Hai chân của Hàm Hinh kém chút nữa là ngã quỵ.
Trời ơi! Mộ Dịch Kỳ vậy mà cũng đã quay về rồi, vậy Khổng Ý Yên thì sao? Anh ấy sẽ cam lòng để một mình cô ta ở lại chỗ đó à?
Trải qua chuyện bất ngờ ở thành phố S lần đó, còn dám to gan giấu một người phụ nữ trong sáng giống như là miếng ngọc bích ở một nơi nguy hiểm?
Hàm Hinh đang trong tưởng tượng, âm thanh ở bên trong lại vang lên một lần nữa: "Vào đi."
Lần này, chữ "vào" ở phía trước cắn lại rất chặt, giọng nói có vẻ uy hiếp.
Hàm Hinh hoảng loạn không biết làm sao, đặt đồ ở trong tay xuống, lập tức kéo cửa ra.
Quả thật là anh ấy đã trở về rồi!
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không phải là chân trước cô vừa mới đi thì chân sau của anh liền đến đó chứ?
"Anh tìm em hả?"
Hàm Hinh đóng cửa lại cẩn thận từng li từng tí, mấy ngón tay bấu chặt lại với nhau, cảnh giác nhìn bước chân.
Mộ Dịch Kỳ mặc áo sơ mi trắng, ánh nắng chiếu vào cả người anh, sáng đến nỗi chói cả mắt.
Ở chỗ cổ áo có mấy cái nút lỏng lẻo, xương quai xanh, yết hầu căng chặt, hấp dẫn người khác.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt tản ra từ trên người của anh, có lẽ là Hàm Hinh cũng biết.
Chắc có lẽ là anh vừa xuống máy bay thì kêu Từ Du đến đón anh, sau đó đến Âu Cảnh Ngự Uyển để thay quần áo, rồi sau đó mới đến công ty.
Cứ cho là bảy giờ anh xuống máy bay, chắc cũng tám giờ đến biệt thự, bây giờ mười giờ đã đến đây, hành động của anh quả thật nhanh lẹ!
Trong lúc mà Hàm Hinh đang đắm chìm trong tưởng tượng, Mộ Dịch Kỳ đi đến, mỗi một âm thanh bộp bộp bộp bộp, gồm cả tiếng hô hấp xen lẫn lại cùng một chỗ, áp bức thần kinh người khác.
Mà không thể nghi ngờ gì, Hàm Hinh cảm thấy vô cùng đáng sợ và khủng khiếp!
"Anh tìm em có việc hả?"
Cô chỉ chỉ mình, giọng nói phát ra càng nặng hơn.
"Một mình em trở về à?"
Người đàn ông mở miệng nói, tiếng nói mộc mạc giống như là được nước mưa tưới nhuần.
"Đúng rồi, không phải là anh cũng như vậy đó chứ?"
Hàm Hinh cố gắng cổ vũ chính mình dưới đáy lòng, sợ anh làm cái gì chứ? Cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, không cần phải sợ.
"Đúng rồi đó, cũng là do em ban tặng." Mộ Dịch Kỳ há miệng liền nói ra câu nói này.
"..."
"Tại sao lại không nói với tôi rõ ràng, chuyện gì cũng đều giấu giếm tôi, em cảm thấy như vậy rất thú vị à?"
Đột nhiên anh nói chuyện một cách kì lạ, khiến cho Hàm Hinh không hiểu ra làm sao.
"Buổi tối ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lộ Thần Tường lại xuất hiện?"
Nhìn thấy bản thân của cô cũng đã sắp quên đi rồi, anh tự làm rõ mà nói.
Hàm Hinh tự nghĩ thầm, ánh mắt xảy ra sự thay đổi nhỏ bé, không có sự nhát gan sợ hãi như lúc mới bước vào, giống như vào lúc này, đề tài này đã tăng thêm sức mạnh cho cô vậy.
"Chẳng lẽ phải muốn em mở miệng nói với anh rằng em thiếu chút nữa đã bị xâm phạm, không cảm thấy mất mặt hay sao?"
Mộ Dịch Kỳ xin lỗi: "Được, tôi nói lại một lần nữa, ngày đó là do tôi suy nghĩ không chu toàn, từ lúc đầu tôi cũng đã nói với em, bất kỳ ai cũng không nên tin tưởng, sẽ xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng không bất ngờ gì."
"Tất cả tình cảm đều là do tôi sai?"
Hàm Hinh lạnh lùng chế nhạo một câu.
"Sau này hãy cố gắng nghe theo lời tôi, có hiểu chưa." Mộ Dịch Kỳ trả lời.
Hàm Hinh cảm thấy không thể tìm lời nào thích hợp để nói tiếp.
"Nếu như anh chỉ vì chuyện này thì không cần đâu, xin lỗi, tha thứ, cũng không có ý nghĩa gì cả, cũng đã đến trễ rồi, đó cũng chỉ là tạt máu gà thôi."
Một chút ý nghĩa cũng không có.
"Tôi là đang thương lượng với em, em còn không nghe ra hả?"
Hàm Hinh đột nhiên cảm giác được người đàn ông Mộ Dịch Kỳ này rất đáng ghét, cực kỳ buồn nôn!
Bực bội nhìn anh, tại sao lại khiến nhiều người ghét bỏ như vậy chứ!
"Nói xong chưa, nói xong rồi thì em đi ra ngoài đây, em còn phải làm việc."
"Em mà có thể có công việc gì?"
Làm chuyện ở dưới mí mắt của anh, cô có phân lượng như thế nào, chẳng lẽ cô lại không biết?
Ngăn cản bước đi của cô, so với Hàm Hinh, ở trong mắt của người đàn ông này cũng không tốt bao nhiêu, cũng đều là sự ghét bỏ.
"Kể từ hôm nay trở về sau, nếu như còn dám làm ra truyện chạy trốn, Hàm Hinh, tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Coi như là anh đã biết tại sao Lộ Thần Tường lại muốn la hét muốn chặt gãy chân của cô, thật sự là sẽ bị người phụ nữ này ép phải ra tay!
Thật sự quá đáng ghét!
Anh nâng cằm của cô lên, dùng sức cố ý nâng cao đầu của cô, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng đang ngẩng cao nhìn mình.
Khóe miệng nhếch lên nửa bên, uy hiếp nói với cô, tôi dám nói thì tôi dám làm.
"A! Hèn hạ! Đàn ông các anh nếu như không giữ được phụ nữ thì thích dùng loại thủ đoạn đê tiện như thế này ư? Lại thêm một người muốn đánh gãy chân của tôi à, tôi ngược lại cũng muốn xem xem cái chân thứ ba này của anh có thể sẽ bị phế bỏ hay không."
Hàm Hinh không sợ anh, anh dám đụng đến cô thì cô cũng sẽ dám đụng đến anh, yêu nhau không được thì chém giết lẫn nhau, cũng có thể thử một chút.
"Có gan vậy à?"
"Ừm." Hàm Hinh nói chuyện rất mạnh mẽ.
Trong đôi mắt của người đàn ông bốc lên một ngọn lửa nho nhỏ, cái tính cách bướng bỉnh giống như con trâu này thật sự là không biết giống ai!
Tại sao lại có một người phụ nữ giống như cô được chứ, bề ngoài cùng với nội tâm quả thật khác nhau một trời một vực.
Đừng nhìn thấy cô yếu đuối, thật ra tính tình của người phụ nữ này rất cố chấp, ngang bướng, cái tính cách không đụng tường Nam thì không quay đầu lại, so với anh còn mạnh mẽ hơn.
Gặp quỷ à! Càng hiểu cô sâu sắc hơn lại càng phát hiện ra đó không phải là cô!
Gương mặt này là lớp ngụy trang bậc nhất cho sự kiêu ngạo của cô!
"Chuyện ở thành phố S cứ xem như là hai chúng ta đã hòa nhau, em ra đi mà không nói lời từ biệt, tôi không bảo vệ tốt cho em, chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa, như thế nào?"
Thử thương lượng cùng với Hàm Hinh, Mộ Dịch Kỳ nói như vậy.
"Không được. Mộ Dịch Kỳ, không có chuyện đó của anh thì sẽ không có chuyện kia của tôi. Không thể nào, cái này không công bằng."
Cô với Đường Tiểu Nhu thật vất vả lắm mới đặt ra kế hoạch chạy trốn, muốn khiến trong lòng của anh có cảm giác tội lỗi, anh nói là hai người hòa nhau, trò cười à!
"Vậy thì em muốn như thế nào?" Mộ Dịch Kỳ cũng bằng lòng nghe ý kiến của cô.
"Đơn giản thôi, anh đồng ý một yêu cầu của em thì được rồi."
Nhìn thấy mắt của cô lóe lên tia gian xảo, Mộ Dịch Kỳ âm thầm cảm thấy bất an, rốt cuộc là một tổng giám đốc thì có cục diện nào mà chưa từng nhìn thấy?
"Nói." Giọng nói trầm thấp giống như là yên tĩnh.
Hàm Hinh ghé sát bên tai của anh, không tự giác mà nói ra một đống từ, cho đến khi mặt của Mộ Dịch Kỳ âm u rồi thì mới coi như xong.
"Anh đã khiến cho em không vui, em cũng sẽ khiến cho anh khó chịu, có đồng ý hay không thì tùy anh, đây là những gì mà chúng ta đã nói trước khi kết hôn, anh ra ngoài tìm những người khác giải quyết cũng được, đương nhiên em kêu anh không được đi thì anh chắc chắn cũng sẽ không thèm quan tâm."
Cô cười cười, câu nói sau cùng kia có bao nhiêu không quan trọng thì có bấy nhiêu không quan trọng.
Mộ Dịch Kỳ nghe thấy cô nói điều kiện nhất định phải đồng ý, lông mày giật giật.
"Tháng này không cho phép đụng vào em, tháng sau mỗi tuần một lần, tháng sau nữa một tuần hai lần, cứ thế mà suy ra. Em cảm thấy anh cưới em về nhà chính là vì cung phụng em, để em làm bồ tát, để cho tôi thanh tâm quả dục à?"
"Thanh tâm quả dục thì thế nào? Tốt nhất là anh đồng ý đi, nếu không thì bây giờ cứ đánh gãy chân của em đi, nếu không thì đến lúc đó anh chắc chắn sẽ hối hận."
"Uy hiếp tôi à?"
Hàm Hinh cười khổ ở trong lòng, bởi vì cục cưng, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này để ổn định trước, tóm lại tuyệt đối không thể gây tổn thương cho bé con được.
Dựa theo tần suất của sói đói Mộ Dịch Kỳ, không qua tối ngày hôm nay cô liền có thể xảy ra chuyện, người đàn ông này vừa lúc bắt đầu đến khi kết thúc thì hung ác giống như là bị điên, nhất định phải tiết chế mới được.
Nhìn thấy anh không phải là rất tình nguyện, Hàm Hinh lại nhớ đến: "Nếu như mà anh không đồng ý thì em sẽ nói cho ông nội đó, nói là anh ở thành phố S vì cứu Khổng Ý Yên mà thiếu chút nữa đã khiến em mất mạng trong tay người khác, một người là người ngoài, một người là cháu dâu trên danh nghĩa, kiểu gì ông ấy cũng sẽ quan tâm em trước nhỉ?"
Mộ Dịch Kỳ không thể tin nổi mà nhìn người phụ nữ tính toán gian xảo như vậy, cũng dám tính toán cả ông cụ vào.
"Có đồng ý hay không thì anh tự xem mà tính đi, hi vọng em sẽ tha thứ cho anh dễ dàng à, nằm mơ đi."
Hàm Hinh nhếch miệng cười, quay người đi khỏi.