Mộ Sắc Thần Quang

chương 42: tai nạn xe cộ . . .

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Alan! Alan…” Edward đi theo Alan đang càng chạy càng nhanh, tốc độ của ma cà rồng nhanh không biết gấp bao nhiêu lần so với phù thủy, nếu là ngày thường, hắn sớm đã ngăn cản được Alan. Nhưng nơi này là trường học, còn có rất nhiều người đang nhìn, Edward phải cẩn thận khống chế tốc độ của mình để không bị người ta phát hiện tốc độ của hắn quá mức dị thường.

“Dừng lại, Alan!” Rốt cục chặn được Alan đang nổi giận đùng đùng trong rừng cây nhỏ, Edward mắt thấy bốn phía không người, đột nhiên tăng tốc ôm lấy hai vai Alan, cậu vùng vẫy một lát nhưng không cách nào giãy ra.

“Alan, cậu… cậu đừng như vậy.” Edward nói năng lộn xộn: “Mặc kệ Bella đến cùng có đúng là ‘Người ca hát’ của tôi hay không, nhưng điều này không quan trọng! Tôi chỉ thích cậu, không, tôi chỉ yêu một mình cậu mà thôi.”

Hắn… Hắn nói gì vậy! Cứ như bây giờ ta là kẻ đang ghen đố kị thành thói, bạn trai của mình ‘trèo tường’ đi ăn vụng vậy!

Hầm xà vương nổi giận!

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang ghen à? Là vì ‘Người ca hát’ chết tiệt kia mà anh có thể sẽ thích Bella, nên anh mới vội vàng thổ lộ. Tôi đây,a! Tôi sau khi nghe anh thổ lộ thâm tình có lẽ sẽ như đám con gái khóc rống nghẹn ngào, sau đó bổ nhào vào ngực của anh cảm động đến rối tinh rối mù; hoặc anh nói như vậy là đang nghĩ, chờ anh vì ‘Người ca hát’ chết tiệt theo thiên tính kia mà không thể không chấm dứt tình cảm giữa chúng ta, sau đó để tôi có thể cam tâm tình nguyện buông tha cho anh, hảo tụ hảo tán đợi khi anh và Bella bởi vì ‘Người ca hát’ chết tiệt kia mà kết hôn để tôi dán khuôn mặt tươi cười lên tham gia hôn lễ của các người tiện thể đưa lên lời chúc phúc của mình!” Không chút thở hổn hển nói ra một tràng, Edward há hốc miệng nhìn Alan.

Mặc dù biết tính cách Alan quả thật có chút ăn nói ác độc, nhưng thật không ngờ cậu có thể không ngừng nghỉ một chút nào rống ra mấy trăm chữ thế này.

Nói thật, quả thực lúc nghe được mấy từ ‘Bầu bạn’ và ‘Không cách nào chống lại’, Alan rất không thoải mái, cậu thậm chí thật sự có một tia cảm xúc được gọi là ghen.

Nhưng đây cũng chỉ là một tia suy nghĩ tự nhiên trỗi dậy trong nội tâm mà thôi, động tác đứng dậy mà đi này tuyệt đối không phải vì ghen ghét và không tín nhiệm, nói thực, tư tưởng của Alan vẫn rất thành thục, cậu cũng không tùy hứng và cố tình gây sự như vậy.

Sở dĩ muốn rời khỏi, phần lớn e rằng là vì sợ hãi.

Phát ra từ thiên tính, hấp dẫn không cách nào ngăn cản, hấp dẫn khó nói lên lời…

Nói cho cùng, Alan không cách nào tiếp nhận nổi sợ mất đi, mất đi tình cảm chân thật cậu đã xác định.

Kiếp trước, thân là một phù thủy, Alan đương nhiên biết rõ rất nhiều chủng tộc cũng có được ‘Người ca hát’ giống như ma cà rồng. Giống như veela vậy, một khi trong lúc lơ đãng nhìn thấy người định trước trong số phận của mình, nhất định sẽ yêu đối phương đến hết thuốc chữa, dù trước đây không có chút quan hệ cũng sẽ như thế, nếu như không thể có được tình yêu của đối phương sẽ chậm rãi chết đi trong đau thương. Cái này còn lợi hại hơn cả tình dược, dù sao tình dược là tác dụng của ma pháp, mà loại hấp dẫn lại đến từ thiên tính của sinh vật, khắc sâu trong linh hồn!

Cậu sợ… Đúng vậy, hoặc nói là kinh hoàng!

Nếu ‘Người ca hát’ của ma cà rồng cũng như veela thì làm sao bây giờ? Nếu Edward cũng vì thiên tính của mình không cách nào chống đỡ với ‘Người ca hát’ mà yêu Bella thì làm sao bây giờ?

Trong cuộc tình này, mẫn cảm không chỉ có mình Edward; lo được lo mất cũng không chỉ có mình Edward; hoặc là nói nếu bàn đến khả năng bị thương tổn, Alan chịu tuyệt đối không nhỏ hơn Edward.

Cứ như vậy nếu vì sự hấp dẫn từ thiên tính như veela mà vứt bỏ tình cảm giữa bọn họ, cậu vẫn không thể trách hắn, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào mà thôi.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười sáng lạn, Edward lại có vẻ thật cao hứng.

Anh… anh lại dám! Alan nổi giận.

“Như thế nào, anh cho rằng biểu hiện thất thố của tôi vừa rồi rất buồn cười à?” Alan căm tức nhìn Ma cà rồng: “Như veela không chiếm được đáp lại của người yêu mà phát cuồng, làm anh cảm thấy buồn cười lắm hả?”

“Đương nhiên không.” Nắm bả vai Alan, trên mặt Edward dẫn ra một nụ cười tươi đầy đắc ý, có chút giảo hoạt nói: “Alan, cậu đang ghen à? Kỳ thật, bất kể Bella đến cùng có đúng là ‘Người ca hát’ của tôi không, tình cảm đã dâng ra không thể thu hồi lại. Tin tưởng tôi Alan, ma cà rồng một khi dâng hiến tình cảm của mình, chúng tôi kiên trinh hơn so với trong tưởng tượng của con người. Phù thủy nhỏ của tôi, người có thể làm tôi bị hấp dẫn, chỉ có mình cậu thôi.”

Phù thủy cho tới giờ đều có bộ dáng mây trôi nước chảy, lúc vô ý thất thố và ghen ghét, nét mặt bừng lên ánh tươi tắn chưa bao giờ có. Nhưng mà, ma cà rồng thích vẻ mặt như thế, điều này cho hắn biết, cũng không phải chỉ có hắn chú trọng phần cảm tình này, người kia cũng coi trọng, chỉ là cậu ta một mực không biểu hiện ra ngoài.

“Hừ!” lúc phù thủy nào đó không hề giận dỗi nữa, cùng ma cà rồng nào đó lại lần nữa trở lại nhà ăn, lại là thân mật mười ngón nắm chặt, điều này làm cho tiếng nghị luận ong ong lại lần nữa thăng lên một mức độ mới

“Tôi cho rằng chúng tôi với cô cũng không quen, Isabela – Swan.” Rosalie trừng mắt nhìn cô bé đứng ở bên cạnh, cô gái hiển nhiên bị biểu lộ hung ác của Rosalie hù dọa.

Trải qua mấy ngày ở chung, tại thêm quan hệ với Edward và thực lực bản thân của Alan, các ma cà rồng phát hiện kỳ thật chỉ cần xem nhẹ ý ví von không tất yếu trong lời nói của Alan, thì cậu ta là một người khá tốt để ở chung.

Quy tắc xử sự phong cách Slytherin, tuy hơi lộ vẻ lãnh đạm, nhưng Alan vẫn chiếm được tình cảm của gia đình ma cà rồng, cho dù là Rosalie lúc đầu có chút không thích cậu cũng bắt đầu có giao tình với Alan.

Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là Rosalie sẽ thân mật với Bella, dù cô ta là em họ của Alan!

Bella giờ phút này ủy khuất đứng bên Rosalie, cô bé hơi cúi đầu đứng bên cạnh Rosalie xinh đẹp, quả thực tựa như một nữ bộc hèn mọn yết kiến nữ vương vậy.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Lulu, thấy Lulu nở nụ cười cổ vũ với cô, Bella hít sâu một hơi.

Được rồi, Lulu nói đúng, tốt nhất nên trở thành bạn với người nhà Cullen. Không nói quan hệ của Alan, chỉ là cô muốn thoát khỏi các học sinh dây dưa không ngớt quanh cô, xen lẫn trong gia tộc trước sau như một quái gở lạnh lùng trong mắt người khác thì không còn gì tốt hơn.

Thần sắc Rosalie tuy có vẻ hơi chán ghét, nhưng Bella vững tin mình cũng không có chỗ nào làm không tốt, có thể là mấy đứa con nhà có tiền đều hơi cổ quái chút a. Lulu nói như vậy, hơn nữa bạn ấy nói rất đúng, ngay cả Alan cũng là người cổ quái như vậy mà.

Bella mơ mơ màng màng nghĩ, ngay lúc Lulu nói với cô những lời này, trong ánh mắt trong suốt trơn bóng như đá mắt mèo, phảng phất như có thể mị hoặc người khác, lóe ra tia sáng yêu dị… Xinh đẹp phi thường.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn.” Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng Bella vẫn dũng cảm nói.

“Tôi cho rằng điều này không cần thiết.” Rosalie chán ghét nhíu mày, cô cười lạnh nói: “Cô không giống Alan, còn nữa, cô quá mức tự cho là đúng!”

Bella bị ngữ khí khinh miệt của cô ta làm kinh ngạc đến trợn lớn hai mắt, nước mắt trong suốt chứa đầy hốc mắt xinh đẹp của cô bé, gần như muốn chảy ra. Nhưng cô nhanh chóng lau khô chúng, không cho nước mắt ứa tràn. Hít sụt sùi cái mũi, Bella dùng ngữ khí rất kiên định chậm rãi nói: “Được rồi, tuy tôi không biết vì sao bạn lại ghét tôi như vậy. Nhưng Rosalie, tôi tin chắc chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt, mặc kệ tại sao bạn ghét tôi, tôi cũng không bỏ cuộc…”

“Cô!” Rosalie quả thực cho rằng Bella điên rồi, trong lòng vốn định cho Alan lưu chút mặt mũi cũng không khỏi bùng lên lửa giận hừng hực.

Con bé này sao thế này? Chẳng lẽ bọn ta cự tuyệt rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu sao?

Mà cả Alice cũng không khỏi nhăn mày lại, nói thực, cô rất có hảo cảm với cô bé thoạt nhìn đơn thuần này. Nhưng mùi trên người Bella giống như là một trái bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng khiêu chiến thần kinh ma cà rồng có thể gây thành thảm kịch, Alice cũng không muốn bất chấp nguy hiểm gì có thể phát sinh mà đồng ý làm bạn với Bella, tăng thêm khả năng tiếp xúc với cô.

“Bella, đừng nghe Rosalie.” Alice cười hoà giải nói: “Chị ấy chỉ không thể biểu đạt tốt ý của mình.”

“Không có gì…” Bella nhìn cô gái thoạt nhìn rất hòa thuận, nói khẽ: “Tôi… Tôi chỉ muốn trở thành bạn với mọi người thôi.”

“Cái này…”

“Bella, tại sao em lại ở chỗ này?” Lúc này nhà ăn có rất ít người, ngoại trừ gia đình Cullen ra chỉ còn lại mấy người có thể đếm được, bởi vậy khi Alan và Edward lại lần nữa mười ngón nắm chặt trở về cũng không tái diễn trận nghị luận gì.

“A, mâu thuẫn nhỏ của hai người rốt cục giải quyết.” Alice nháy mắt mấy cái, tới gần Alan thấp giọng nói: “Alan, Bella có chút không ổn.”

“Ác.” Alan theo phản xạ nhìn về phía người nào đó, từ lúc cậu và Edward tiến vào, con bé tên Lulu kia cũng đã vội vã rời khỏi nhà ăn.

“Bella, em làm sao vậy?” Alan hiếm thấy dùng ngữ điệu nhu hòa hỏi một người, khi cậu nhìn thấy tầng mê mang trong mắt Bella, trong đồng tử đen bóng hiện lên vẻ đã hiểu.

“Em… em muốn trở thành bạn với bọn họ, Alan.” Bella lẩm bẩm nói: “em thật sự muốn trở thành bạn của họ. Edward, Rosalie, Alice, Emmett và Jasper. Em muốn trở thành bạn với bọn họ…”

Như phát hiện cái gì, sắc mặt Alan lập tức thay đổi, có chút hung ác, có chút tức giận.

“Tại sao phải trở thành bạn với họ? Là ai muốn em làm như vậy, Bella?” đôi mắt đen thuần túy của Alan dần dần biến thành màu tím mị hoặc, tốt lắm, ma lực trên người Bella có thể ngăn cách tinh thần dị năng của các ma cà rồng, nhưng không bài xích ma lực của phù thủy.

“Là… Là Lulu, cậu ấy nói muốn em và mọi người làm bạn. Là Lulu…” Bella giống như bị mị hoặc, kinh ngạc nhìn đồng tử màu tím của Alan.

Chiếm được điều mình muốn, Alan nhắm mắt lại, chờ khi cậu mở mắt lần nữa, đồng tử màu tím đã lần nữa khôi phục thành màu đen thuần túy.

Mắt thấy trong nhà ăn trừ gia đình ma cà rồng đã không còn người khác, ngón tay Alan vẽ trước mắt Bella mấy ký hiệu kỳ dị, đọc lên chú ngữ tối nghĩa như đang ngâm xướng.

“Ngô!” đầu như bị kim đâm vào, Bella có chút choáng váng ôm đầu, đợi cô mở mắt, đã thấy Alan mặt không biểu tình nhìn cô, đứng bên cạnh còn có gia đình Cullen mỹ mạo kinh người.

“Làm sao vậy, Alan.” Cô không phải đang cùng các học sinh ăn cơm sao? Tại sao lại ở chỗ của Alan bọn họ.

“Không có gì Bella.” Alan mỉm cười nói: “Em đang nói với anh chuyện cuối tuần tới nhà Charlie ấy mà, anh đã biết.”

“Chỉ… Chỉ như vậy sao?” Vì sao cô cảm thấy có điểm không ổn.

“Đương nhiên, tốt nhất em nên đi học đi, mau đi đi.”

“A, Tốt… Tốt.” Lắc cái đầu hơi hỗn loạn, Bella kỳ quái rời khỏi nhà ăn.

“Con bé đó cố ý!” Bella vừa đi, Alan lập tức hung ác nói, trong vành mắt cậu chứa đầy lửa giận: “Lulu kia, cô ta cố ý dùng ma pháp mê hoặc Bella, làm cho Bella tiếp cận các người. Chính là muốn Bella làm các người tức giận, kích thích các người ra tay thương tổn em ấy!”

“Ma pháp?” Alice cả kinh kêu lên: “Chẳng lẽ cô ta cũng là một phù thủy? Nhưng cô ta tại sao phải mượn tay chúng ta thương tổn Bella?”

“Hừ, cô ta không phải phù thủy! Tôi biết đại khái ả là cái gì, chỉ là… Không dám khẳng định đến tột cùng có phải nó hay không.” mặt Alan tràn ngập sát ý hung ác.

Cậu còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng ngoài nhà ăn đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai cắt đứt suy tư của cậu.

Cứ như có người đang hét tên của Bella!

Sắc mặt Alan lại biến, chạy ra bên ngoài, các ma cà rồng theo sát phía sau.

Là Bella, cô gặp phải tai nạn xe cộ.

Trên người cô bé đầy máu tươi, hôn mê được một đám người nâng lên băng ca lấy ra từ phòng y tế, các Giáo Y gấp gáp dùng băng gạc băng bó sơ qua cái đầu bị thương của cô, nhưng máu vẫn thắm ướt cả băng vải.

Hai giáo viên đang chỉ huy người dùng xe đưa Bella đến phòng khám thị trấn.

“Đây là chuyện gì!?” Bắt lấy một học sinh luôn đứng bên cạnh xem, Alan hổn hển quát.

Người bạn học đáng thương kia bị ánh mắt của Alan làm giật mình, động tác vốn đang muốn giãy tay Alan dừng lại, giọng nói mang theo nức nở: “Là tai nạn, là Taylor đụng phải Bella, ngay vừa rồi.”

Ném người đang xách trong tay ra, Alan vội vã nói với các ma cà rồng đang chạy đến: “Các người lập tức rời đi, nhanh lên.”

Đối với các ma cà rồng, lực hấp dẫn do máu của Bella đem lại, nhất là Edward thật sự quá lớn! Cô bây giờ máu chảy đầy người, mùi máu tươi trong không khí làm các ma cà rồng đã uống ma dược đều khó chịu mãnh liệt, huống chi là Edward phản ứng càng lớn.

Các ma cà rồng biết rõ chuyện nghiêm trọng, sau khi dặn dò vài câu liền túm lấy Edward chạy khỏi đó.

Alan lập tức liên lạc với Charlie, đồng thời cùng đi với giáo viên mang Bella đến phòng khám trấn trên.

Sau khi Charlie chạy tới, Alan mặc kệ ông với chức trách người cha rống giận với Taylor người gây ra họa, biết Bella đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng, Alan vẫn không yên tâm như trước!

Cậu vừa dùng ma pháp kiểm tra Taylor, hắn căn bản không phải vì say rượu mà đụng phải Bella, Alan phát hiện trên người hắn có ma pháp mê hoặc không khác Bella là bao!

Người dùng đang lợi dụng Taylor làm Bella bị thương, đây là mượn đao giết người! Nhất định chính là ả ta!

Là ả Lulu kia! Alan cực nộ lại nở nụ cười lạnh.

Giỏi giỏi giỏi! Xem ra đêm nay phải có một kết thúc! Nghi ngờ mấy ngày nay đã đến lúc có lời đáp rồi.

Truyện Chữ Hay