“Hàm Hinh? Hàm Hinh?”
Sáng hôm sau, cô lim dim mở mắt ra, ánh sáng soi rọi vào phòng, hơi chói mắt.
Lúc đã tỉnh táo, Hàm Hinh không ngờ rằng, nhóm người Đường Tiểu Nhu đã đến rồi.
Nếu không nhớ lầm, đây vẫn là thành phố S.
“Tiểu Nhu, cậu đấy à?”
Hàm hinh ngồi thẳng dậy, ôm chầm người đang ngồi bên giường, mùi vị quen thuộc, khiến cô cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ.
“Ấy, đương nhiên là tớ rồi, là tớ đây.”
Đường Tiểu Nhu cũng ôm chầm lấy cô, vỗ vào lưng cô.
Sau khi buông Hàm Hinh ra, còn cố ý véo gương mặt mình, để chọc cho Hàm Hinh vui.
Ở gần đó, Diệp Thiếu khoanh tay tựa lưng vào tường, cặp mắt kính gọng vàng ở trên sống mũi cao và thẳng của anh ta, tư thế kiêu ngạo, chỉ liếc nhìn đã xem như lời chào hỏi.
“Sao cậu cũng đến đây?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Hàm Hinh hỏi Đường Tiểu Nhu.
Nhắc đến vấn đề này, cằm Đường Tiểu Nhu trễ xuống: “Lộ Thần Tường gọi tớ đấy, anh ta nói cậu đang ở trong bệnh viện, nên tớ...tớ mua máy bay về ngay trong đêm, sợ chết đi được, cậu không sao chứ?”
Đang yên đang lành sao lại nhập viện thế này?
“...Không có gì.” Hàm Hinh vẫn còn thấy rờn rợn, cô lạnh nhạt trả lời: “Vậy cậu ấy đâu?”
Đường Tiểu Nhu chống cằm: “Đang làm việc ở bên cạnh đó, anh ta bận tối tăm mặt mũi, hứ, mấy thứ này đều là chuyện của nhà họ Hàm, cậu ta là thứ gì chứ?”
Hàm Hinh tỏ ý bảo cô ấy đừng nói tiếp chuyện này nữa, cô lắc đầu.
Đường Tiểu Nhu trợn mắt, biết cô không nên cơm cháo gì, bèn dứt khoát đổi chủ đề khác: “Quái thật, tớ thấy hình như cậu với Lộ Thần Tường đâu có đến chung với nhau, một mình cậu đến thành phố S à?”
“Không phải một mình tớ...”
Đến giờ Hàm Hinh mới để ý, suốt cả đêm trôi qua rồi, cô vẫn chưa liên lạc với Mộ Dịch Kỳ.
Phải rồi, anh ấy đang ở đâu vậy?
“Mộ Dịch Kỳ?” Đường Tiểu Nhu biết mình đoán trúng phóc.
Hàm Hinh biết cô không né tránh nổi, bèn dứt khoát gật đầu.
“Vậy anh ta đâu? Chết ở xó nào rồi? Vợ mình gặp tai nạn nhập viện, còn để cho người khác cứu, trong lòng không thấy áy náy tẹo nào à?”
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Tiểu Nhu, Hàm Hinh liếc nhìn cô ấy, cũng kỳ lạ thật, rốt cuộc Mộ Dịch Kỳ đã đi đâu từ tối qua đến giờ?”
Lúc ấy, cô nhớ ông lão ấy nói phải đi kéo anh ấy, sau đó thì sao?
Suốt cả đêm ròng, anh ấy lại không ở bên cạnh mình.
Cách vách.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông ấy liên tục gõ xuống bàn phím, làm việc nghiêm túc, điện thoại nằm trên bàn không ngừng đổ chuông, rung lên suốt, nhưng rồi, cho dù có bao nhiêu người gọi đi chăng nữa, anh đều không quan tâm.
Hàm Hinh khẽ cử động cơ thể, cảm thấy người mình tê tê, tối qua giẫy giụa mạnh quá, đến tận bây giờ vẫn còn thấy hơi khó chịu.
“Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?” Đường Tiểu Nhu không chịu nổi nữa, muốn ép cô ấy nói thật.
Giải thích một hồi...
“Trời ạ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Đường Tiểu Nhu chắp tay cầu phúc rồi ôm chặt lấy cô, cảm thấy hơi đau lòng.
Sao cứ gặp xui hoài thế này.
“Thảo nào, tớ nói mà, sao Lộ Thần Tường đưa bài vị cho tớ từ sớm kia chứ, thứ đồ bà nội tớ cần mà sao cậu ta lại có, không phải vì tớ nên cậu mới vậy chứ?”
“Không phải tại cậu đâu, do tớ gặp không đúng người mà thôi.”
Hàm Hinh không nghĩ tấm bài vị đó sai, là những người đó sai.
Vào lúc ấy, Dung Thiếu nghe thấy, bèn quay sang nhìn cô, đôi mắt sắc bén bên dưới gọng kính vàng khẽ thoáng có vẻ nghiêm trọng.
“Tôi ra ngoài một chốc, hai người nói chuyện đi.”
Không đợi hai cô gái trả lời, người đàn ông ấy đã quay đi.
“Anh ta là người như vậy đấy, cứ kệ anh ta đi.”
Đường Tiểu Nhu hiểu Dung Thiếu rất rõ, Hàm Hinh cũng biết đôi chút về tác phong của anh, nên chẳng để bụng.
“Cậu có số điện thoại của Mộ Dịch Kỳ không? Gọi cho anh ấy một cuộc đi.”
Hàm Hinh vẫn không nhịn được mà yêu cầu như thế, trong lòng cô vẫn nhớ đến người đàn ông kia.
Nghe thấy thế, Đường Tiểu Nhu dứt khoát từ chối: “Không nên cơm cháo gì hết, không biết kêu anh ta gọi cho cậu à? Tớ không giúp cậu gọi đâu, chẳng có tí khí phách nào.”
“Nhưng mà...”
“Chẳng có nhưng nhị gì cả! Tớ sẽ không gọi giùm cậu, cũng không có phải anh ta lại qua chỗ bông sen trắng kia rồi không! Hàm Hinh, cậu có thể khí phách lên chút được không vậy? Nói anh ta đừng có đi!”
Lúc Đường Tiểu Nhu nói chuyện, đột nhiên cô bắt đầu nôn khan, miệng vẫn nôn, tay bụm lấy, gương mặt khó chịu đến trắng bệch, nhưng rốt cuộc không nôn được gì cả.
“Trời ạ, trời ạ, cậu sao thế này?”
Hàm Hinh cũng kinh ngạc, cô nôn...nôn à?
“Có hả?”
Đường Tiểu Nhu lập tức nghĩ theo hướng này.
“Không thể nào, bọn tớ có sử dụng biện pháp an toàn mà.” Hàm Hinh phủ nhận.
Đường Tiểu Nhu lườm đến muốn rách cả mắt, rồi mạnh tay cốc đầu cô: “Mấy bữa trước không có coi thời sự hả? Có đứa bé sơ sinh còn cầm vòng tránh thai ra đời đấy, mấy chuyện này không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn mà thôi.”
Hàm Hinh nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cô đã từng xem bản tin thời sự ấy.
Cô cẩn thận nhớ lại mấy ngày qua, cả người nặng nề, đau đầu mệt mỏi, ăn không no, nhưng thấy chán ăn, ngủ không đủ sức, tay chân rã rời...
“Ọe...”
Lúc đang nghĩ ngợi, nước chua cuồn cuộn chưa nôn ra được ban nãy, bây giờ đều tuôn xuống mặt đất.
Đường Tiểu Nhu lúng túng, lập tức cầm thùng rác sang, lần này, Hàm Hinh vẫn nôn không ngừng, còn nôn dữ dội hơn cả lần đầu tiên.
Sắc mặt Đường Tiểu Nhu kinh ngạc, dường như đã kinh ngạc tột bậc.
Lúc gần xong, cô ấy vội vàng cầm khăn giấy đến lau miệng cho Hàm Hinh.
Sau khi nôn xong, cô lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều
“Hàm Hinh Hàm Hinh!!! Không phải cậu có thật rồi đấy chứ?!”
Đường Tiểu Nhu không kềm chế nổi cơn mừng rỡ từ trong lòng mình, không ngờ sắp sửa có một baby chào đời rồi!
Cô ấy ngẫm nghĩ lại, cái thời còn là thiếu nữ, hai người họ đã từng nhìn ngôi sao trên bầu trời rồi ước rằng, nói rằng nhất định phải cưới được người con trai yêu mình nhất trên đời, rồi sinh ra đứa trẻ đáng yêu, không ngờ trong chớp mắt đã có rồi.
Thời gian dần trôi, có một vài chuyện cứ đến đột ngột như vậy đấy.
Đến tận bây giờ, Hàm Hinh vẫn không dám gật dầu, chỉ là nôn mà thôi, cô vẫn không thể chắc chắn được, bởi vì, mỗi một lần giường chiếu, Mộ Dịch Kỳ đều đeo bao, hơn nữa, nhìn hành động của anh là cô hiểu, anh là một người rất cẩn thận.
Ban đầu trách nhiệm với Khổng Ý Yên do anh tạo thành trong vô thức, bóng ma ấy vẫn bám dai dẳng trong lòng anh, anh từng nói anh lo lắng cô cũng sẽ như vậy, bởi thế chuyện mang thai...
“Cậu đợi một lát, đợi một lát nha.”
Đường Tiểu Nhu quay người chạy ra ngoài, một chốc sau, không biết cô ấy lấy được que thử thai từ đâu ra mà đưa cho cô: “Nghe lời tớ! Nhanh lên!”
Hàm Hinh vẫn do dự, cuối cùng, thấy Đường Tiểu Nhu thúc giụa quá, cô vẫn thử thai.
Nửa tiếng sau.
“Quái ghê, rốt cuộc có mang thai hay là không? Đây là hai vạch à?”
Cầm que thử thai một hồi lâu, Đường Tiểu Nhu nhìn trái ngó phải rồi ngẩn ngơ, đường màu đỏ rất đậm, nhưng còn đường còn lại nhạt thếch, không rõ ràng một chút nào, rồi như thể nhàn nhạt, rốt cuộc có mang thai hay không đây?”