Edit: Small
Giọng nói này, cho dù đêm khuya có nằm mơ cũng đều khiến cô tỉnh dậy như từ trong ác mộng.
Tinh Thần đột nhiên quay đầu lại liền thấy Mộ Lệ Sâm một thân vest đen, gương mặt điển trai sắc sảo như đao, môi mỏng cười nhẹ nhìn Tinh Thần.
"Tống Tinh Thần, đã lâu không gặp."
Nói xong liền tự ngồi xuống chỗ còn lại ở đầu bàn bên kia, tựa như mới vừa bận việc chạy tới, trên bàn đặt một chồng kẹp tài liệu rất dày.
Hắn vừa ngồi xuống, mắt phượng không chút che giấu nhìn thẳng Tinh Thần mang theo ý vị thưởng thức.
Nước da cô trắng ngần, ánh mắt trong veo, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, kết hợp lại với nhau làm cho ngay từ ánh mắt đầu tiên liền khiến hắn rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Hắn thừa nhận, khuôn mặt cô quả thật rất xinh đẹp.
Mộ Lệ Sâm môi mỏng cười nhạt, không keo kiệt khen ngợi Tinh Thần: "Tống tiểu thư, cô thật sự rất xinh đẹp, không hổ là hoa khôi mới của Đế Đại."
Tống Tinh Thần không cho hắn sắc mặt tốt nào, trong mắt không che giấu được sự chán ghét: "Vì để tôi và anh ăn bữa cơm, anh còn cố tình thu mua ông nội, thủ đoạn thông minh, ngay cả ông nội tôi cũng giúp đỡ anh lừa gạt tôi."
Ngón trỏ Mộ Lệ Sâm gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như tâm trạng không tồi, hoàn toàn bỏ qua chán ghét trong mắt cô, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc nhàn nhạt cười.
"Tống tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi rất thưởng thức cô, không chỉ muốn ăn một bữa cơm riêng với cô, mà ngay cả chuyện lão gia tử đi nhà thuỷ tạ cũng là đề nghị. Đúng rồi, tôi đã nhắc tới qua cô với ông nội tôi, nói rất thích cô, hy vọng ông ấy có thể thúc đẩy chuyện tốt của đôi ta."
Tay Tinh Thần đột nhiên nắm chặt, hai mắt giận dữ nhìn thẳng hắn.
Hắn nói làm cô rất tức giận, cực kì tức giận!
Loại tức giận này là không rõ nguyên do nhưng làm thế nào cũng không tiêu tan đi được.
Làm sao có thể không tức giận chứ!
Đời trước sống thảm như vậy đều do Mộ Lệ Sâm tạo thành.
Sau khi cô kết hôn với Mộ Lệ Sâm, hắn với cô cũng không tốt, rất lạnh nhạt, thường xuyên mấy ngày không trở về nhà, ở khách sạn còn nhiều hơn so với ở nhà.
Nhưng cô lại một đầu lao vào, còn muốn làm tốt cuộc hôn nhân của mình, nghĩ mọi cách để Mộ Lệ Sâm thay đổi thái độ, một lần nữa đối tốt với cô.
Hiện tại nghĩ đến, quả thực buồn cười!
Mà Mộ Lệ Sâm ngay cả khi con cô bị sinh non cũng chưa từng đi thăm cô liếc mắt một cái,cũng không gọi đến một cuộc, như thể đứa bé kia không có quan hệ gì với hắn.
Là người đàn ông máu lạnh đến cỡ nào mới có thể đối với cốt nhục thân sinh của mình làm như không thấy.
Hiện tại, cô nên lập tức đi ngay!
Nhưng sau khi đi Mộ Lệ Sâm còn sẽ tiếp tục thuyết phục ông nội Tống, lần sau ông còn sẽ hố cô đến nơi nào gặp mặt với Mộ Lệ Sâm.
Ánh mắt Tống Tinh Thần lạnh băng nhìn thẳng Mộ Lệ Sâm.
Đối với ánh mắt đày lửa giận của cô, Mộ Lệ Sâm cũng không tư giận, vẫn cười tựa gió nhẹ mây trôi hững hờ như vừa nãy: "Không biết Tống tiểu thư vì sao có thành kiến sâu như vậy với tôi, nhưng là tôi ngược lại hy vọng Tống tiểu thư có thể cho tôi một cơ hội..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tinh Thần đã đánh gãy hắn: "Anh không có cơ hội!"
"Ồ, Tống tiểu thư biết tôi muốn nói cái gì?"
Mục đích của hắn là gì đã rõ như ban ngày, còn không phải là muốn theo đuổi cô sao?
Kịch bản này so với kiếp trước giống nhau như đúc.
Tinh Thần hoàn toàn không có kiên nhẫn đối mặt với hắn, giọng điệu lạnh băng. "Mộ Lệ Sâm, tôi nói cho anh, anh vĩnh viễn cũng không có cơ hội!"
Môi mỏng Mộ Lệ Sâm khẽ cười cũng không nổi giận, mắt phượng sâu thẳm nhìn về phía Tinh Thần hỏi: "Vì sao?"
"Không vì sao cả."
"Mộ Lệ Sâm tôi vì sao khiến cô không thích? Là giá trị nhan sắc không đủ cao, không lọt vào mắt cô, hay bởi vì không đủ quyền thế, tôi còn chưa phát hiện ra ai ở trong Đế Đô này càng thêm xuất sắc hơn so với tôi!"
"Mộ Lệ Sâm, cho dù tất cả phụ nữ toàn Đế Đô đối với anh đều chạy theo như vịt, thì Tống Tinh Thần tôi cũng không hiếm lạ. Anh khỏi phải dỗ ông tôi lừa tôi đến nữa, thời gian của tôi rất quý giá. Còn nữa, dù anh có lặp lại đi bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ không thích anh, đừng lại làm chuyện vô dụng nữa đi."
"Nhớ kỹ... Đời này, tôi và anh không có khả năng, không cần quấy rầy tôi!"
Tinh Thần nói xong, cầm lấy điện thoại trên bàn, muốn đứng lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Lệ Sâm không hề có một nụ cười nào nữa, cô tức giận rõ ràng như vậy, trực tiếp từ chối ra đầu ra đuôi, một chút mặt mũi cũng không cho.
Bỗng dưng, hắn đem túi kẹp tài liệu trên bàn vứt qua, rơi xuống trước mặt cô.
"Tống Tinh Thần, đây là tài sản đứng tên tôi mà tôi đã định ra trong thời gian ngắn, bao gồm cổ phần tập đoàn Mộ Thị, bất động sản và các ngành khác được đầu tư vào như khách sạn, du lịch, giải trí, bao gồm bất động sản nước ngoài như lâu đài, trang trại rượu... Tất cả đều ở bên trong, nếu cô ở bên tôi, mấy thứ này tôi sẽ để dưới tên cô, toàn bộ tặng cho cô, tôi là thật lòng cùng cô ở bên nhau."
"Đương nhiên, cô tuổi còn nhỏ, nếu cảm thấy thời gian quá gấp gáp thì khi sinh nhật tuổi của cô, chúng ta có thể đính hôn trước, sau năm cô mới kết hôn. Chúng ta có hai năm để tìm hiểu lẫn nhau, cô cảm thấy thích hợp thì chúng ta liền kết hôn, không thích hợp thì tôi cũng sẽ buông tay để cô tự do, tôi sẽ không cưỡng ép cô gả cho tôi."
"Tất nhiên là những hành vi vội vàng này của tôi làm cô khó có thể tiếp nhận, con gái đều thích tình yêu lãng mạn. Mà công việc tôi rất bận rộn, nên những lúc rảnh rỗi tôi sẽ cho cô đủ săn sóc và dịu dàng, thỏa mãn tất cả tưởng tượng về nửa kia của cô, cùng cô trải nghiệm quá trình yêu đương."
Mặt mày hắn nghiêm túc, vốn là người ít khi cười nói, nhưng khi nhìn Tinh Thần nói ra câu cuối cùng lại có một tia dịu dàng vi diệu.
Kiếp trước, hắn chưa từng dịu dàng như vậy, nói chuyện với cô vĩnh viễn là lạnh lùng ra lệnh.
Mà hiện tại, tổng số lần hắn cười với cô còn nhiều hơn so với cả đời trước.
Cuộc đời thật là châm chọc mà!
Trái với câu nói kia, hắn đã từng xa cách với cô, hôm nay cô đã trèo cao không nổi ~
Khóe miệng Tinh Thần lạnh lùng cong lên một tia trào phúng.
Tài liệu trên mặt bàn.
Trang thứ nhất là ghi chép về quyền cổ phần của tập đoàn Mộ Thị, hai ba con Mộ Lệ Sâm chiếm % cổ phần tập đoàn Mộ Thị, trong sáu người con trai hai người con gái của Mộ lão thì chiếm được cổ phần như vậy là cực kì cao.
Mộ thị là công ty có thế lực lớn nhất trong nước, chỉ % cổ phần thì tiền lợi nhuận chia hoa hồng một năm ít nhất cũng hơn trăm tỷ, còn chưa kể các lợi nhuận khác.
Cho nên, Mộ Lệ Sâm rất tự tin.
Tống Tinh Thần rất thông minh, cũng là người phụ nữ duy nhất hắn thừa nhận trí tuệ và sắc đẹp, không phải thiên kim danh viện hào môn sinh ra ở Đế Đô có thể so sánh, cô thực sự có vài phần bản lĩnh.
Từ trước đến nay, hắn luôn rất thưởng thức với người phụ nữ như vậy, cho rằng người như vậy mới có thể xứng đôi với hắn.
Chọn bạn đời chỉ với xuất thân cùng sắc đẹp là còn lâu mới đủ, còn phải có sự gan dạ sáng suốt cùng trí tuệ, có thể đơn phương độc mã, có thể giúp sự nghiệp của hắn nâng cao thêm một bước.
Tương lai, mục tiêu của hắn là toàn thế giới, mà Tống Tinh Thần là người được chọn tốt nhất có thể làm hắn ấy đạt được mục tiêu này, cũng phù hợp tất cả yêu cầu về việc chọn người khác phái của hắn.
Chỉ là tuổi còn nhỏ, kiêu ngạo, nhưng những điều đó cũng không phải vấn đề.
Cho dù cô kiêu ngạo ra sao thì khi cổ phần tập đoàn Mộ Thị, cùng với tất cả tài sản của hắn, lợi nhuận hàng năm hơn trăm tỷ ở trong ta.
Hắn không tin cô không động lòng.
Trên đời này, không có người phụ nữ nào không có hứng thú với tiền. Cho dù có, vậy cũng là con số đó làm cô ta không hài lòng.
Bất kể tiền tài, quyền thế, thân phận địa vị...... Đế Đô không ai có thể so với hắn.
Mộ Lệ Sâm cũng đủ lòng tin có thể khiến Tống Tinh Thần thỏa hiệp.
Hắn nói: "Cô nhất định tự hỏi vì sao tôi cứ nhất quyết là cô, dù sao chúng ta trong lần đầu và lần thứ hai gặp mặt đều cãi nhau không vui vẻ gì."
"Tống Tinh Thần, cô biết quy tắc chung của bầy sói không? Trong bầy sói chỉ có một con sói đầu đàn, mà sói đầu đàn cả đời chỉ có thể có một con sói cái, sói cái duy nhất là từ trong tầng tầng chém gϊếŧ chọn ra. Đây là quy luật chọn lọc tự nhiên qua hàng nghìn năm của loài sói."
"Bởi vì chỉ có những gen tốt nhất mới có thể bảo đảm dòng máu xuất sắc nhất, mà cô là người tôi đã chọn."