“Diệp Thiếu, anh đã từng nghe câu yêu ai yêu cả tông ti họ hàng chưa?”
Đường Tiểu Nhu định dạy dỗ anh một chặp, anh không thể thế này mãi được.
Lạnh lùng và bất lịch sự là hai chuyện khác nhau.
Anh thường lấy danh nghĩa chỉ yêu có một mình cô để làm những chuyện liên quan đến cô, còn những người khác như thể chỉ là không khí vậy.
Ví dụ như chuyện trong bệnh viện lần trước, chỉ nói một câu tôi đi đây bèn quay người đi luôn, nếu như là bậc bề trên, người ta còn chưa đồng ý thì làm sao có thể rời đi được.
Cho dù là ai đi chăng nữa đều phải cư xử lịch sự, rành mạch rõ ràng mới là tốt nhất.
“Đã từng nghe.” Diệp Thiếu nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Được rồi, vậy thì anh nghe em nói xong, thì nói cho em biết tại sao anh lại hay cư xử lạnh lùng với người khác thế?”
Đọc truyện tại đây.
Trong ký ức của cô, anh không thích nhúng tay vào chuyện của người khác cho mấy, càng không thích nói chuyện phiếm, bình thường cũng rất kiệm lời, bằng không lại cắm đầu làm việc.
Nhưng mà cô lại rất ít khi nhìn thấy anh làm việc, dường như anh ta là kẻ vô công rỗi nghề vậy, ngày nào cũng ở nhà, tiền vẫn đến tay, sao người đàn ông này lại giỏi như thế, tiền ở đâu ra vậy?
“Đã quen rồi.” Diệp Thiếu nói.
Đã quen rồi? Đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Nhu lộ ra vẻ ngạc nhiên, lẽ nào anh cô độc bẩm sinh à?
“Vậy cũng không được, phải nói chuyện một chút chứ, hình như...em chưa từng nhìn thấy anh nói chuyện với ai hết, cảm thấy ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh em, có phải chúng ta luôn ở bên nhau / không?”
“Ngốc quá, lúc tỏ tình với em, em có còn nhớ anh đã nói gì không?”
Cô ấy chớp chớp mắt, cẩn thận lục lọi ký ức của mình: “Hình như...quên rồi.”
Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên, có điều, lần này thì khác, giọng nói run run có vẻ quái dị: “Ê ê đừng mà, ngứa quá ngứa quá! Ngứa quá!”
Diệp Thiếu cố ý dùng ngón tay lướt dưới lòng bàn chân cô, đầy đặn, mềm mại vô cùng, Đường Tiểu Nhu dằn vặt anh đến mất hết cả sức.
“Em quên thật rồi, ai bảo anh cứ nhét những thứ đồ vô dụng vào người e hoài, ném hết đồ của em đi, em có nhớ nổi đâu.”
Diệp Thiếu véo má cô, rồi chậm rãi nói: “Đừng có chê anh bám người, biết không?”
“À phải! Phải! Chính là câu nói này!”
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ lạ, sao một người đàn ông lại nói với phụ nữ câu này, không phải toàn là phụ nữ nói với cánh đàn ông hay sao?
Bây giờ nghĩ lại mới biết, đúng là người đàn ông đã tính toán kỹ lưỡng từ trước đó rồi, anh ta bám người thật!
“Đừng có lái sang chuyện khác, em không yêu cầu chủ động nói chuyện với người khác, nhưng mà, hình tượng của mình trong mắt người khác quan trọng lắm đó, giống như là cho dù anh học cao đến cỡ nào, nhưng nếu anh mất lịch sự, không biết đối nhân xử thế thì anh vĩnh viễn chỉ là học sinh lưu ban mà thôi.”
Anh phải giao tiếp với mọi người, chứ không phải chỉ có mỗi mình cô, thế giới này đâu có nhỏ đến mức chỉ có mỗi mình cô kia chứ!
Diệp Thiếu lạnh lùng nghe cô giải thích, ánh mắt anh trở nên ôn hòa, tầm mắt dừng trên đôi môi anh đào mở ra khép lại của cô, mỗi một biểu cảm trên gương mặt ấy đều khiến lòng anh dậy sóng.
Cô gái này, vĩnh viễn cũng không biết cô ấy đã cho anh nhiều đến mức nào.
“Bởi vậy, em đang dạy dỗ anh đúng không?”
“Chứ không thì sao?”
Khóe môi Diệp Thiếu cong cong, anh ôm chân cô, hôn xuống lòng bàn chân ấy: “Nói tiếp đi.”
Đường Tiểu Nhu muốn hỏi anh không thấy hôi à, còn dám hôn chân cô, nhưng mà, thấy anh không tiếp thu được bao nhiêu, trong lòng cô thấy phiền muộn vô cùng: “Anh có thể nghe em nói một lần không hả? Diệp Thiếu!”
“Được thôi, chỉ cần em không chạy như điên giống với hồi chiều nay nữa, thì anh sao cũng được.”
Anh đồng ý nhanh như vậy, trêu đùa hai chân của cô, gõ theo nhịp, đùa nghịch chân cô trong lòng bàn tay của mình.
“Đương nhiên là được rồi, nói thế nghĩa là anh đã hứa với em rồi đúng không?” Cô gái ấy chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Ha ha, cô dạy người đàn ông này phải làm việc như thế nào, ngoan ngoãn nghe lời cô, địa vị đã quá rõ ràng rồi.
“Chồng à, em muốn được anh ôm được anh hôn mới ngủ ngon nổi ~”
Đây là phần thưởng cho sự nghiêm túc của anh, cô đánh mắt sang anh như hồ ly tinh.
Diệp Thiếu buông chân cô ra, anh kéo cánh tay cô, giang rộng vòng tay, để chân cô quấn quanh eo anh, dán sát vào lồng ngực anh như bế đứa trẻ con: “Đi thôi.”
So với vẻ thân mật nồng ấm của phòng bên cạnh, phòng kế bên lạnh lẽo hơn nhiều.
Bóng lưng cô độc của người đàn ông ấy soi trên tấm kính thủy tinh, anh nhìn ra đường phố phồn hoa bên ngoài khung cửa sổ, cảm giác lạnh giá quấn quanh người, khiến cho không khí xung quanh trở nên gượng gạo.
“Tìm được rồi à?”
Khổng Ý Yên vừa vào phòng, nhìn cô ta là biết mới tắm xong, mái tóc đen óng ả vẫn còn ướt, áo cổ yếm bay bay theo mỗi một chuyển động của cô ta.
Trong tay vẫn còn cầm khăn lông lau tóc.
Có lẽ đang lo lắng, nên vừa tắm xong đã bước ra ngay.
Mộ Dịch Kỳ im lặng trông ra ngoài cửa sổ, nhưng không hề quay mắt nhìn cô ta, một hồi lâu sau, đôi mày sắc sảo của anh mới nhướn lên: “Tôi sẽ về ngay.”
Khổng Ý Yên nghe anh nói thế, tay chân cô ta cứng đờ.
“Trở...trở về à?”
Tấm kính thủy tinh tối tăm hắt lên gương mặt cô độc của anh, màn hình điện thoại trong tay anh vẫn sáng, anh nói bằng giọng lạnh lùng: “Hồi chiều đã điều tra ra, cô ấy về thànhh phố H rồi.”
Khổng Ý Yên nghe vậy, lại thở phào nhẹ nhõm, cô ta bước đến bên cạnh anh, vứt chiếc khăn lông sang một bên, rồi cất tiếng khuyên nhủ: “Dịch Kỳ, nếu như đã biết cô ấy không sao cả, vậy thì đợi em về chung với, cũng chỉ có hai ngày thôi, em không muốn ở đây một mình đâu, dù gì Hàm Hinh cũng an toàn rồi mà.”
Mộ Dịch Kỳ im lặng.
Thấy anh không nói gì, cô ta lại tiếp tục cất tiếng: “Dịch Kỳ, nếu như để em ở đây một mình, cũng không biết phải đối mặt với chuyện gì nữa, con gái con đứa trói gà còn không chặt, nếu như, nếu như lại gặp nguy hiểm thì em thật sự sẽ suy sụp tinh thần mất.”
Mộ Dịch Kỳ quay đầu nhìn cô, mùi thơm của sữa tắm xộc vào mũi anh, hơi nồng, anh hít vào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Anh cảm thấy, mùi hương trên người Hàm Hinh là thơm nhất.
“Nhưng tôi muốn gặp cô ấy.”
Đột nhiên, Mộ Dịch Kỳ lên tiếng.
Anh thật sự đã đánh giá thấp sức quyến rũ của người phụ nữ ấy.
Mới chỉ bị dằn vặt trong bốn tiếng đồng hồ thôi, mà anh cứ ngỡ cơn đau khổ phải kéo dài đến tột cùng.
Nụ cười trên gương mặt Khổng Ý Yên gần như cứng đờ khi nghe anh nói ra câu này.
Chiếc váy ngủ làm từ voan mềm mại với sắc đỏ yêu kiều, cũng mất đi màu sắc trước ánh mắt lo lắng và sốt ruột của anh.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh, đang tan vỡ.
“Anh nói, cái gì?”
Giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy được.
Mộ Dịch Kỳ đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi, anh quay người lại, chỉ cầm theo laptop vừa lấy ra làm việc, vừa nhỏ nhẹ giải thích với cô ta: “Em không cần phải lo lắng, tôi sẽ cử người bảo vệ em, hai ngày sau, em có thể tự về thành phố H.”
Tốc độ dọn đồ của anh rất nhanh, trước giờ đồ đạc của người đàn ông này luôn được giản lược, Khổng Ý Yên nhìn thấy thế, hơi thở của cô ta trở nên nặng nề, vẻ lưu luyến và khao khát bừng lên trong ánh mắt.
Cô ôm lấy Mộ Dịch Kỳ từ đằng sau lưng: “Anh đừng đi, ở lại đây với em thêm hai ngày nữa được không? Em sợ lắm.”