Hai tay Tần Mộ Đông vòng quanh eo cô siết chặt lại, lòng bàn tay khô nóng ấm áp truyền qua lớp vải. Sự đụng chạm đáng sợ ấy khiến cổ họng Diệp Sơ Thần khô khốc, cô nuốt khan nói: "Đừng tức giận, em nói đùa ấy mà, chú mà vui thì em gọi chú là bố cũng được."
Ngay sau đó, cô cảm nhận được rõ ràng có một khối cứng cứng nhô ra dưới mông mình. Cô nhanh chóng nhận ra đó là gì, nhất thời, cảm giác căng thẳng lẫn lộn trong sự thẹn thùng, mặt cô đỏ lựng.
Đang lúc cô cho rằng bọn họ sắp làm chuyện củi khô lửa bốc, ham muốn đốt người rồi play tại bệnh viện thì Tần Mộ Đông đã đẩy cô trở lại giường, giọng nói rất lạnh lùng: “Ngủ đi.”
Diệp Sơ Thần đẩy anh ngã ngược xuống giường, cô cúi đầu nhìn anh, thái độ mặt dày mày dạn mà nói: "Em không ngủ, chú nói chuyện đi chứ, rốt cuộc chú có thích em hay không thì nói thẳng một lời."
"Em xuống trước đi." Giọng nói trầm khàn mang theo điệu bộ ra lệnh lạnh lùng, Diệp Sơ Thần hơi sợ hãi. Trong thoáng chốc cô chợt nghĩ, chuyện đã như vậy rồi, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao tới cùng luôn đi.
Nếu lúc ở trên giường mà một người đàn ông vẫn từ chối bạn, vậy có lẽ anh ta không hề có hứng thú với bạn.
“Em không xuống~” Cô nở một nụ cười không đồng ý, thậm chí còn có chút tự hào.
Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay Diệp Sơ Thần đang mò mẫm trước ngực anh. Anh giữ chặt lấy cổ tay cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Đừng quậy, ngoan ngoãn đi ngủ, mai còn làm phẫu thuật."
Thoạt nghe giọng nói của anh có vẻ rất bất lực. Diệp Sơ Thần mạnh dạn chạm vào cơ bắp rắn chắc trên cơ thể anh, đưa đôi môi hồng hào của cô đến gần môi anh, chặn lại lời anh muốn nói: “Chú đừng nói chuyện, nếu chú không thích em thì chú đã đẩy em ra từ sớm rồi, chắc chắn chú thích em."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Yết hầu của Tần Mộ Đông cuộn lên xuống, lực nắm cổ tay cô càng mạnh, giọng nói trầm thấp: "Em xuống trước đi, tôi nói chuyện với em."
Chiếc lưỡi hồng hào quyến rũ cạy mở đôi môi hơi khép kín, giữa đêm khuya, trước sự cám dỗ như vậy, chắc chắn người đàn ông sẽ phải đầu hàng.
Thế nhưng, Tần Mộ Đông vẫn né tránh nụ hôn không thuần thục của Diệp Sơ Thần. Cô thuận theo sự di chuyển lên xuống nơi yết hầu của Tần Mộ Đông, ngón tay đặt trên mép quần anh, thấy anh không ngăn cản, cô dùng ngón tay chậm rãi lần vào bìa rừng rậm nguy hiểm.
Ngón tay lạnh lẽo vô cùng mềm mại, đánh úp lên dục vọng vốn mãnh liệt và cháy bỏng kia, anh liếc nhìn cô rồi kéo tay cô ra: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Cô nhìn thẳng vào anh: “Em biết, chú đã cứng rồi."
Trong bầu không khí mờ ám, ngôn từ thẳng thắn của cô gái vang lên tràn ngập dục vọng, anh đột nhiên xoay người đè cô xuống, thân hình cao lớn bao phủ cơ thể thanh tú của cô.
Nhịp tim của Diệp Sơ Thần càng lúc càng nhanh, nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng cô vậy.
Tần Mộ Đông rũ mắt nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt sâu thẳm đang suy nghĩ gì đó, Diệp Sơ Thần cũng không rõ.
Khi anh nói chuyện, sức quyến rũ độc đáo của một người đàn ông trưởng thành đã mê hoặc Diệp Sơ Thần: "Cứng chẳng qua là phản ứng sinh lý, không có nghĩa là tôi muốn làm gì."
Gương mặt Diệp Sơ Thần nóng bừng, toàn thân nóng rang, chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng màng thể diện nữa, cô nói thẳng: "Chú có thể làm gì đó với em, em không ngại."
Tần Mộ Đông buông cô ra, lạnh giọng nói: "Sau này đừng nói như vậy."
"Chú quản lý tôi?"
"Ngủ đi."
"Chú dựa vào đâu quản lý tôi? Chú không thích tôi thì cũng còn có rất nhiều người khác thích." Lúc cô thốt lên những lời này, sự ấm ức của một cô bé thể hiện vô cùng rõ ràng, động tác xoay người của Tần Mộ Đông hơi dừng một chút. Sau đó, dưới ánh trăng, anh nhìn cô: "Sao tôi lại không thể quản lý em?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Chú là gì của tôi, tại sao tôi phải nghe lời chú?"
“Diệp Sơ Thần.” Anh đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô, cô có chút bối rối.
Sau đó anh ấy nói: "Tôi là gì với em?"
Anh xoay người giơ tay lên nhéo cằm cô, bắt cô phải nhìn anh, anh cúi xuống, đè đôi môi mỏng của mình lên môi cô: “Ngoan ngoãn đi ngủ thì ngày mai mới có sức mà làm phẫu thuật. Nếu ngày mai em phẫu thuật thất bại, anh sẽ tìm cách để khiến em nhớ chuyện em thích anh."
Diệp Sơ Thần ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mới nhận ra người đàn ông này đã gần mình đến thế, cô giận dỗi bèn cắn anh.
Lần này Tần Mộ Đông không tránh né, nụ hôn đáp trả của anh có xu hướng rất mạnh mẽ, quấn lấy đầu lưỡi của cô, khiến da đầu cô tê dại, nhịp tim rối loạn, ngón tay run rẩy, hai tay Diệp Sơ Thần chậm rãi ôm lấy lưng anh.
Nụ hôn là sự đáp trả thầm lặng, là câu trả lời cho cảm giác thích anh của cô.
Cô thấy rất vui, Tần Mộ Đông đúng là ngoài lạnh trong nóng mà.
Anh nhanh chóng buông cô ra, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Thế này đã chịu ngoan ngoãn ngủ chưa?"
Diệp Sơ Thần đỏ mặt, ôm eo anh không chịu buông ra: "Chưa được."
Anh để cô ôm anh mà không cử động hay phản ứng, cô dần ngủ thiếp đi. Cô không nhớ đêm qua mình đã ngủ như thế nào, cô chỉ nhớ khi anh đặt cô lên giường cô không chịu buông ra, anh đành phải ôm cô đợi cô chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác thực sự rất lạ, mùi hương nam tính và mùi thơm sảng khoái của sữa tắm khiến người ta cảm thấy an tâm và dễ chịu.