia hỗn loạn, từ vợ chồng Tô Thánh và Vu Tú Uyên cho đến hai người Vu Phóng và Lâm Lệ đều giống như là xé rách mặt nhau, mọi uất ức nín nhịn kìm nén bấy lâu nay liền nhân một lần mà nói hết.

Tô Thánh không ngừng nhận được thông báo cổ phiếu công ty đang sụt giảm, những công ty hợp tác bấy lâu nay liền đồng loạt muốn rút vốn đầu từ. Tô Thánh đến cuối cùng lên cơn đau tim phải nhập viện, người trong nhà gọi điện cho Tô Thành thông báo chuyện này, gương mặt hắn vẫn cực kỳ lãnh đạm không hề có điểm khẩn trương, Đồ Du Du ở bên cạnh có nghe được cuộc nói chuyện điện thoại kia, hôm qua cậu đã nói với hắn sau này không ép buộc hắn đến gặp Tô Thánh nữa, nhưng mà lần này Tô Thánh nhập viện, nói gì thì nói hai người cũng là quan hệ cha con, Đồ Du Du cuối cùng liền bước đến nói với Tô Thành thế này:

"Tô Thành, ba của anh nhập viện sao?"

Tô Thành ừ một tiếng tiếp tục ngồi xem văn kiện ở trên bàn làm việc, Đồ Du Du đưa tay chặn lại đống văn kia kia nhẹ giọng hỏi hắn:

"Anh không muốn đến thăm ông ấy sao?"

Tô Thành trả lời:

"Anh không muốn đi"

Lần trước Tô Thánh nói Tô Thành đến nhà dùng bữa, cậu cũng hỏi hắn như vậy, hắn cũng trả lời rằng không muốn đi, kết quả là do cậu kéo hắn tới hại hắn cảm thấy không thoải mái chút nào, lần này Tô Thành cũng trả lời y như thế, cậu tuy rằng không muốn thấy hắn không thoái mái nhưng Tô Thánh nhập viện hắn là con trai vẫn là nên đi thăm thì đúng hơn:

"Tô Thành, nếu như hiện tại không có việc gì quan trọng chúng ta đi thăm ông ấy một chút có được không?"

Tô Thành trầm mặc lâu thật lâu, giống như là hắn đang suy nghĩ tính toán chuyện gì đó, cuối cùng hắn liền ngẩng đầu hỏi cậu trước:

"Em thật sự muốn đi sao?"

Tô Thành làm việc gì cũng sẽ quan tâm đến Đồ Du Du trước tiên, hiện tại chỉ cần một câu trả lời của cậu là có hay là không thì việc đi hay là không đi sẽ theo ý cậu cả:

"Tô Thành, ông ấy là ba của anh, hiện tại ông ấy nhập viện rồi em không muốn anh sau này sẽ phải hối hận điều gì cả, cho nên chúng ta cùng đến thăm ông ấy có được hay không?"

Đúng vậy, Đồ Du Du sau này không muốn Tô Thành vì cậu mà hối hận bất cứ điều gì, không phải là cậu tham lam tài sản của Tô gia, muốn Tô Thành đi quan tâm đến Tô Thánh mà là cậu muốn hắn vẫn là nên làm tròn trách nhiệm của một người con mà thôi.

Xe ô tô sang trọng dừng lại ở trước cổng bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố, Đồ Du Du và Tô Thành chậm rãi bước vào bên trong, phía bên dưới có rất nhiều phóng viên nhà báo, bọn họ vừa nhìn thấy Tô Thành liền chuyển hướng đến chỗ hắn, việc đầu tiên Tô Thành làm chính là đứng ở phía trước bảo vệ Đồ Du Du, ngăn không cho đám phóng viên này xô đẩy đụng trúng cậu.

"Tô đại thiếu, chuyện của Tô nhị thiếu tối ngày hôm qua anh đã biết hay chưa?"

"Tô đại thiếu, nghe nói cổ phiếu công ty Tô thị đang rớt giá thê thảm"

"Tô đại thiếu, người đi cùng anh là ai vậy?"

Đồ Du Du lần trước ở trong lễ kết hôn của Vu Phóng đã bị đám nhà báo vậy quay truy hỏi liên tục giống như hiện tại, tuy rằng thật khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ nhưng mà hiện tại có Tô Thành luôn đứng chắn ở phía trước cậu, hơn nữa bàn tay của hắn còn nắm chặt bàn tay cậu, cậu cái gì cũng không còn cảm thấy đáng sợ nữa.

Bảo vệ nhanh chóng ngăn chặn nhà báo để cho Tô Thành cùng Đồ Du Du tiến vào, phòng Tô Thánh nằm ở tầng thứ , Tô Thánh hiện tại đã tỉnh, Đồ Du Du nghĩ mình lúc này không nên theo Tô Thành vào bên trong tránh làm cho Tô Thánh tức giận, chính vì thế cậu liền nói với hắn:

"Tô Thành, anh vào đi, em ở ngoài đợi anh"

Tô Thành nắm tay Đồ Du Du:

"Cùng vào đi"

Đồ Du Du lắc đầu:

"Được rồi mà, em ở bên ngoài này đợi anh, em không sao cả, anh vào đi"

Tô Thành đến cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ mở cửa tiến vào trong phòng, bên trong phòng Tô Thánh đang nằm trên giường bệnh, nhìn gương mặt của ông ta già nua hốc hác biểu hiện rõ ràng sự mệt mỏi, Vu Tú Uyên ngồi ở một bên giúp ông ta gọt trái cây.

Tô Thành vừa bước vào Tô Thánh liền khàn giọng hỏi:

"Anh đến làm gì?"

Tô Thành lạnh giọng trả lời:

"Tôi đến xem ông"

Tô Thánh cười khổ, đứa con trai này đã thật lâu lắm rồi chưa gọi ông một tiếng ba, hơn nữa ông cũng thật lâu chưa gọi hắn là con, ước chừng khoảng thời gian chính là từ sau khi Vu Tú Uyên qua đời:

"Muốn đến xem tôi đã chết chưa có phải không"

Tô Thành cũng không lưu tình trả lời một cậu:

"Đúng vậy"

Không gian tiếp theo liền rơi vào im lặng, Vu Tú Uyên cũng trầm tĩnh hơn thường ngày, nếu như là lúc trước bà nhất định sẽ âm thầm vui vẻ trong lòng khi hai ba con bọn họ gây nhau, nhưng hiện tại bà chẳng còn tâm trạng nào nữa rồi.

"Phía bên công ty thế nào rồi?" Tô Thánh đến khi ở trên giường bệnh vẫn không thể nào phó mặc công ty được, Tô thị chính là tâm huyết nhiều năm của Tô gia, nếu như đến đời ông liền chấm dứt thì đến khi xuống suối vàng ông cũng không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông nữa.

"Cổ phiếu rớt giá liên tục, một số người trong ban hội đồng sau khi thấy các công ty đối tác muốn rút vốn đầu tư cũng đồng loạt muốn rút cổ phần"

Tô Thánh ngồi dậy:

"Bằng mọi giá nói bọn họ từ từ tìm hướng giải quyết, còn có chuyện với Lương thị, phía bên họ có động thái gì hay không?"

Lương thị đương nhiên sẽ không có động thái gì, vì lần hợp tác làm ăn này vốn dĩ là hợp tác cùng với Tô Thành chứ không phải hợp tác với Tô thị:

"Không có động thái gì"

Tô Thánh thở nhẹ một hơi:

"Như vậy thì tốt rồi".

Bên ngoài lúc này Vu Phóng đang đứng hút thuốc, hắn mấy năm nay luôn đóng vai một đứa con hiếu thuận biết nghe lời, chưa lần nào để Tô Thánh phát hiện ra chuyện xấu mình làm, hiện tại vì hắn mà công ty bị liên lụy như vậy hắn liền có chút khó chịu. Ngẫm lại kể từ sau khi gặp Đồ Du Du hắn mới liên tiếp từ sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, bản thân hắn có lẽ thật sự không chỉ đơn thuần coi Đồ Du Du là thứ mà Tô Thành đang có cho nên hắn muốn cướp lấy nữa.

Đồ Du Du phát hiện ra Vu Phóng đang đứng ở một góc cuối hành lang, cậu lúc đầu vốn định không bước tới, bởi vì cậu biết Tô Thành nhìn thấy được sẽ không vui, nhưng cuối cùng vẫn là do cậu thích lo chuyện bao đồng cho nên liền tiến về phía hắn:

"Vu Phóng"

Vu Phóng đang miên man suy nghĩ lại mọi chuyện, đúng lúc này Đồ Du Du liền xuất hiện ở chỗ hắn. Đồ Du Du quả thật rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức hắn nhìn không muốn rời mắt, hắn luôn nghĩ là hắn gặp cậu trước Tô Thành, hơn nữa cậu cũng là thầy giáo dạy ở lớp hắn trước, vì lý do gì Tô Thành lại có được cậu:

"Vu Phóng, cậu không vào thăm bác trai sao?"

Vu Phóng tắt điếu thuốc xoay người vứt vào trong thùng rác rồi lại đi về phía Đồ Du Du:

"Trước mắt hiện tại em vẫn là không nên xuất hiện ở trước mặt của ông ấy thì tốt hơn, thầy cùng Tô Thành tới hả?"

Đồ Du Du gật đầu, Vu Phóng kín đáo nắm chặt bàn tay giấu ở phía sau lưng ngăn không cho Đồ Du Du thấy:

"Thầy cũng thật lợi hại, Tô Thành trước nay luôn khắc khẩu với ông ấy, vẫn là thầy khuyên được cậu ta đến đây"

Đồ Du Du khẽ lắc đầu, Vu Phóng xoay người nhìn Đồ Du Du, vừa vặn nhìn thấy được Tô Thành đang từ trong phòng bệnh bước ra, Vu Phóng trong đầu liền giống như nghĩ ra điều gì đó liền vòng tay ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng, Đồ Du Du giật mình đẩy Vu Phóng ra nhưng sau đó liền nghe thấy giọng nói có điểm khàn khàn của hắn liền thôi:

"Thầy có thể cho em tựa vào một lúc có được không, ngày hôm qua em cùng đối tác đến nơi đó bàn bạc chuyện làm ăn, là do bọn họ chỉ định địa điểm gặp mặt, không nghĩ tới em lại tình cờ bị nhà báo cố tình lựa chọn góc chụp mà chụp lại những tấm hình kia. Sau đó buổi sáng nay em liền biết tin Lâm Lệ có thai, em thật sự rất mong chờ sự ra đời của đứa nhỏ này, nhưng mà cô ấy vì sự việc kia mà nói không muốn giữ lại đứa nhỏ đó nữa, em thật sự là hiện tại không biết nên phải làm sao"

Bởi vì lúc này Đồ Du Du không có cách nào có thể nhìn thấy gương mặt của Vu Phóng chỉ có thể thông qua giọng nói kia liền đoán rằng hắn đang rất khổ sở thế cho nên liền mới đứng yên như vậy để cho hắn ôm:

"Cậu mang chuyện này giải thích rõ ràng cho bác trai cùng Lầm Lệ là được rồi, bọn họ nhất định sẽ hiểu cho cậu"

Ánh mắt của Vu Phóng thẳng tắp nhìn về phía Tô Thành, trong đôi mắt kia rõ ràng còn có tia khiêu khích. Tô Thành lẳng lặng đứng ở đó quan sát, hắn muốn xem xem Vu Phóng còn có thể làm đến mức nào nữa.

"Thật may còn có thầy chịu lắng nghe em, nếu như bọn họ cùng giống thầy thì thật là tốt"

Đồ Du Du chậm rãi đưa tay đẩy Vu Phóng cách xa mình:

"Người ngoài cuộc và trong cuộc sẽ có cách nhìn mọi chuyện khác nhau, cậu đợi bọn họ bình tĩnh lại nhất định sẽ là chịu hiểu cho cậu thôi"

Đúng lúc này Tô Thành liền ở phía sau gọi Đồ Du Du:

"Du Du"

Đồ Du Du có điểm giật mình vội quay lại phía sau nhìn Tô Thành, hắn từ phía cửa phòng bệnh viện đang chậm rãi bước tới chỗ cậu, cậu cũng không biết là vừa mới rồi hắn có nhìn thấy Vu Phóng ôm cậu hay là không nhưng trên gương mặt kia của hắn vẫn không biểu hiện điểm gì khác thường, có lẽ là hắn không nhìn thấy. Đồ Du Du đến một câu từ biệt Vu Phóng cũng quên mất, cậu nhanh chóng bước về phía của Tô Thành:

"Tô Thành, đã xong rồi sao?"

Tô Thành cúi đầu nhìn Đồ Du Du thật lâu, Đồ Du Du thấy Tô Thành cứ im lặng như vậy liền âm thầm lo lắng, có khi nào vừa mới rồi hắn nhìn thấy rồi:

"Bác trai sao rồi?"

Tô Thành trả lời:

"Vẫn còn tốt"

Đồ Du Du đáp:

"Tốt là được rồi, chúng ta bây giờ về công ty đúng không?"

Tô Thành khàn giọng:

"Về công ty"

Đồ Du Du không thấy Tô Thành có ý định bước đi thì trong lòng liền giật thót:

"Sao vậy?"

Tô Thành đưa tay khẽ nâng cằm Đồ Du Du, hắn cúi người đặt xuống môi cậu một nụ hôn, bàn tay vòng qua eo cậu khẽ siết lấy, nụ hôn kia vẻ bề ngoài nhìn vô cùng ôn như nhưng thực chất liền giống như trừng phạt cậu, đôi môi bị hắn dày vò mút mạnh, bàn tay ở dưới eo cậu cũng thật mạnh mẽ siết chặt lấy, thì ra là cậu vừa mới rồi bị Tô Thành bắt gặp rồi.

Vu Phóng đứng ở phía sau chứng kiến được cảnh này, vừa mới rồi vốn tưởng rằng Tô Thành sẽ phát điên lên mà lớn tiếng với Đồ Du Du, với tính cách nóng nảy kia của hắn Vu Phóng liền chắc chắn trong lòng sẽ xảy ra chuyện như thế, nhưng không nghĩ tới Tô Thành lại không hề lớn tiếng gì cả, chỉ như vậy hôn môi cậu, đến cuối cùng người bị tức muốn điên lên kia lại chính là Vu Phóng, hắn vội vã xoay người bỏ đi.

Truyện Chữ Hay