Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

chương 127: như vậy được không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bước chân kiên quyết đi vào, chống lại mệnh lệnh của Mộ Dịch Kỳ.

Mạnh Từ Lan mặc bộ đồ công sở màu đen có chút không hợp với tuổi tác, cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người.

“Tổng giám đốc Mộ, có thể cho tôi một lý do không? Sao anh chỉ cắt một mình tôi trong bảng danh sách thế?”

Mạnh Từ Lan không phục chất vấn, cô đứng ngay cửa xoắn xuýt, rồi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Mộ Dịch Kỳ.

Lúc bước vào, cô mới nhận ra Hàm Hinh cũng ở đây, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Hàm Hinh đứng trong phòng đã sớm nghe thấy giọng nói của Mạnh Từ Lan ở bên ngoài rồi, có điều cô không muốn nói nhiều, để xem Mộ Dịch Kỳ giải quyết thế nào.

“Cô đang chất vấn quyết định của tôi à?” Anh hỏi ngược lại cô ta, anh vốn khó chịu với hành động tự xông vào đây của cô ta rồi, giờ cảm xúc trên mặt anh đã ngưng tụ thành vẻ u ám ác độc, toàn thân như phủ một tầng băng.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

“Tôi không dám.” Mạnh Từ Lan thu hồi tầm mắt nhìn Mộ Dịch Kỳ, rồi cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

Mộ Dịch Kỳ dứt khoát nói thẳng: “Chỉ cần cô tiếp nhận công việc giữa Mộ thị và Mạnh thị, ba hoặc năm năm sau, chúng ta có thể bàn bạc lại.”

Rõ ràng đây là sự khinh thường người khác. Trước giờ Mộ Dịch Kỳ luôn có dự định riêng của mình, nên chuyện này chẳng có gì lạ.

Hạng mục hợp tác giữa Mạnh thị và Mộ thị liên quan đến nhiều kinh phí, nếu để một người không hề có kinh nghiệm như Mạnh Từ Lan tiếp quản, vậy thì Mạnh thị thật sự không còn ai nữa rồi!

Bọn họ không còn ai, không có nghĩa là bên anh cũng không còn.

“Tổng giám đốc Mộ, nếu anh cảm thấy tôi là nhờ ba tôi mới có thể tới đây, vậy thì anh nhầm to rồi, tôi hoàn toàn không nhờ ông ấy, tôi tới đây bằng năng lực của mình.” Mạnh Từ San nghiêm túc nói.

“Từ Du, tiễn khách.”

Mộ Dịch Kỳ không hề khách sáo với Mạnh Từ Lan, từ sự khó chịu ban đầu, đến lời nói miệt thị, rồi dứt khoát đuổi khách, điều này đã làm mắt con gái nhà người ta đỏ hoe.

“Tổng giám đốc Mộ, anh cho tôi một cơ hội giải thích được không? Tôi có thể chứng minh cho anh xem.”

Từ Du đã tiến lên ngăn cản, anh đã sớm trải qua chuyện này rồi, hoàn toàn không muốn nghe Mạnh Từ Lan nói gì nữa.

Huống hồ, lần đó ở thành phố S, Mạnh Từ Lan nhân lúc Mộ Dịch Kỳ uống say, suýt chút nữa đã làm ra chuyện, một bước sa chân cả đời hối hận, còn rành rành ngay trước mắt, làm vợ chồng nhà người ta suýt nảy sinh xích mích, nghĩ tới đây, Từ Du càng dùng sức kéo cô hơn.

Mạnh Từ Lan thấy vậy thì ra sức giữ cánh cửa, không để mình bị kéo ra ngoài, miệng không ngừng la hét, ngay cả mặt cũng đỏ lên: “Tổng giám đốc Mộ, tôi chỉ cần một cơ hội để chứng minh mình thôi! Anh không thể tuyệt tình như vậy. Ba tôi đã là đối tác làm ăn với anh rồi, chẳng lẽ đây cách anh tiếp đãi khách ư?”

“Lúc nãy cô nói không dựa vào ba mình, giờ lại nhắc đến ba mình, cô Mạnh thật sự làm tôi mở mang tầm mắt.” Mộ Dịch Kỳ không hề mềm lòng mỉa mai, ánh mắt như có thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Mạnh Tử Lan.

Đôi mắt trong suốt của cô càng đỏ lên.

“Từ Du, dừng tay.”

Hàm Hinh đi tới, cô không thể nhìn tiếp được nữa, bởi vì dáng vẻ bất lực lạc lõng của Mạnh Từ Lan khi nãy, đã làm cô nhớ tới quá khứ của mình.

Cô nhìn thấy rất rõ, có bao nhiêu ánh mắt xem thường, khi thấy cô rơi xuống từ vị trí cô chủ nhà giàu có nhất thành phố.

Cô lại càng nhớ rõ, không dễ gì cô mới phỏng vấn thành công, giám đốc chi nhánh bảo cô làm trợ lý, bưng trà rót nước, mua đồ ăn cà phê cho tất cả mọi người, chuyện nực cười nhất không phải là cô làm toàn bộ chuyện này, mà là khi đó cô nghèo muốn chết, tiền mua đồ ăn đó đều do mình cô bỏ ra, đến lúc hết tiền rồi, cô phải ăn mì suốt một tháng.

Lúc từ chức, cô vẫn không quên sự mỉa mai và ánh mắt xem thường của vị giám đốc đó, còn nói cô chỉ xứng làm những chuyện này, cho cô vào đây đã đủ tình người rồi, nếu đổi là chỗ khác, người ta không thèm nhận một cô chủ được nuông chiều từ bé như cô đâu.

Không phải cô than thở việc, mình từng chịu đựng bao nhiêu gian khổ, bị đối xử bất công, mà cô cảm thấy, đôi khi năng lực con người cần phải có một cơ hội tốt để phát huy.

“Phu nhân?” Từ Du nhìn cô khó hiểu, rõ ràng anh cảm thấy hết nói nổi về việc, Hàm Hinh bảo anh dừng tay.

“Tôi bảo anh dừng tay lại.” Hàm Hinh giận dữ nhìn anh, rồi kéo Mạnh Từ Lan ra phía sau để che chở.

Hai mắt Mạnh Từ Lan đã sớm chảy nước mắt rồi, tiếng khóc rất tủi thân uất ức.

Hàm Hinh thầm vui mừng, xem ra khả năng chịu đựng áp lực của cô ta cũng không tệ, không khóc cũng không cười, mà cảm thấy trong lòng rất chua xót.

“Em?” Mộ Dịch Kỳ khó hiểu.

“Anh để con gái nhà người ta nói hết được không?” Hàm Hinh nhướng mày, liếc nhìn cô gái sau lưng mình.

Lúc này, Mạnh Từ Lan đã lặng lẽ lau khô nước mắt, lấy lại tinh thần.

“Anh không rảnh, chúng ta về nhà thôi.” Mộ Dịch Kỳ nắm tay cô, buồn bực xem thường sự tồn tại của Mạnh Từ Lan, anh nắm tay Hàm Hinh rất chặt, dường như đang trách cứ cô.

Hai người liếc nhìn nhau.

Mạnh Từ Lan nói: “Tổng giám đốc Mộ, nếu trong vòng một tháng, mà tôi chưa hoàn thành một dự án, tự tôi sẽ nộp đơn xin rời đi được không?”

Trong những lời này, câu nói cuối cùng đã làm Mộ Dịch Kỳ quay đầu lại.

“Tôi nói...” Anh bình tĩnh mở miệng.

“Anh nói đi.” Mạnh Từ Lan mím môi, cẩn thận lắng nghe lời anh nói.

“Vậy cô nói thử xem, trong một tháng này, cô ở lại đây với mục đích gì?”

Ban đầu, Mạnh Từ Lan chưa hiểu rõ hàm ý của anh, sau đó mặt cô mới xấu hổ nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh thật sự cảm thấy một tháng sau, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi đi ư? Nếu tôi làm ra thành tích gì thì sao? Huống hồ, ba tôi bảo tôi tới đây, cũng vì nhà họ Mạnh chỉ còn lại mình tôi, chị tôi đã lấy chồng rồi, giờ mọi chuyện đều đẩy lên người tôi, ông ấy lại bận không thể giúp được, tôi...”

“Nói cho cùng, cô tới Mộ thị làm việc chỉ để lo cho thân mình à?”

“Tôi...” Mạnh Từ Lan gấp đến mức không biết phải mở miệng thế nào, đáy mắt lại đỏ lên.

Hàm Hinh nhìn anh cạn lời: “Này, anh có thể nói chuyện dễ nghe hơn không? Anh đã làm người ta khóc hai lần rồi đó.”

Mạnh Từ Lan ra sức mở to mắt, không để nước mắt rơi xuống, dáng vẻ quật cường đó làm Hàm Hinh cảm thấy, cô gái này rất thú vị.

“Bỏ đi, xem như em mua một nhân tình, mong tổng giám đốc Mộ nể mặt em mà cho người ta một cơ hội được không?”

Dù gì cuối cùng cũng phải xem bản thân cô ta, nếu cô ta thật sự không làm được, Mộ thị cũng không tổn thất gì, còn nếu cô ta thật sự làm được, vậy thì sẽ giúp công việc bên Mộ thị một tay, tại sao không thử chứ?

Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, rồi sờ đầu cô như đang nói, đầu óc em có bị gì không?

Hàm Hinh đánh vào tay anh, rồi nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau: “Vậy... được không?”

Mắt anh chứa đầy sự lạnh lẽo, đuôi mắt hẹp dài nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, mấy giây sau mới nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Anh lặng lẽ tăng thêm sức, bóng lưng rời đi dứt khoát không chút do dự, trời sắp mưa rồi, anh phải về nhà sớm một chút.

Mạnh Từ Lan khó hiểu, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?

Vẫn là Hàm Hinh lặng lẽ ra dấu OK ở phía sau cho cô.

Truyện Chữ Hay