Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

chương 117: ẩu đả ở hồng bảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại nói đến phía của Tô Thành.

Ngày hôm đó có một người lạ mặt đứng nhấn chuông cửa biệt thự Tô gia nói có chuyện liên quan đến Tô Đồ Lang Quân muốn nói cho hắn biết. Tô Thành cũng không quá mức phòng bị, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, hơn nữa hắn nhiều năm cũng không xen vào giới hắc đạo, thế cho nên liền đồng ý cho người lạ mặt kia tiến vào nha.

Người đó mang đến cho hắn ba thùng đồ rất lớn, nói đây toàn bộ là những tư liệu cùng vật dụng chứng minh liên quan đến thân thế của Tô Đồ Lang Quân. Tô Thành cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như là những tư liệu hay vật dụng gì đó có nhất thiết phải nhiều đến như thế hay không. Tô Thành lập tức mở thùng đồ kia ra, phát hiện ra bên trong chứa rất nhiều súng trường cùng thuốc nổ. Hắn hỏi đối phương rốt cuộc có ý gì, đối phương nói có một vụ làm ăn muốn bàn với hắn. Sau đó bên ngoài liền lập tức có tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, đến khi cảnh sát tiến vào bên trong hắn liền biết mình rốt cuộc lại bị trúng kế.

Chuyện này dĩ nhiên sẽ không làm khó được Tô Thành, chỉ có điều hắn phát hiện ra người đứng sau vụ việc này đang cố tình muốn trì hoãn thời gian, kiềm chân hắn. Thời gian này Tô Thành ngồi ở trong phòng tạm giam, Đồ Du Du lại vào báo tin cho hắn biết Tô Đồ Lang Quân mất tích rồi. Tô Thành trầm tư một hồi, suy nghĩ một chút liền nói Tô Đồ Lang Quân đến tìm Tiểu Ngũ, nói cậu ta nhanh chóng sắp xếp giúp hắn ra tù.

Từ sau khi Tô Thành rút khỏi thế giới ngầm liền nhường lại vị trí kia cho Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ đi theo hắn nhiều nắm, đối với hắn luôn trung thành hết mực, dù cho hiện tại đã là lão đại của hắc đạo cũng vẫn giữ mối quan hệ rất tốt với Tô Thành, chỉ cần Tô Thành có chuyện thì Tiểu Ngũ khẳng định sẽ không ngồi yên.

- --

Tô Đồ Lang Quân tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường ngủ đặt ở giữa một căn phòng trống. Cậu nhíu mày liếc mắt đánh giá xung quanh, căn phòng này giống như là một tầng hầm vậy, trong phòng không có bất cứ vật dụng gì dư thừa, ngoài chiếc giường ngủ cũng chỉ có duy nhất một chiếc ghế gỗ đơn bạc, bóng đèn tạm bợ treo ở trên trần nhà, phát ra thứ ánh sáng vừa đủ.

Tuy rằng Tô Đồ Lang Quân có thể coi là một kẻ xấu xa nhưng cậu lại vô cùng thích nơi có ánh sáng mặt trời. Hiện tại ở trong một căn phòng không có bất cứ một cánh cửa sổ nào khiến cho cậu có phần chán ghét, biểu tình trên gương mặt cũng hiện rõ không che giấu.

Cảnh cửa phòng mở ra, Tô Đồ Lang Quân nhìn về phía trước, phát hiện phía bên ngoài tối om không nhìn ra được cái gì, quả nhiên cậu đoán không sai, đây có lẽ là một tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất. Bởi vì từ lúc tỉnh dậy, khưu giác nhạy bén của cậu đã ngửi thấy được mùi đất ẩm thấp.

Đàm Dật Nam mang theo một khay đồ ăn tiến vào, trên khay để đơn giản một ly sữa cùng một bát cháo loãng, bên cạnh còn có vài chiếc quẩy nhỏ, nhìn một khay đồ ăn kia cậu đoán rằng có lẽ hiện tại là buổi sáng, như vậy ít nhất là cậu đã ở trong đây một ngày rồi.

Đàm Dật Nam đặt khay đồ ăn xuống dưới giường, căn phòng này không có bàn cho nên anh ta cũng không còn cách nào khác đành đặt xuống đó. Tô Đồ Lang Quân không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn Đàm Dật Nam, khiến cho anh ta cũng phải có phần bất ngờ. Đàm Dật Nam vốn tưởng rằng Tô Đồ Lang Quân khi nhìn thấy mình sẽ lộ ra biểu tình hoảng hốt, có điểm mất không chế hỏi xem đây là nơi nào, liên miệng gào thét muốn ra khỏi đây. Nhưng đối với những gì trong suy nghĩ của Đàm Dật Nam, Tô Đồ Lang Quân hiện tại quả thật là không khớp một chút nào với dự tính của anh.

Đàm Dật Nam đứng ở trong phòng thật lâu, muốn đợi Tô Đồ Lang Quân lên tiếng trước, nhưng người nào đó ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn anh đến một giây. Biểu tình rất thản nhiên im lặng ngồi trên giường, giống như đã coi anh là không khí không tồn tại:

"Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Tô Đồ Lang Quân vẫn bảo trì im lặng, dáng vẻ khiến cho Đàm Dật Nam thật sự cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Anh bước đến, dùng sức nắm lấy cằm của Tô Đồ Lang Quân quay lại đối diện với mình:

"Bộ dáng đó của cậu là sao, đừng quên hiện tại cậu không còn là cấp trên của tôi nữa, cậu nên nhớ rằng cậu bây giờ đang ở trong tay của ai"

Tô Đồ Lang Quân dùng ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Đàm Dật Nam, ánh mắt kia mang theo tia kiên cường cùng độc ác, có một thể lực đáng sợ vô uy hiếp anh, khiến cho anh cũng phải chột dạ mà hơi e ngại. Tô Đồ Lang Quân dùng sức đẩy tay của Đàm Dật Nam ra, giọng nói lạnh lẽo, rõ ràng phát ra từng từ một:

"Anh cũng quên chuyện lúc nhỏ rồi hay sao, tôi có thể khiến cho anh biến mất tại thời điểm đó, đồng nghĩa chính là tại thời điểm này cũng sẽ có khả năng. Hơn nữa Khâm Định giữ tôi lại nhất định là do tôi vẫn có giá trị lợi dụng với ông ta, tôi cho dù có bị bắt lại thì vị trí của tôi cũng quan trọng hơn của anh, tại thời điểm quyết định, Khâm Định sẽ không ngần ngại mà hy sinh một con chó giữ nhà đâu"

Lời nói của Tô Đồ Lang Quân chẳng khác nào một lưỡi đao tử thần đang sắc bén sáng lóa đặt ở trước mặt Đàm Dật Nam. Đàm Dật Nam đúng là có tình cảm với Tô Đồ Lang Quân thật, khi nghe thấy cậu nói như vậy liền nhận ra cậu căn bản là rất khinh thường anh. Hơn nữa Tô Đồ Lang Quân cũng như đang cảnh báo chính mình, Khâm Định đúng là không coi trọng anh, chỉ cần là có cơ hội phải hy sinh, ông ta khẳng định sẽ không do dự mà để anh đi chết thay.

Đàm Dật Nam lùi lại một bước, cố gắng bình ổn lại trạng thái, hừ lạnh bỏ lại một câu rồi rời đi:

"Khâm Định cũng sẽ không bỏ qua cho cậu"

Ở bên này, Khâm Định thông qua camera giám sát ở tầng hầm đã theo dõi được nhất cử nhất động của Tô Đồ Lang Quân và Đàm Dật Nam. Ông ta vô cùng hài lòng với Tô Đồ Lang Quân, dù cho khi cậu còn nhỏ hay cho đến khi cậu trưởng thành cũng quả thật không khiến ông thất vọng, xem ra Tô Thành đã nuôi dậy đứa nhỏ này không tồi.

Khâm Định đời này hận nhất chính là Tô Thành, ông còn sống quay trở lại chính là muốn trả thù Tô Thành, mà phương pháp trả thủ cay độc nhất chính là dùng người thân nhất cạnh hắn để lấy mạng hắn, mà Tô Đồ Lang Quân chính là thứ vũ khí lợi hại này.

Đúng lúc này bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ, Khâm Định nhanh chóng tắt màn hình giám sát, gương mặt có điểm tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia thâm sâu. Đàm Dật Nam ở trước mặt Khâm Định cũng không dám liếc mắt đánh giá ông ta, từ lúc bước chân vào căn phòng này vẫn luôn duy trì cúi đầu cung kính:

"Chuyện ngài nhờ tôi sắp xếp đều đã ổn thỏa, chỉ là có một tin không tốt cho lắm... Tô Thành đã được thả ra ngoài rồi"

Khâm Định vừa nghe thấy Tô Thành, ánh mắt lộ rõ vẻ ngoan độc, ông ta năm đó bởi vì quá khinh địch, vừa nghe thấy một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu lại muốn đối địch tranh giành địa bàn với ông, kết quả vì không cảnh giác chặt chẽ liền bị hắn ta biến thành kẻ người không ra người, ma không ra ma thế này:

"Không ngoài dự đoán của ta, nói Phi Hổ phía bên đó theo dõi nhất cử nhất động của Tô Thành, không cần manh động khi chưa có sự đồng ý của ta"

Đàm Dật Nam đáp một tiếng, ánh mắt vẫn rũ xuống nhìn đến mũi chân mình:

"Đã rõ, tôi sẽ đi truyền tin tức"

Khâm Định không đánh giá cao Đàm Dật Nam, nhưng thời điểm này cần dùng người cũng chỉ có Đàm Dật Nam, dù cho người này không phải là người hợp ý ông nhất, nhưng cũng khó tránh dưới trướng ông lúc này không có bất cứ một ai hơn Đàm Dật Nam cả:

"Đợi giải quyết xong Tô Thành, ta sẽ cho cậu tùy ý xử lý Tô Đồ Lang Quân, có điều trong thời điểm hiện tại không được động vào cậu ta"

Đàm Dật Nam trong lòng cũng nguội lạnh, những lời nói kia của Khâm Định có đáng tin hay sao. Chỉ có điều Đàm Dật Nam cũng không nhiều lời mà gật đầu, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

...

Ba ngay sau, Hoàng Thế Vinh không thể liên lạc được với Tô Đồ Lang Quân đã sớm như muốn phát điên lên, hắn ở Úc không thể nào tập trung xử lý bất cứ công việc gì, may mắn bên cạnh hắn còn có Bạch Đằng trợ giúp nếu không dự án lần này chỉ sợ là coi như hỏng.

Hoàng Thế Trung biết cũng không giấu được Hoàng Thế Vinh, ông bay qua Úc thay thế hắn xử lý dự án quan trọng này. Lúc Hoàng Thế Trung trực tiếp ở trước mặt nói với hắn rằng Tô Đồ Lang Quân đã mất tích ba ngày nay rồi, hắn liền triệt để chết lặng, trong khoảnh khắc đó giống như cả bầu trời liền sụp xuống vậy. Hắn tức giận trừng mắt nhìn ba mình, có điểm mất khống chế mà nói lớn:

"Ba, vì sao ba không nói cho con biết, vì sao đến bây giờ mới nói? Nếu như Quân Quân xảy ra chuyện gì..."

Hoàng Thế Trung cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hoàng Thế Vinh, ông vỗ vỗ lấy vai an ủi con trai:

"Ba đã giúp con đặt vé máy bay về nước rồi, Quân Quân nhất định sẽ không sao, người của Tô Thành sẽ nhanh chóng tìm ra nó"

Hoàng Thế Vinh chỉ hận không thể ngay lập tức trở về, nếu như Tô Đồ Lang Quân có mệnh hệ gì thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người đã bắt cóc cậu.

Hoàng Thế Vinh ngồi ở trên máy bay, tâm trạng rối bời, hắn phát hiện từ trước đến nay Tô Đồ Lang Quân luôn là người giúp hắn giải quyết mọi vấn đề, cậu luôn là người ở bên cạnh hắn mỗi khi hắn gặp chuyện khó khăn, nhưng cho đến hiện tại, tại thời điểm này thì hắn lại không có ở bên cạnh cậu, không biết cậu có gặp chuyện gì không tốt hay không.

Sắc mặt của Hoàng Thế Vinh rất đáng sợ, các hành khách cũng nữ tiếp viên đều e dè không muốn chọc giận hắn, bọn họ cũng chẳng biết vị khách này rốt cuộc có phải không hài lòng chuyện gì đó trong chuyến bay hay không mà dáng vẻ như muốn giết người vậy. Có người còn trực tiếp hướng nữ tiếp viên muốn đổi sang vị trí khác ngồi để tránh rước họa vào thân.

Hoàng Thế Vinh đáp chuyến bay xuống sân bay trong nước là lúc giờ chiều, hắn trực tiếp đến Tô gia muốn hỏi xem Tô Thành đã có tin tức gì hay chưa. Thời điểm hắn tới Tô gia, ở bên trong phòng khách có rất nhiều người đang vây quanh một người đàn ông bị đánh thoi thóp nằm ở dưới sàn, gương mặt biến dạng dính đầy máu bê bết.

Hoàng Thế Vinh cũng không bị dọa sợ bởi khí thế bên trong, dù sao thời còn đi học hắn từng là nam sinh khỏe nhất trường, mỗi ngày đều đánh bạn học đến nhập viện thừa sống thiếu chết.

Tô Thành vừa thấy Hoàng Thế Vinh đến, ánh mắt vẫn trầm mặc nhưng lại không mang theo tia đả kích như ngay thường nữa, tại thời điểm này Tô Thành và Hoàng Thế Vinh đều tự mình trở nên nghiêm túc hơn vì hai người bọn họ có chung một mục tiêu là tìm ra được Tô Đồ Lang Quân.

Hoàng Thế Vinh không chào hỏi nhiều lời mà trực tiếp đưa mắt nhìn tới Tô Thành hỏi:

"Đã báo cảnh sát hay chưa?"

Tô Thành đáp:

"Có cảnh sát sẽ vướng tay vướng chân"

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

"Có tin tức gì về Quân Quân hay không? Cháu cũng muốn cùng tìm, nhanh chóng tìm ra Quân Quân càng sớm càng tốt"

Tô Thành thường ngày vốn dĩ luôn đối địch với Hoàng Thế Vinh, nhưng hắn biết Hoàng Thế Vinh thực chất chính là người có thể dùng. Chẳng qua đứa nhỏ dẻo miệng kia luôn chiếm được cảm tình lớn của cả Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân cho nên hắn mới không thích mà thôi, hiện tại Tô Đồ Lang Quân mất tích, Hoàng Thế Vinh trở về giúp sức cũng xem như là rất tốt:

"Được, vậy cậu cùng Bạch Chấn đến chỗ của Hà Hồng đi"

Bạch Chấn từng là cánh tay đắc lực của Tô Thành trước đây, vừa nghe thấy Tô Thành để cho Hoàng Thế Vinh đi theo mình đến chỗ của Hà Hồng liền có điểm e ngại. Dù sao nhìn Hoàng Thế Vinh một thân quần âu, áo sơ mi trắng, tuy rằng dáng người có cao to nhưng làn da trắng kia quả thật là giống như mấy thiếu gia chỉ biết chơi bời. Mà đến chỗ của Hà Hồng đảm bảo không tránh được lát nữa sẽ xảy ra xô xát, Hoàng Thế Vinh đi theo thì lại phải chiếu cố, khẳng định là sẽ vướng chân vướng tay:

"Lão đại, lát nữa qua chỗ của Hà Hồng khó tránh khỏi xảy ra đổ máu... cậu ta có thể hay không?"

Tô Thành không lên tiếng, thuận tay cầm lấy khẩu súng ngắn đang đặt ở trên bàn ném về phía Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh chuẩn xác bắt lấy, ánh mắt không chút do dự, động tác thành thục lên cò súng hướng về phía người đang bị đánh đến biến dạng nằm dưới sàn nhà kia "bùm" một tiếng.

Bạch Chấn giây đầu tiên có điểm bất ngờ vì mọi chuyện diễn ra chưa đến ba mươi giây, cả một quá trình từ khi Hoàng Thế Vinh tiếp nhận lấy khẩu súng, ánh mắt của hắn đều sắc bén nhìn về phía Bạch Chấn, thế nhưng vẫn có thể chuẩn xác bắn về phía vai trái của người nằm bên dưới. Bạch Chấn vô cùng sáng khoải nhếch môi cười, quả nhiên là người nhà của lão đại không khiến cho người ta thất vọng:

"Đi thôi, đến chỗ của Hà Hồng"

Hà Hồng trước đây chính là lão nhị của bang Phi Hổ, sau khi Khâm Định bị thanh toán, Hà Hồng liền mở một quán bar nằm ngoài trung tâm thành phố. Bởi vì người này phía sau vẫn còn một chút thế lực cho nên khi Tô Thành rời khỏi hắc đạo cũng không muốn tuyệt đường sống của ông ta, để cho ông ta ở bên ngoài trung tâm thành phố kiếm cơm, nhưng mà người kia không chịu an phận như vậy, có vẻ như bát cơm nhàn hạ mấy chục năm nay cũng không cần ăn nữa rồi.

Quán bar Hồng Bảng là tụ điểm buôn bán hàng cấm, mấy năm nay cũng được coi là có chút tiếng tăm, cảnh sát nhắm một mắt mở một mắt không dám động vào.

Nhóm người của Hoàng Thế Vinh có khoảng gần hai mươi người, vừa xuống khỏi xe ô tô liền mang theo khí thế lưu manh, khệnh khạng nói lớn gây sự. Có lẽ Hà Hồng cũng sớm có chuẩn bị, cho nên bên ngoài lúc này cũng có không ít thanh niên cao lớn cầm theo côn sắt đứng ở cửa nghênh đón.

Một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo ba lô màu đen, trên cánh tay vạm vỡ săm kín một hình thù nào đó không rõ ràng hất mặt nói:

"Muốn gì?"

Bạch Trấn hừ lạnh:

"Đến tìm Hà Hồng nói chuyện"

Người đàn ông mặc ba lỗ đen nâng giọng:

"Hà lão đại không phải người muốn gặp liền gặp được"

Bạch Trấn cũng không nhiều lời, cầm lấy gậy sắt trong tay vung lên:

"Thế thì đánh"

Nói rồi hai bên liền bắt đầu lao vào đánh nhau.

Hoàng Thế Vinh đã lâu rồi không cùng người khác đánh nhau, lại cộng thêm trong lòng nóng như lửa đốt muốn tìm Tô Đồ Lang Quân, mỗi lần vung gậy liền không lưu tình một chút nào,còn nhẫn tân hướng đúng vị trí trọng yếu như đầu hay bụng mà đánh xuống. Lúc mới đầu đám người bên phía Hà Hồng còn tưởng Hoàng Thế Vinh đeo giày tây, áo sơ mi quần âu dễ đối phó nên mới cố tình hướng hắn đánh tới, không nghĩ tới người này thân thủ nhanh nhẹn mỗi lần đều né tránh được, mà có bị đánh phải cũng không nhăn mặt nhíu mày lấy một cái, giống như toàn thân mình đồng da sắt không biết đau là gì.

Truyện Chữ Hay