"Con thì biết cái gì?" Thái hoàng Thái hậu giận tím mặt, quát tháo Khương Hiến nói, "Hoàng Thượng vừa lớn lên, không phải Phương thị câu dẫn nó, nó có thể phạm phải tội lớn ngập trời này sao?" Rồi lại giận chó đánh mèo Tào Thái hậu, "Ta đã sớm nhắc nhở qua cho bà ta, để bà ta an bài cung nữ bên nhân sự đi phục thị Hoàng Thượng, nhưng bà ta ngược lại thì tốt, sợ Hoàng Thượng sinh hạ thứ trưởng tử, triều thần buộc bà còn chính cho Hoàng Thượng, toàn bộ làm như không nghe thấy, kéo cho tới bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, Phương thị kia làm ra chuyện xấu như vậy, nếu truyền ra ngoài, Hoàng Thượng còn có mặt mũi gì gặp mặt quần thần, mặt mũi nào đối với Ngự Sử.
Lúc đó trên sử sách sẽ viết về Hoàng thượng như thế nào.."
Khương Hiến nghe được đau đầu, thật vất vả tìm một cơ hội cắt đứt mạch nghĩ của Thái hoàng Thái hậu, nói: "Ngoại tổ mẫu, người tạm thời bớt giận, cẩn thận tức giận quá ảnh hưởng tới thân thể.
Chuyện này, vẫn nêb để Thái hậu nương nương đến xử trí đi ạ? Dù sao không phải chuyện tốt gì, chỉ cần một nửa câu truyền ra ngoài, thể diện của Hoàng Thượng coi như xong!"
Thái hoàng Thái hậu cũng biết loại sự tình này không thể khẩn trương, bất quá là kinh ngạc, trong lúc nhất thời không có cách nào ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Ngoại tôn nữ khuyên vài câu, bà dần dần tỉnh táo lại, ngồi xuống gần cửa sổ nhấp một ngụm trà, lúc này mới gọi Lưu Tiểu Mãn tiến đến, nói: "Nói ta có chuyện gấp, để Tào thị lập tức đến chỗ ta một chuyến."
Lưu Tiểu Mãn khóe mắt cũng không nhìn Khương Hiến một chút, xoay người khom người đáp "Vâng", lui xuống.
Khương Hiến bận bịu nhỏ giọng nhắc nhở Thái hoàng Thái hậu, nói: "Nếu Thái hậu nương nương hỏi chúng ta sao biết được.."
Chuyện này quyết không thể để Khương gia liên lụy.
Thái hoàng Thái hậu nhắm hai mắt lại, lấy xuống vòng hạt gỗ trầm hương trên cổ tay, lấy một viên rồi lại một viên vân vê, ung dung chậm rãi nói: "Việc nhỏ này ta tự có tính toán.
Ngược lại là ở bên ngoài đó, con cũng đừng lọt chân ngựa.
Nhất là Bạch Tố, cũng không được nói."
Khương Hiến đương nhiên cũng sẽ không đem Bạch Tố dính dáng vào chuyện này.
Nàng liền đồng ý, nói: "Con bồi người ngồi một lúc! Chờ Thái hậu nương nương tới con lại đi."
Thái hoàng Thái hậu thở dài, khóe mắt liền ươn ướt, thấp giọng dông dài nói: "Sao lại có thể như vậy? Hoàng Thượng sao lại có thể hồ đồ như thế? Khi còn bé đến lớn lên đều tốt, ai nhìn cũng muốn ôm ôm một cái, hiện tại sao lại biến thành dạng này? Nó có việc gì không thể nói với ta sao! Ta chính là không thể đáp ứng nó, cũng sẽ đến Tào thị đi nói một chút..
Cũng trách ta, ngày bình thường quản nó rất ít, để nó biến thành cái dạng này..
Lần này bất luận Tào thị nói gì ta đều muốn cho Hoàng Thượng tuyển sau.
Nếu bà ta không đáp ứng, ta liền đi cùng giản vương thương lượng.."
Khương Hiến kinh ngạc một thân mồ hôi lạnh.
Sau lại cảm thấy dạng này cũng tốt.
Chính là cái gì cũng không biết, ngoại tổ mẫu mới có thể làm đến vậy.
Chỉ cần Tào thị không đi theo ồn ào là được rồi.
Lúc trước thời điểm nàng làm quận chúa rất chán ghét Tào Thái hậu, lúc làm hoàng hậu rất đồng tình Tào Thái hậu, đợi nàng làm nhiếp chính Thái hậu, liền bắt đầu thưởng thức đến Tào Thái hậu.
Nếu cùng nàng so sánh, Tào Thái hậu xuất thân thấp hèn, nhà mẹ đẻ huynh đệ kia tỷ muội không chỉ không giúp được bà cái gì, không kéo chân bà cũng đã cám ơn trời đất, bà ta hết lần này tới lần khác cho tất đường lam lũ đi cùng đầu nói tới.
Khỏi cần phải nói, lúc Tào Thái hậu vừa mới bắt đầu chỉ là muốn vì ấu tử giữ vững mảnh giang sơn này mới nghĩ buông rèm chấp chính, nội các lục bộ thần tử không một người ủng hộ, vạch tội tập tử giống tuyết rơi bay, nàng từng cái từng cái triệu kiến, từng cái từng cái trấn an, cuối cùng nhất Kim Loan điện long ỷ phía sau tăng thêm đạo rèm châu.
Cứ thế đến lúc Khương Hiến, triều thần giống như thành thói quen Thái hậu nhiếp chính, không có gì phản đối nàng liền làm buông rèm chấp chính Thái hậu.
Khương Hiến nghĩ đến bá phụ nhà mình đánh giá Tào Thái hậu "Hoàng Thượng lại vì Tào Thái hậu nghĩ lại lập ấu chủ mà hận Tào Thái hậu, Tào Thái hậu sẽ không vì Hoàng Thượng mà để Phương thị sinh nhi tử làm hoàng tử mà hận Hoàng Thượng".
Đây cũng là nàng cùng Thái hoàng Thái hậu so ra vẫn kém.
Còn việc Thái hoàng Thái hậu triệu kiến, Tào Thái hậu mãi cho tới buổi chiều mới đến.
Lúc này Thái hoàng Thái hậu tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nàng cùng Tào Thái hậu đóng cửa nói hơn nửa canh giờ.
Thời điểm Tào Thái hậu đi tới thần sắc bình tĩnh, không có bất kỳ cái gì khác biệt, thậm chí trên mặt trang dung đều sạch sành sanh, không một tia lộn xộn.
Gặp được Khương Hiến khi chuẩn bị bưng quả, còn thuận miệng khen Khương Hiến hôm nay mặc váy: "Phía trên này dùng tơ vàng tú cùng trân châu thêu sao? Hoa lan và lá liễu? Thật đẹp mắt! Là Châm Công cục tú nương môn làm sao? Hôm nào phải kêu họ làm áo choàng bên trên hai đóa hoa mới được."
Khương Hiến rất bội phục, cười nói: "Là Châm Công cục làm.
Ngài nếu thích, ta sẽ nói một tiếng với Châm Công cục, để họ mang theo hoa văn tử đi đến chỗ ngài một chuyến."
Tào Thái hậu cười gật đầu, phân phó Trình Đức Hải phải nhớ đến chuyện này, rồi mới ra Từ Ninh cung.
Khương Hiến bận bịu đi Đông Noãn Các.
Thái hoàng Thái hậu sắc mặt còn chút oán nhưng chi sắc, gặp Khương Hiến liền nhịn không được phàn nàn nói: "Ta cũng không biết bà ta tâm địa cái gì? Lúc đầu kinh ngạc về sau liền chìm cái mặt ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không hề nói.
Ta nếu hỏi gấp, bà ta một bộ không nhịn được, mãi đến trước khi đi, mới nói với ta tạm thời đừng đem chuyện này truyền ra ngoài, chờ thọ thần qua rồi hãy lại nói."
Khương Hiến trong lòng như tảng đá lớn rơi xuống.
Nàng khuyên Thái hoàng Thái hậu: "Thái hậu nương nương là người chủ kiến.
Đại sự như thế, ngài ấy cũng nên tra một chút?"
Thái hoàng Thái hậu biết cái này có lý, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái nói: "Vậy cũng không thể cái gì cũng không nói? Bộ dáng của bà ta, làm gì có dáng vẻ đó! Hoàng thượng có hôm nay, đều vì bà.."
Khương Hiến giúp Thái hoàng Thái hậu lột quả cam, gọt quả lê, dỗ lão nhân gia nửa ngày, Thái hoàng Thái hậu lúc này trong lòng mới dễ chịu chút.
Nàng liền mời Thái hoàng thái phi cùng Bạch Tố tới bồi tiếp Thái hoàng Thái hậu đánh bài, Thái hoàng Thái hậu lúc này mới hoàn toàn vui vẻ trở lại.
Khương Hiến cũng đi theo giống như trút bỏ vật nặng, thần sắc nhẹ nhàng giãn ra, cứ thế cùng Bạch Tố ở tới tận tối, lúc trở về Bạch Tố lôi kéo ống tay áo của nàng không thả, nhất định phải giao phó nàng mấy ngày nay đi làm cái gì đó.
Khương Hiến dựa vào trí nhớ của kiếp trước suy nghĩ một trận lúc này mới hiểu.
Ngày thứ hai Tình Khách bí mật nói cho nàng: "Hoàng Thượng cùng Thái hậu nương nương bên kia đều không có động tĩnh gì.
Buổi sáng Hoàng Thượng cùng Thái hậu nương nương cùng đi Kim Loan điện, Thái hậu nương nương còn hỏi Hoàng Thượng quần áo mùa đông làm ra sao!"
Tào Thái hậu thì cứ bình thản, càng nói rõ kế hoạch của Khương Hiến rất thành công.
Khương Hiến tâm tình rất tốt, quyết định thả Tiêu Dung nương, đời này liền để nàng làm tốt ở Hoán Y cục giặt quần áo cho người ta.
Còn như Triệu Tỳ, nàng cảm thấy Tống Nhàn Nghi rất thích hợp.
Nàng đời trước chết rất sớm, đời này có lẽ cũng chạy không thoát một chữ "chết", có thể gánh vác lấy danh nghĩa mẹ đẻ Triệu Tỳ, sau khi chết chí ít có thể táng tại nghĩa trang Hoàng gia, nếu như cùng Triệu Dực hợp táng, vậy thì càng tốt hơn.
Để Triệu Dực đến âm tào địa phủ cũng cho nàng đem tình yêu đối phương kìm nén.
Để Triệu Dực buồn nôn cả một đời!
Khương Hiến quyết định hẹn Bạch Tố đi ngự hoa viên một chút, cùng nàng nói một chút về chuyện Vạn Thọ Sơn bên kia.
Ai biết nàng vừa bước ra cửa phòng liền có tiểu thạch đầu rơi vào bên chân nàng.
Nàng ngay từ đầu còn không để ý.
Mới vừa đi một bước, lại có một viên hòn đá nhỏ rơi vào bên chân nàng.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn bốn phía.
Thì nhìn thấy Lý Khiêm ghé vào góc tường Đông Tam Sở bên cây già trăm năm tuổi, um tùm cành lá ở giữa hướng phía nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
(Còn tiếp).