Cô đang đau đầu với đống của nợ " con rơi nhà ai" từ đâu rơi xuống thì...
" Rầm...!" Âm thanh vang dội phát ra từ phía cánh cửa...
Cô chưa kịp xoay lại nhìn thì...
Bất ngờ, cô bị khảm nhanh vào lòng ngực săn chắc, rắn rỏi của ai đó...!?
Vì bị ôm chặt từ phía sau nên cô cũng không biết kẻ đang có hành động vô lễ với mình là ai...??
Cô lạnh nhạt nói:
_ Buông...!
Kẻ đang ôm cô... Khi nghe cô nói vậy, liền siết chặt vòng tay hơn vòng...!
Tên này xem ra là loại cứng đầu... Thích ăn mềm hơn ăn cứng đây mà...!?
Cô làm bộ nhăn mặt:
_ Đau...!
Quả nhiên, tên kia liền trúng kế... Hắn liền thả lỏng cái ôm và trực tiếp xoay cô quay lại, đối diện với hắn...
Là nam chủ Đoàn Tịnh Vũ...???
Là cô chưa tỉnh ngủ hay là tên nam chủ trước mắt cô là giả mạo đây...?
Hắn là nam chủ... vậy sao không đi âu yếm nữ chủ đại nhân...???
Tự dưng, sao hắn ta lại chạy tới chỗ cô và bày ra cái hành động thân mật... như thế này với cô chứ...!
Tên này! Não hắn bị úng nước rồi sao...??
Cô chưa hết thắc mắc, liền bị nam chủ Tịnh Vũ làm cho thất kinh...!
Hắn... cư nhiên lại ôm cô lần nữa!
Cô chợt phát hiện... hắn đang thở dốc từng hơi đứt quãng, người hắn thì đầy mồ hôi nhễ nhại như tắm...
Luồng nhiệt lưu từ người hắn tỏa ra như là của cái máy sưởi mùa hè vậy...?
Hắn bị làm sao thế này...???
.
.
.
.
_ Buông cô ấy ra...!
giọng nam vang, đầy uy lực phát ra...
Là tên nam phụ thần kinh...
Doãn Mặc Long...!!!
Cô tròn mắt nhìn cậu ta, từ trên xuống dưới lượt...
Sao trông cậu ta lại tàn tạ... giống như là vừa đi lạc trong rừng rú mới ra vậy...?
Nam chủ Tịnh Vũ khẽ buông cô ra. Tên Doãn Mặc Long liền tiến lại, giành lấy cô ôm vào lòng...!
Thân nhiệt của cậu ta... không khác nam chủ Tịnh Vũ là mấy...!?
Cả tên này... bộ mới sáng sớm liền rủ nhau vô rừng... thăm thú dữ hay sao mà lại trông thảm hại đến vậy...???
Việc này rốt cục là sao...?
Cô đã bỏ lỡ... tình tiết thú vị nào rồi sao...!?
.
.
.
.
_ Vũ ca...!!
Nữ chủ đứng hình trước màn cảnh tượng diễn ra trước mắt... Môi ả không tự chủ, mấp máy gọi " người thương"...!
Nam chủ Tịnh Vũ lãnh đạm nhìn qua nữ chủ. Anh ta lạnh giọng:
_ Gì...??
Nữ chủ cảm nhận được cỗ không khí lạnh băng lan tỏa, đang xâm chiếm lấy con người của ả.
Ả bất giác rùng mình... run run chất giọng non mềm:
_ Vũ ca... anh... sao nhìn Cầm nhi... như vậy...??
Nam chủ Tịnh Vũ liếc cái nhìn băng lãnh về phía ả. Anh nhàn nhạt đáp:
_ Không có gì...!
Nói rồi, cả nam chủ Tịnh Vũ và nam phụ Mặc Long cùng đồng loạt xoay qua chỗ cô đang đứng và nhìn cô chăm chú đến khó hiểu...
Cô thấy hết trò vui để xem... liền về chỗ của mình! tên nam nhân kia thấy vậy cũng liền cất bước theo sau cô.
Cô lại gục mặt xuống bàn và nhanh chóng thiếp đi.
Vì là tiết tự học nên cô không có hứng thú lắm...!
.
.
.
.
" Bộp...!". Cô mơ hồ cảm giác ai đó đang lấy ngón tay gõ gõ lên vai cô...!
_ Này! Mọt sách...!
Là tên nam chủ Tịnh Vũ đây mà! Nhưng sao, cô lại nghe giọng hắn gần mình thế này...!?
Mắt cô vẫn nhắm nghiền, không buồn quan tâm đến hắn. Thế nhưng, ai đó có vẻ chẳng hề muốn bỏ cuộc...!
Ngược lại, tên nam chủ vô lại kia lại càng được nước lấn tới, ra sức dùng những ngón tay ma mị đầy nghịch ngợm của hắn... khẽ gẩy gẩy và vẽ lên xuống thật nhiều các hình thù nghệch ngoạc, kì quái lên trên gáy, lưng và vai của cô...!!
Cứ vậy, cô bị kẻ phá bĩnh nào đó gây rối liên tục... Cái cảm giác nhột nhạt kia làm cô không thể ngủ yên được...!
Cô xoay lại, trừng mắt với kẻ đang kiếm chuyện với mình:
_ Cậu muốn gì...?
Tên nam chủ Tịnh Vũ làm ra vẻ " ngây thơ" hỏi lại:
_ Gì cơ...??
.
.
.
.
Cô cho đến giờ luôn là kẻ bày trò, đùa người khác... Trước nay, chưa từng có kẻ nào bày trò... phá được cô...!!
Dĩ nhiên, là ngay cả Thiên của cô cũng chưa từng có được cái diễm phúc ưu ái này thì...
Đương nhiên, cô càng không cho phép bất kỳ ai... được quyền tiến lại gần cô, hơn cả Thiên và Phong của cô...!!!
.
.
.
.
Cô lạnh giọng:
_ Để tôi yên!
Nam chủ Tịnh Vũ cười cười, châm chọc cô:
_ Nếu tôi không muốn, cô làm gì được nào...?
Doãn Mặc Long lên tiếng, bênh vực cho cô:
_ Thôi đi! Cô ấy mệt mỏi cả đêm rồi! Cậu là người hiểu rõ, sao còn chọc ghẹo cô ấy...?
Nữ chủ ghen tức, vừa đấm vừa xoa, ả nói:
_ Long ca, anh nói đúng lắm! Nhi Nhi, đặc thù công việc thuần túy vốn vất vả hơn người thường! Lại còn phải nghỉ học cả ngày hôm qua... để chạy việc như vậy! Hẳn là, bạn ấy còn mệt lắm...!!
Lời của ả vừa thốt ra, liền bắt gặp đạo ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ả...
Cả lớp thì bị khí thế của tên nam nhân kia áp đảo... nên không ai dám ho he nửa lời bàn tán nào!
Tất cả đều như câm, như điếc...!
Ả thoáng chút giật mình, rụt rè nói:
_ Vũ ca... Hức... Anh giận Cầm nhi sao?? Cầm nhi đã làm gì sai...? Hức... sao anh lại chuyển chỗ... hức.. ngồi xa em đến vậy!?
Nghe ả nói, cô mới để ý, liền hỏi:
_ À mà, sao tự dưng cậu... lại ngồi sau lưng của tôi?
Nam chủ Tịnh Vũ gian tà đáp:
_ Để... đòi nợ!
Cô... mắc nợ hắn từ bao giờ! Ngày... tháng... năm nào cơ chứ...!?
Cô hỏi lại:
_ Cậu... bị thiểu năng rồi sao??
Nam chủ Tịnh Vũ đen mặt, giận dữ nói:
_ CÔ... NÓI SAO??
Cô không thèm để ý đến sắc diện của hắn, từ tốn đáp:
_ Không bị sao... thì tại sao vô duyên vô cớ lại đi có tư tưởng đòi nợ người không liên quan như tôi...?
_ Ai bảo không liên quan...?
Nam chủ Tịnh Vũ gân cổ cãi. Dĩ nhiên, cô cũng không kém...
_ Liên quan gì nào...?
_ Thì... cô là... là...
_ Là gì...?
_ NÔ LỆ CỦA TÔI...!!
Cô trợn mắt, đáp:
_ Cái gì...?
Nam chủ Tịnh Vũ gằn giọng, cố ý nhấn mạnh:
_ CÔ LÀ... NÔ LỆ CỦA TÔI!
Cô cáu gắt, hỏi lại:
_ Từ bao giờ...???
_ TỪ... HÔM QUA...!!
Tên nam chủ này... điên thật rồi sao...?
Cô nén lại tức giận, liền hỏi:
_ Lý do...??
_ Cô thật sự nghĩ rằng, chính bản thân cô đã có đủ bản lĩnh, tự tẩu thoát dễ dàng rời khỏi... nơi đó mình sao??
_ Ý cậu là sao...?
Hắn ghé vào tai cô, thì thầm:
_ Là... do tôi cố ý thả cô đi đấy!
.
.
.
.
Phải! Là hắn...
Hôm qua, cô đã cố ý chạy loạn... để cho hắn bắt gặp!
Cô cố tình dưới tầm mắt của hắn mà tẩu thoát...! Và như vô ý, cô vờ dừng chân lại thật lâu trước căn phòng của... nữ chủ!?
Cô biết... nữ chủ là có hẹn thanh toán sòng phẳng với gã biên kịch kiêm nam chính... xuất hiện trong tấm ảnh giả mạo kia của " cô" và gã...!
Cuộc thương lượng của gã và ả ta có chút kì kèo qua lại... Gã muốn có thêm chút... tình phí để bịt miệng.
Ả tuy giận tím ruột gan nhưng cũng phải cắn răng phục vụ gã đàn ông mạt hạng kia!?
Cô vờ mở hé cánh cửa nhìn trộm, nghe lén chút đỉnh, để gây chú ý với nam chủ.
Xong, liền rời đi... để nam chủ, tự hắn khám phá ra màn xuân tình đầy nóng bỏng còn lại của nữ chủ...!
Cho nên, toàn bộ những thước phim kiều diễm cao trào, đặc sắc và không hề che đậy nhất của ả và gã kia... đều được thu vào tầm mắt của nam chủ Tịnh Vũ và cả cái camera mini mà cô âm thầm giấu sẵn trong căn phòng của ả!
Ả ta... hẳn là, đang gặp xui xẻo đi...!
Lẽ ra, ả không nên chọc vào cô mới phải...
Giờ dù ả có hối hận... cũng muộn rồi!
Mũi tên đã bắn đi... cô sẽ mãi mãi không thu hồi lại...!?