Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

chương 130: bọn họ tiến triển có phải quá nhanh hay không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Small

Ném cô ra đường cái vào ban đêm, Mộ Đình Tiêu cũng quá không đạo đức rồi.

Tinh Thần quyết định giả chết, ngồi ở bên trong xe bất động.

"Không, em không xuống."

"Đi xuống!"

"Không!"

Mộ Đình Tiêu mặt mày ác nghiệt nhìn thẳng cô.

Tinh Thần bị anh trừng đến nóng mặt, lén nhìn phía sau anh.

Xung quanh không có cao ốc, chỉ có một đống khách sạn thức biệt thự, lối vào không có bãi đậu xe, gần đó ngay cả bảo vệ cũng không có một ai.

Đây là chỗ nào.

Sở Vân cùng Tiểu Quan xuống xe, Sở Vân đi đến phía sau Mộ Đình Tiêu, nhỏ giọng hỏi: "Mộ lão vừa rồi gọi điện đến, hỏi ngài mấy giờ trở về."

"Nói với ông ấy, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dọn ra nhà thuỷ tạ, không quay về."

Sở Vân cả kinh nói: "Thái tử gia, ngài đây là đang cáu gắt với Mộ lão sao? Ông ấy sẽ tức giận."

Tiểu Quan cũng khuyên Mộ Đình Tiêu: "Thái tử gia, nếu ngài ra ngoài ở thì nhà thuỷ tạ chỉ có một mình Mộ lão, quá vắng vẻ rồi."

Mộ Đình Tiêu lạnh nhạt nói: "Đây không phải chuyện tôi cần suy nghĩ."

Nếu ông mời Tống lão gia tử đến Đế Đô, còn mạnh mẽ thuyết phục lão gia tử để tác hợp Tống Tinh Thần cùng Mộ Lệ Sâm, chẳng lẽ ông không biết sao?

Mộ Đình Tiêu nhiều lần đi thành phố S là vì cái gì, cho dù không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể đoán được ra vài phần.

Ông làm như vậy có ý tứ gì?

Gậy đánh uyên ương, hay là không đồng ý Tinh Thần cùng anh ở bên nhau?

Để cho Mộ Đình Tiêu khó có tiếp nhận chính là, toàn bộ chuyện này Mộ lão đều gạt anh.

Sở Vân khó xử, thật sự đáp lại như vậy với Mộ lão, lấy tình tình của ông thì sẽ lập tức phái người cho bắt thái tử gia trở về.

Hôm nay anh chỉ dẫn theo hai người, tại Đế Đô, Mộ lão bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được bọn họ.

"Thái tử gia, chi bằng ngài nghĩ kĩ lại đi."

Mộ Đình Tiêu tàn nhẫn liếc nhìn Sở Vân một cái.

Sở Vân lập tức im miệng, không dám nói nữa.

Thấy Tinh Thần còn chưa đi xuống, Mộ Đình Tiêu mạnh mẽ kéo cô từ trên xe xuống.

Sau khi xuống dưới, Tinh Thần không vui nói: "Mộ Đình Tiêu, nếu anh ném em xuống chỗ này em sẽ tức giận, em giận là sẽ một tháng không để ý tới anh."

Mộ Đình Tiêu sắc mặt âm u lạnh lẽo, nghiến răng ken két hỏi cô: "Nói thêm câu nữa?"

Khí thế Tinh Thần nhỏ đi rất nhiều: "Nửa tháng không để ý tới anh!"

"Nửa tháng?"

Mộ Đình Tiêu kéo dài âm, rất có ý uy hiếp.

Tinh Thần cúi đầu nhìn đất, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy kéo ngắn thời gian lại: "Ba, ba ngày!"

Mộ Đình Tiêu cười lạnh, duỗi tay kéo cô đến trước mặt mình, mạnh mẽ nâng mặt cô lên, nhìn thẳng cô.

Cô trang điểm hôm nay cực kì thích hợp với kiểu trang điểm tông nude của cô, làn da trắng mịn tự nhiên, bất kì đồ trang điểm nào cũng không thể làm đẹp lên mà ngược lại còn có ý vẽ rắn thêm chân.

Vòng hoa màu bạc quấn lên tóc dài, mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt giống như một tiên nữ, không, phải là thiên sứ.

Mắt to trong veo sáng ngời, con ngươi đen nhánh, nhìn vào là có thể khiến bất kỳ đàn ông nào cũng tim đập thình thịch.

Cô không biết bản thân hấp dẫn người khác cỡ nào sao?

Ấy vậy còn ngồi đối diện Mộ Lệ Sâm ăn bữa tối, cô không biết anh sẽ tức giận, sẽ đố kỵ sao? Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi kia, ngọn lửa bực dọc ở đáy lòng Mộ Đình Tiêu lại nổi lên, xoay người, kéo Tinh Thần đi vào khách sạn.

Khách sạn không cao, chỉ có năm tầng, Mộ Đình Tiêu không có đặt phòng trước ở quầy lễ tân mà đi vào như chỗ không người, kéo cô vào thang máy, lên thẳng tầng .

Tầng năm là phòng lớn nhất, anh ấn vân tay đi vào rồi đẩy Tinh Thần vào trong.

Vừa tiến vào phòng, tất cả đèn đều bật lên.

Phòng rất rộng, chia ra thành phòng nghỉ ngơi, phòng sách, phòng ngủ, sân thượng...

Mộ Đình Tiêu tựa hồ thường tới nơi này, vừa tiến vào phòng, anh liền cởϊ áσ khoác ra, quen thuộc treo lên, tháo cà vạt, hai chiếc cúc trên cổ áo cũng cởi ra, lộ ra cần cổ trắng nõn, hầu kết mê người, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.

Tinh Thần đứng sát cạnh cửa kính kéo, nhìn thấy tình cảnh này gương mặt liền ửng đỏ, có chút khẩn trương nuốt nước miếng.

Tuy rằng cô thích anh, cũng mong chờ phát sinh chút gì đó.

Nhưng mà, đi đến bước này.... bọn họ phát triển không khỏi quá nhanh, cô còn chưa gọi báo cho Kiều Thâm và Đàm ca nói rằng tối nay cô không về.

Nếu Mộ Đình Tiêu thật sự muốn cái gì, cô cũng có thể ỡm ờ cố mà làm...

Ngẫm lại, còn có chút xíu chờ mong nữa.

He he!

Mộ Đình Tiêu vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt ửng hồng của Tinh Thần, đôi mắt ngang nhiên nhìn anh, về chút tâm tư nhỏ này liền hiện rõ trên mặt như ban ngày.

Anh nhíu mày đi đến phía cô, vừa đi một nửa thì điện thoại trong tay vang lên, là Sở Vân gọi đến.

Anh nhận cuộc gọi, Sở Vân nói: "Thái tử gia, phía dưới có người của Mộ Lệ Sâm."

"Cậu chắc chắn?"

"Đúng vậy, có ba xe, ba cái đều ở chỗ khác nhau nhìn chằm chằm khách sạn, nếu không thì tôi dẫn bọn họ rời đi."

Ánh mắt Mộ Đình Tiêu lạnh lẽo: "Không cần."

Cúp điện thoại xong liền vứt lên sô pha.

Ngẩng đầu, Tinh Thần vẫn đứng ở bên cạnh của kinh kéo đi ra sân thượng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh, tay để ở sau người, tựa nửa người vào cửa kính, gương mặt nhỏ tinh xảo đỏ bừng dưới ánh đèn nhu hòa, xinh đẹp tưa mùa xuân.

Mộ Đình Tiêu từ từ đi đến phía Tinh Thần.

Tinh Thần nhìn anh càng ngày càng đến gần, khẩn trương nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim đập thình thịch.

Anh đứng trước mặt cô, khoảng cách hai người rất gần, cô còn có thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh.

Ngẩng đầu, liền có thể thấy được cơ ngực săn chắc của anh, rất có lực.

Hàng mi dài của cô khẽ run như cánh bướm, đôi mắt nhìn về trước một chút, nhìn thấy hầu kết, cái cằm tinh xảo, môi mỏng hoàn mỹ mím chặt... Cuối cùng, nhìn lên đôi con ngươi đen như mực của anh.

Gương mặt Tinh Thần khô nóng đến lợi hại, rặng mây đỏ lan đến sau tai, cô cúi đầu: "Cái kia, Mộ Đình Tiêu, chúng ta phát triển có phải quá nhanh hay không."

Mộ Đình Tiêu không trả lời, chỉ là khép hờ đôi mắt, khuôn mặt tuấn tú nghiêng sang một bên phóng đại trước mặt cô.

Anh, anh... Thật sự tính ở chỗ này?

Bàn tay to nâng cằm cô lên, Tinh Thần trợn to hai mắt, như búp bê rối gỗ dựa vào cửa kính.

Mộ Đình Tiêu hôn lên môi Tinh Thần...

Hôn, là thật sự hôn lên.

Anh chủ động hôn môi cô.

Đó có phải chứng tỏ trong lòng anh có cô, thích cô, sẽ cùng cô ở bên nhau.

Nội tâm Tinh Thần vui sướng, thật sự rất vui.

Mộ Đình Tiêu nhận thấy phân tâm cô, tay phủ lên hai mắt cô, ép cô nhắm mắt lại.

Giờ phút này, cô chỉ cần hưởng thụ là được.

Anh với cô đều là lần đầu tiên, kỹ năng hôn của anh không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không phải là kém. Từ lúc bắt đầu thăm dò dịu dàng thật cẩn thận đến lúc mãnh liệt như gió cuốn mây tan, dữ dội đến mức Tinh Thần không thở được.

Sau lưng Tinh Thần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Mộ Đình Tiêu tháo chiếc vòng hoa màu bạc trên đầu Tinh Thần xuống, mái tóc đen dài như thác chảy xuống, rơi xuống bên hông.

Cửa kính mở ra, vòng hoa vứt xuống dưới tầng.

Đôi tay nâng mặt cô, hôn đến càng sâu.

Chiếc rèm dưới cái hôn mãnh liệt của hai người mà lay động đến lợi hại.

Vài phút sau, hô hấp Tinh Thần dồn dập hỗn loạn, cả người mềm nhũn không đứng vững được.

Mạch toàn thân anh tụ lại ở nơi nào đó, mạch máu khô nóng, nguy hiểm quanh quẩn bên cạnh, nếu cứ tiếp tục anh sẽ không khống chế được...

Đôi mắt hẹp dài của Mộ Đình Tiêu nhìn xuống dưới, trên chiếc xe ven đường, camera đã thu về, cửa sổ xe đóng lại... Anh mới thu lại ánh mắt.

Khẽ hôn Tinh Thần rồi buông cô ra.

Tinh Thần vẫn đang phấn khích, cô vẫn đang cảm nhận cảm giác thì anh đột nhiên ngừng lại và tách ra!

Có ý gì vậy?

Mộ Đình Tiêu buông tay, trên khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra một chút động tình mà Tinh Thần lại hoàn toàn đi sâu vào.

"Anh đây là ôm hôn em xong, sau đó liền không tiếp tục?"

Truyện Chữ Hay