“Em không cần làm việc đâu, cứ đợi ở đó là được.”
Trong văn phòng, Mộ Dịch Kỳ liên tục ra lệnh cho Hàm Hinh, có những chuyện anh không chỉ nói một lần, mà lặp đi lặp lại bảo cô nhớ kỹ.
“Được rồi, em biết rồi.” Đây đã là lần thứ tư Hàm Hinh gật đầu đồng ý rồi.
Cô biết bọn họ đang kiêng kỵ điều gì, đứa bé phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì, nhưng bọn họ đừng xem cô như phế nhân được không?
Nếu cô không bảo vệ được đứa bé, cô còn tư cách để làm mẹ à? Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng sẽ làm một người mẹ mẫu mực.
Nói thật, cảm giác tới công ty thật sự tốt hơn ở nhà rất nhiều, chí ít là bầu không khí đã hiện rõ lên hai từ tự do.
Hàm Hinh ngồi trên sofa đọc tạp chí, nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ hướng nam, để lại một bóng đen trên gò má trắng mịn của cô, ngũ quan của cô vốn đã nhẹ nhàng tao nhã, giờ lại phủ thêm một tầng sáng, càng làm các đường nét trên mặt cô thêm chiều sâu, tươi tắn và đầy sức sống hơn.
Một tay cô chậm rãi lật trang sách, tay còn lại vô tình vén mái tóc dài lên, toát lên khí chất hiểu lễ nghĩa trí thức, tươi tắn trong sáng.
Thỉnh thoảng Mộ Dịch Kỳ lại liếc nhìn cô, không biết ánh mắt có cảm tưởng gì, mà tiềm thức luôn muốn liếc mắt về phía cô.
Đọc truyện tại đây.
Lúc bước vào công ty, khuôn mặt vốn đang căng thẳng vì công việc, đã dịu đi rất nhiều sau khi nhìn thấy cô.
Lúc nhìn bụng cô, ánh mắt sâu thẳm uy nghiêm lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Tổng giám đốc, đây là bản danh sách trao đổi nhân viên mà Mạnh thị đưa cho chúng ta, cần anh xem qua một lát.”
Là tiếng của Từ Du, lúc bước vào, anh liếc nhìn Hàm Hinh với ánh mắt ngạc nhiên kích động, rồi đưa tập tài liệu màu vàng tới trước mặt người đàn ông.
“Tổng giám đốc, chúc mừng phu nhân đã có thai.”
Mộ Dịch Kỳ lạnh nhạt ừm một tiếng, anh đã qua cơn kinh hỷ rồi.
“Thư ký Từ, đó là gì thế?” Trong lúc vô tình, Hàm Hinh nhìn thoáng qua tập tài liệu anh mang vào, nên đặt tạp chí xuống, tò mò đi tới hỏi.
Mộ Dịch Kỳ nhìn tập tài liệu trong tay, với ánh mắt thâm trầm, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Từ Du giải thích: “Phu nhân, đây là bản kê nhân viên bên tập đoàn Mạnh thị, và một nhóm danh sách nhân viên mới.”
Giờ Mộ thị đã ký hợp đồng với Mạnh thị rồi, tất nhiên hai bên phải cử người tới tập đoàn đối phương để bàn chuyện hạng mục, đây là chuyện bắt buộc, bằng không, dưới tình huống không hề biết gì về nhau, sao có thể tiếp tục công việc được chứ.
“Ai đã làm bảng danh sách nhân viên Mạnh thị này?”
“À, nghe nói do một tay tổng giám đốc Mạnh đưa tới, nếu vậy thì đây là ý của ông ta rồi.” Từ Du đáp.
Mộ Dịch Kỳ nhéo mi tâm, giống như nghe thấy chuyện không vui gì đó, bỗng khép tập tài liệu lại: “Cậu nói với bên đó, không cần Mạnh Từ Lan tới đây, còn mấy người khác thì nhận vào ngay.”
Mạnh Từ Lan... cái tên này nghe quen quen.
“Vâng tổng giám đốc, tôi hiểu rồi!”
Từ Du đã nhớ ra là ai rồi, chẳng phải là con gái tổng giám đốc Mạnh ư, muốn nhân cơ hội này để giới thiệu với tổng giám đốc, nào ngờ anh đã kết hôn có vợ rồi.
Hàm Hinh cũng nghe thấy cái tên này, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ.
Tất nhiên cô nhớ cái tên Mạnh Từ Lan này chứ, lần trước trong trung tâm thương mại, cô đã chạm mặt cô ta, còn có chị gái Mạnh Tử Quân của cô ta nữa.
Cô tò mò hỏi: “Sao anh không cho người ta vào thế?”
Mộ Dịch Kỳ nghe cô hỏi vậy thì đôi mắt đen sâu thẳm rất dọa người.
Cô tự động lùi qua một bên, cũng đúng, dám để người mà mình đặt hy vọng bên cạnh Mộ Dịch Kỳ, thật đúng là hết thuốc chữa!
Từ Du đi làm việc ngay, lúc ra ngoài, Mộ Dịch Kỳ lặp lại lần nữa: “Tôi không muốn nghe thấy chuyện này nữa, nên cậu không cần giải thích với tôi đâu.”
Hàm Hinh biết anh sẽ nói thế mà, e rằng khi Mạnh thị biết được tin tức này, chắc chắn sẽ sụp đổ, họ đã cực lực khẳng định giới thiệu Mạnh Từ Lan tới đây, rõ ràng muốn cô ta làm tai mắt, giờ bị anh trả lại hàng như thế, có lẽ sẽ một bụng lửa giận.
“Mộ Dịch Kỳ, không ngờ anh lại xử lý chuyện này rất tốt, làm người khác rất hài lòng.” Hàm Hinh chớp mắt, khẽ nhướng mày lên.
Mộ Dịch Kỳ liếc nhìn cô, rồi nới lỏng cà vạt ra, có lẽ cảm thấy hơi khó chịu, nên không để ý lời cô nói, chỉ ngoắc ngón tay, vẻ mặt hơi cứng nhắc: “Em tới đây.”
“?”
Hàm Hinh khó hiểu đặt cuốn tạp chí xuống, thấy anh khẽ nhíu mày thì tưởng anh khó chịu: “Anh sao thế?”
Cô còn chưa đi tới đó, đã bị anh kéo cả người cô xuống, ngồi lên đùi anh, trong nháy mắt đó, một cảm giác khác thường nhỏ bé nào đó, đã kích thích đầu mút dây thần kinh của cô.
“Anh...”
“Ô...”
Anh chỉ muốn hôn cô, không biết tại sao, anh lại muốn ôm cô vào lòng rồi hôn một trận, anh càng hôn mạnh thì càng muốn xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh của cô.
Anh không còn tâm trạng nào để làm việc, từ lúc nhìn thấy hành động của cô, tâm tư anh đã sớm bay đi xa rồi.
Bên ngoài, Từ Du nghe thấy tiếng động khác thường truyền ra từ bên trong, thì hai tai cũng đỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cười: “Tổng giám đốc thật cầm thú, phu nhân đang mang thai cũng không tha! Chậc chậc!”
“Không được!” Hàm Hinh nghiêm mặt ngăn anh lại, nếu tiếp tục nữa, cô sẽ đáp ứng anh mất.
Không biết Mộ Dịch Kỳ nhịn đến khó chịu, hay sau khi qua cơn kinh hỉ, mà lửa giận không có chỗ phát tiết, cả người như sắp sụp đổ, hơi thở nặng nề, lưu luyến trằn trọc phả vào cổ cô: “Anh thật sự đánh giá thấp em rồi!”
...
Cảnh thị, trong phòng làm việc cao chót vót, bỗng vang lên hai tiếng vỡ vụn mãnh liệt, là tiếng thủy tinh và đồ sứ bị đập vỡ.
Một bình hoa cổ mấy trăm năm bị anh đá văng, trong tích tắc đã vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Hơi thở âm u lạnh lẽo bao quanh người anh, ngọn lửa trong ánh mắt đủ để giết chết mọi thứ, một sự thù hận sâu đậm đang tập trung trong mắt anh.
“Á...”
Chẳng mấy chốc, Cảnh Nguyên Trạch lại hất tung tài liệu trên bàn lên, giấy tờ bay tứ tung, toàn bộ phòng làm việc như dấy lên một trận chiến.
Có thể thấy Cảnh Nguyên Trạch rất tức giận, mắt cũng đỏ lên, bàn tay nắm bất cứ đồ gì cũng rất dùng sức.
Đúng vậy, sao anh có thể vui vẻ khi biết Hàm Hinh có thai chứ?
Anh cực kỳ không cam tâm, xuyên qua tế bào năm ngón tay anh, chạy đến khắp tứ chi, đều đang kêu gào cơn phẫn nộ.
“Nguyên Trạch, anh cần gì phải làm thế này?”
Âu Cát Lợi xông vào khuyên nhủ, nhất thời không cẩn thận giẫm phải một mảnh vỡ trong bình hoa, lòng bàn tay vì té xuống mà bị quẹt đến rách da, máu chảy đầm đìa.
Anh không hề nhìn cô, mà tiếp tục đập phá đồ đạc trong văn phòng, thứ gì có thể phá hủy thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
Cô không quan tâm đến việc, lòng bàn tay mình đang chảy máu, mà lảo đảo đứng dậy, định đi tới ngăn cản anh đập một bình hoa khác: “Nguyên Trạch! Cô ta có thai rồi, anh nên chúc phúc cô ta mới phải! Đừng đối xử với mình như thế được không?”
“Cút!” Cảnh Nguyên Trạch xem thường, không hề tán thành với cô, đôi giày da bóng loáng sang trọng đá vào bình hoa đó, bình hoa lại bị đập đến vỡ vụn.
“Em cầu xin anh! Cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không nhìn thấy, sao anh cứ phải cố chấp mê muội một người đã hết yêu anh rồi thế?”
Âu Cát Lợi khuyên nhủ, nhưng Cảnh Nguyên Trạch nghe cô nói thế thì thô bạo bóp chặt cằm cô, vẻ mặt dữ tợn: “Sao cô biết cô ấy hết yêu tôi rồi? Cô ấy từng nói, tôi là người cô ấy yêu nhất trên đời này, mới qua có bao lâu, sao có thể nói hết yêu là hết yêu chứ?”