Tô Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn, từng câu nói liên tục xuất hiện trong đầu hắn không hề có trật tự nào cả, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía trước, đến khi Đồ Du Du cùng Vu Phóng đứng ở đối diện hắn rồi hắn mới giật mình bừng tỉnh thoát khỏi những câu nói kia.
Đồ Du Du mang theo bộ dáng lo lắng giống như một đứa nhỏ làm sai lên tiếng gọi Tô Thành:
"Tô Thành..."
Tô Thành nhìn tới Đồ Du Du, hôm nay cậu rất là đáng yêu, gương mặt nhỏ nhắn mang theo tia hối lỗi quả thật làm cho người khác vừa nhìn liền muốn phải bao bọc. Sau đó Tô Thành liền ngẩng đầu nhìn tới chỗ Vu Phóng, đôi mắt hắn chợt chuyển lạnh lẽo đi nhiều phần, hắn thừa nhận hắn đang tức giận, hắn tức giận vì vật nhỏ của hắn dám ở sau lưng hắn cùng người hắn căm ghét nhất nói chuyện thật vui vẻ, thế cho nên lúc này hắn liền hướng cậu lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi trực tiếp xoay người rời đi:
"Đi thôi"
Đồ Du Du nhanh chóng bước đuổi theo Tô Thành, nhìn tới bóng lưng kiêu ngạo kia của hắn liền đoán được hắn không vui vẻ, cậu biết hắn có mối quan hệ không tốt đẹp với Vu Phóng, cũng biết được hắn không thích thấy cậu ở cùng một chỗ với Vu Phóng, hiện tại cậu bị hắn bắt gặp được, hơn nữa hắn dường như còn phát hiện ra rằng cậu đã nói dối hắn, Đồ Du Du tránh không được có điểm căng thẳng tìm cách giải thích mọi chuyện thật rõ ràng.
Bên ngoài có thật nhiều nữ nhân viên đang đứng đợi thang máy, vừa nhìn thấy Tô Thành bước vào liền không tự chủ được mà đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc, chỉnh trang lại quần áo sau đó liền hướng hắn mỉm cười mà chào hỏi:
"Tô phó tổng"
Tô Thành không nói chuyện, Đồ Du Du cũng càng muốn căng thẳng hơn, thang máy mở ra theo sau đó người bên ngoài cũng tiến vào, tuy rằng người tiến vào cũng khá đông nhưng vẫn còn đủ chỗ cho hai người bọn họ, chỉ có điều Tô Thành lại không nhúc nhích ý định muốn đứng bên ngoài.
"Tô phó tổng anh có muốn vào trong hay không, bên trong vẫn còn chỗ"
Đồ Du Du đứng ở bên cạnh Tô Thành hỏi hắn:
"Tô Thành, có vào hay không?"
Tô Thành vẫn cứ im lặng không lên tiếng, người trong thang máy vẫn cứ đứng đợi, Đồ Du Du khó xử hướng người bên trong nói:
"Hay là mọi người cứ lên đi"
Thang máy lên rồi, Tô Thành liên đưa tay nhấn nút gọi thang máy xuống lượt sau, Đồ Du Du ở bên cạnh hắn trong lòng giống như muốn loạn cả lên. Đợi thêm vài phút thang máy liền đi xuống, bên trong không có người, bên ngoài cũng chỉ có hai người bọn họ, lúc này Tô Thành mới chịu nâng bước tiến vào. Cửa thang máy vừa đóng lại, Đồ Du Du vốn định lên tiếng nói cái gì đó thì liền bất ngờ bị ai kia cúi đầu xuống hôn môi. Trái ngược với suy nghĩ nãy giờ của Đồ Du Du, nụ hôn này của Tô Thành lại vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giống như là hắn đang không hề có chút tức giận nào cả, đầu lưỡi của hắn tiến vào bên trong khoang miệng cậu thuận lợi quen thuộc mọi ngóc ngách mà trêu đùa mút mát, bàn tay hắn ở phía sau người cậu cũng không chịu yên phận mà chậm rãi luồn vào trong áo len xoa nắn lưng cậu, sau đó liền di chuyển vào bên trong quần theo khe hở ở rãnh mông kia muốn tiến sâu thăm dò.
"Ting"
Là tiếng thang máy mở ra, đây là tầng thứ của tòa nhà, Đồ Du Du giật mình nhìn tới được bên ngoài có hai người đàn ông lạ mặt, bọn họ cũng có điểm bất ngờ ngớ người. Đồ Du Du luống cuống ý định muốn đẩy Tô Thành ra nhưng cậu vừa phản kháng hắn liền trở lên mạnh bạo hơn thật nhiều, môi mỏng phía dưới bị day cắn không thương tiếng, bàn tay ở sau mông cậu cũng muốn dùng sức mà bóp mạnh hơn:
"Ưm..."
Thang máy thêm một lần nữa đóng lại, lần này hoản hảo chỉ mở ra thêm một lần nữa ở tầng thứ hai mươi mà thôi. Tô Thành lúc này mới chịu buông Đồ Du Du ra rồi kéo cậu ra ngoài, Đồ Du Du nhìn tới vị trí bên ngoài vốn dành cho Lâm Mỹ, trên bàn làm việc trống không quả nhiên là đã được dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là cô ấy giống như lời của Tô Thành nói đã nghỉ việc từ sáng hôm nay rồi.
Tô Thành nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du bước đi, lúc đi tới chỗ bàn làm việc của Lâm Mỹ liền dừng lại quay sang hỏi cậu:
"Em ở chỗ này nghe Lâm Mỹ nói tôi đi ra ngoài sao?"
Đồ Du Du lúng túng:
"Em..."
Tô Thành nghiền ngẫm đánh giá Đồ Du Du rồi khàn giọng:
"Em lừa gạt tôi"
Đồ Du Du có điểm gấp gáp:
"Tô Thành, em chỉ là..."
Tô Thành không lớn tiếng với Đồ Du Du nhưng xem bộ dạng kia của hắn thật sự rất đáng sợ, hắn lại chậm rãi kéo tay cậu tiến vào trong phòng làm việc đi đến chỗ ghế sô pha kia ngồi xuống. Đôi chân dài vững chãi vắt chéo lại với nhau, Tô Thành mang theo một dáng vẻ giống như một ông chủ vậy:
"Tôi đói rồi, lấy cơm cho tôi ăn đi"
Đồ Du Du hả một tiếng, cậu là nghĩ Tô Thành ở bên ngoài đã ăn rồi cho nên mới mang cơm cho Vu Phóng ăn, mà Tô Thành chính là không thuận mắt Vu Phóng nhất nếu như cậu nói cậu mang cơm cho Vu Phóng ăn thì hắn khẳng định sẽ tức giận:
"Tô Thành, cơm này để cũng lâu rồi, có lẽ sẽ làm mất đi vị ngon, hay là..."
Tô Thành trực tiếp đánh gãy lời của Đồ Du Du:
"Không cần, cơm em mang tới cho tôi cho dù không ngon tôi cũng muốn ăn"
Đồ Du Du căng thẳng, ngón tay lại không khống chế được mà vẽ loạn thành vòng trên đùi mình:
"Thật ra..."
Tô Thành không cho Đồ Du Du có cơ hội giải thích liền trực tiếp mang hộp cơm kia mở ra, hắn sớm đã biết bên trong sẽ là trống không rồi nhưng hiện tại nhìn thấy được vẫn là nhịn không nổi vô cùng khó chịu:
"Đồ ăn đâu?"
Đồ Du Du kéo lấy cánh tay của Tô Thành ý muốn giải thích:
"Thật ra Tô Thành, em tưởng rằng anh ra ngoài gặp đối tác rồi sẽ cùng bọn họ dùng bữa, sau đó... sau đó thì..."
Tô Thành híp mắt:
"Sau đó thì em cùng Vu Phóng vui vẻ ngồi ăn hết cơm của tôi chứ gì"
Đồ Du Du vội vàng muốn biện minh:
"Không phải như vậy đâu Tô Thành"
Tô Thành mạnh mẽ thu tay lại lạnh giọng nói:
"Em hẳn là biết tôi không thuận mắt hắn nhất, em lại có thể mang cơm của tôi cho hắn, còn cùng hắn ngồi ăn thật là vui vẻ, hơn nữa còn vì hắn mà nói dối tôi"
Đồ Du Du lắc đầu:
"Không phải vậy đâu Tô Thành, em chỉ là không muốn anh sẽ tức giận mà thôi"
Tô Thành hửm một tiếng:
"Đã biết tôi sẽ tức giận nhưng em vẫn làm, em có phải là coi hắn quan trọng hơn tôi rồi hay không?"
Đồ Du Du một lần nữa nắm lấy cổ tay của Tô Thành, Tô Thành lúc tức giận quả thật là đáng sợ vô cùng:
"Em sao có thể coi người khác quan trọng hơn anh được, chỉ là em tình cờ gặp cậu ta ở dưới sảnh, sau đó em muốn cùng cậu ta làm rõ một số chuyện mà thôi, em sợ anh sẽ hiểu lầm nên mới không muốn cho anh biết"
Tô Thành nhìn tới hộp cơm trống rỗng kia:
"Vậy em giải thích đi, tại sao lại lấy cơm cho hắn ăn, hai người chẳng phải đã ngồi tại quán ăn rồi hay sao?"
Đồ Du Du cũng không dám nửa lời lừa dối Tô Thành nữa:
"Cậu ta nói muốn ăn cơm truyền thống, mà tiệm cơm truyền thống cách đây những ba con phố"
Tô Thành trừng mắt:
"Vậy hắn muốn cái gì em cũng cho hắn hay sao, tôi cũng muốn ăn cơm em mang tới nữa em bây giờ mau lấy đến đây cho tôi"
Đồ Du Du khó xử:
"Nhưng mà cơm đã không còn nữa, chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm mà"
Tô Thành vẫn cố ý làm khó Đồ Du Du:
"Hắn muốn liền ngay lập tức ăn được, tôi muốn nhưng lại không thể có ngay, em có phải là coi trọng hắn hơn tôi rồi hay không?"
Tô Thành rõ ràng là cố ý muốn làm khó Đồ Du Du, Đồ Du Du cũng ý thức rõ ràng được chuyện này thế cho nên liền có chút nhíu mày tức giận:
"Tô Thành, anh đang làm khó em có phải hay không?"
Tô Thành híp mắt nhìn tới chỗ Đồ Du Du trầm giọng đáp:
"Đúng thì thế nào"
Đồ Du Du trả lời:
"Cơm thì hiện tại cũng không còn nữa, nếu như anh đói bụng chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài dùng bữa trưa"
Tô Thành đôi khi sẽ có lúc trẻ con cố chấp, giống như là hiện tại vậy:
"Tôi không muốn ra ngoài ăn"
Đồ Du Du khẽ thở dài:
"Nếu không để em gọi người đưa tới, anh muốn ăn cái gì?"
Tô Thành vẫn đang tức giận:
"Tôi không muốn ăn cơm người khác đưa tới"
Đồ Du Du quả thật muốn mặc kệ Tô Thành, nhưng nói gì thì nói ngày hôm nay cũng là cậu nói dối hắn trước cho nên lúc này đành kiên nhẫn ngồi lại:
"Em ra ngoài mua cho anh, anh muốn ăn cái gì?"
Tô Thành hừ lạnh:
"Tôi muốn ăn cơm ngày hôm nay em chuẩn bị cho tôi"
Đồ Du Du cuối cùng vẫn là không thể kiên nhẫn nổi với Tô Thành được nữa:
"Tô Thành em chẳng phải đã nói rồi hay sao, cơm hộp này hôm nay không còn nữa, anh nếu như muốn ngày mai em sẽ lại chuẩn bị cho anh"
Tô Thành đột nhiên chuyển hướng áp sát Đồ Du Du, chóp mũi hắn chạm tới chóp mũi cậu, sau đó khẽ mở miệng lạnh giọng nói thế này:
"Tức giận với tôi, em dám vì người đàn ông khác mà tức giận với tôi hay sao?"
Đồ Du Du hơi đẩy Tô Thành cách xa mình một chút cố gắng bình tĩnh giải thích:
"Em không phải vì người khác mà tức giận với anh, mà là chính anh làm cho em tức giận, không phải em đã nói rồi hay sao, em cũng không phải có hẹn trước với Vu Phóng, chỉ là tình cờ gặp mặt cậu ta ở dưới sảnh, sau đó em nghĩ anh ra ngoài gặp đối tác hẳn sẽ dùng bữa cho nên em mới để Vu Phóng ăn cơm này"
Tô Thành đang ghen, hắn chính là ghen muốn phát điên lên rồi, chỉ cần Đồ Du Du cười nói vui vẻ cùng người khác lâu một chút hắn sẽ khó chịu, huống chị ngày hôm nay hắn lại thấy cậu đi gặp người mà hắn không thích nhất:
"Làm sao để chứng minh?"
Đồ Du Du nhíu mày:
"Tô Thành, em đang nói sự thật, em không có lý do gì để lừa dối anh cả"
Tô Thành đột nhiên đưa tay xuống nắm chặt lấy eo nhỏ của Đồ Du Du:
"Không lừa dối tôi, vậy tại sao em nói đã lên đây rồi sau đó gặp Lâm Mỹ nói tôi đi gặp đối tác hả?"
Đồ Du Du khó xử:
"Chỉ là... chỉ là em lúc đó buột miệng nói ra mà thôi, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng lắm có đúng hay không?"
Tô Thành mạnh mẽ mang quần jean bên ngoài của Đồ Du Du kéo xuống:
"Em nên ghi nhớ một điều chính là đời này tôi không thể chấp nhận được người khác ở sau lưng lừa dối tôi, tôi hôm nay nhất định để cho em nhớ rõ điều này"
Hắn luồn tay vào bên trong áo len của Đồ Du Du, đầu ngón tay linh hoạt cố tình muốn vân vê điểm nhỏ trước ngực kia của cậu. Cơ thể này của Đồ Du Du vốn dĩ rất mẫn cảm, lại cộng thêm sự am hiểu của Tô Thành mà nói thì Đồ Du Du lúc này chẳng khác gì món đồ bị hắn tùy ý trêu đùa trong lòng bàn tay:
"Tô Thành..."
Tô Thành híp mắt đánh giá, hắn cúi đầu khẽ hôn lên cần cổ của Đồ Du Du rồi khàn giọng nói:
"Bé ngoan, tôi không muốn phải mạnh tay cho nên phối hợp một chút có hiểu không"
Đồ Du Du nhận ra trong ánh mắt của Tô Thành rõ ràng là có lửa nóng xuất hiện, ánh mắt kia đại biểu cho sự tức giận cùng dục vọng, vừa chạm tới liền khiến cho bản thân cậu cũng phải giật mình.
Đồ Du Du ngây ngốc tiếp nhận nụ hôn có điểm thô bạo kia của Tô Thành, đầu lưỡi của hắn không khi nào chịu dừng lại, liên tục chu du khắp ở trong khoang miệng cậu, sau đó liền quấn lấy đầu lưỡi cậu mà triền miên không ngớt. Bàn tay của Tô Thành bắt đầu tiến tới trêu chọc điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực của Đồ Du Du, chẳng mấy chốc nơi đó liền có sự thay đổi trở thành cứng rắn rõ rệt, hơn nữa còn có điểm muốn sưng lớn.
Bản thân Đồ Du Du vốn dĩ nhìn rất thuận mắt, trong đôi mắt chỉ có đối phương kia của Tô Thành càng khiến cho hắn cảm thấy bộ dạng này của cậu thật là đẹp, đẹp đến mức hắn không muốn có bất cứ một ai khác ngoài hắn chiêm ngưỡng được vẻ đẹp này của cậu:
"Em thật đẹp, thật khiến cho tôi không nỡ để cho em ra ngoài nữa"
Tô Thành nhanh chóng chuyển hướng xuống phía dưới, xoa nắn vật nam tính đã sớm dựng thẳng hưng phấn ở giữa hai bắp đùi non mịn kia của Đồ Du Du, động tác thành thục lão luyện vuốt ve nơi đó, bàn tay vừa động liền khiến cho cả người Đồ Du Du khẽ giật lên vài nhịp, kế tới liền hé miệng khẽ ngâm nga.
"Nhưng mà cho dù là như vậy tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay"
Nói rồi Tô Thành liền thô bạo bất ngờ mang hai chân của Đồ Du Du tách mở, Đồ Du Du không kịp phòng bị hai bắp đùi đã muốn bị Tô Thành kéo rộng ra, cảm giác như phần bẹn cũng muốn đau nhức như bị xé rách:
"A... Tô Thành"
Tô Thành cúi đầu dùng miệng ngăn chặn tiếng kêu rên rỉ uất ức kia, hắn lập tức mang vật tượng trưng nam tính trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể của Đồ Du Du. Tuy rằng Đồ Du Du đã cùng Tô Thành trải qua thật nhiều lần, số lần đó đến ngay cả chính bản thân cậu cũng không thể đếm nổi, nhưng mà lần này không hề có động tác chuẩn bị đã trực tiếp tiến vào liền khiến cho cậu đau đến khóe mắt nóng ấm ẩm ướt. Miệng nhỏ hiện tại đã bị Tô Thành ngăn lại, hai tay cũng bị hắn giữ chặt lấy không cho phản kháng, Đồ Du Du bên khóe mắt bỗng chốc liền xuất hiện một dòng lệ. Thật ra Đồ Du Du khóc chính là vì bị Tô Thành làm cho quá đau chứ không phải vì lý do gì khác cả, người đàn ông ở trên người cậu đây cao lớn khỏe mạnh, mỗi lần tiến vào liền mạnh mẽ kinh người, sau đó khuôn miệng lại không có cách nào được buông tha, liên tục bị đầu lưỡi kia trêu đùa đến độ đầu óc trống rỗng.
Ghế sô pha rất nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ở trên đó kịch liệt đưa đẩy, kế đến bản thân Đồ Du Du bị Tô Thành làm cho phía dưới bỏng rát, sau lưng nhức mỏi, ngay cả hai chân cũng muốn tê liệt, trái ngược lại bản thân hắn hiện giờ vẫn vô cùng sung sức không hề biết mệt là gì.
Điện thoại trên bàn chợt reo lên, là tiếng chuông quen thuộc thường xuất hiện trong điện thoại của Đồ Du Du. Đồ Du Du không có quá nhiều bạn, hơn nữa từ sau vụ tai nạn năm đó liền cũng không liên lạc với bất cứ ai, chỉ có một mình Hàn Kỳ là biết số của cậu, mà Hàn Kỳ cũng rất ít khi gọi điện, đa số là dùng mạng xã hội mà nhắn tin liên lạc thôi, chiếc điện thoại này đến cuối cùng cũng chỉ là dành để nhận liên lạc của Tô Thành, hiện tại đột nhiên có người gọi tới khiến cho cậu tránh không được có điểm bất ngờ.
Tô Thành dừng lại động tác, cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi sưng đỏ đáng thương kia của Đồ Du Du, hắn chuyển hướng nhìn tới điện thoại đang không ngừng rung chuyển phát ra âm thanh trên mặt bàn sau một lát liền vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại kia đưa đến trước mặt Đồ Du Du:
"Tôi sẽ nghe điện thoại!"
Đây chính là một câu thông báo chứ không phải một câu hỏi, lấy mối quan hệ hiện tại của bọn họ cho dù có thật sự là thân thiết đi chăng nữa nhưng mà hành động này của Tô Thành vẫn là có hơi đường đột, bản thân Đồ Du Du còn chưa kịp phản ứng cái gì thì ai đó đã nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi rồi.
Đồ Du Du thoáng chốc rùng mình khi nhìn thấy gương mặt có điểm ngưng trọng kia của Tô Thành, cậu khàn giọng hỏi hắn:
"Tô Thành, là ai gọi tới vậy?".