"Nhưng mọi người thật sự đã bảo vệ đất nước mà." Diệp Sơ Thần bĩu môi, không hài lòng mà đáp trả.
Giọng nói của Tần Mộ Đông trầm thấp dễ chịu: "Phải, công việc và sự nghiệp của họ rất vĩ đại, nhưng ở phương diện cá nhân họ cũng chỉ là người bình thường."
Diệp Sơ Thần ngẫm nghĩ, vòng vo tới lui rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, tiếp theo đó có phải sẽ nói mấy câu như đừng thích tôi, sẽ không có kết quả đâu không?
Im lặng hồi lâu, Tần Mộ Đông thấp giọng nói: "Tô Hạo đã có bạn gái rồi."
Diệp Sơ Thần chợt nhận ra rằng mọi sự chuẩn bị trước đó của anh đều là dành cho cho câu nói cuối cùng này, chỉ là để cảnh báo cô không nên bị bộ quân phục làm u mê.
Cô ngước mắt nhìn anh, hai má nóng bừng, bĩu môi: "Anh ấy có bạn gái rồi thì liên quan gì đến tôi."
"Bây giờ không liên quan gì đến em, nhưng em nhận điện thoại của chú ấy rồi thì sẽ có liên quan."
Diệp Sơ Thần khó chịu, mặt đỏ bừng như quả táo, giọng điệu nói chuyện cũng nâng cao lên: "Vậy chú đưa tôi về nhà thì có phải là tôi cũng có liên quan tới chú không?"
"Em gọi tôi là Chú Tần thì tôi có nghĩa vụ đưa em về trường." Anh trả lời đầy nghiêm túc.
Diệp Sơ Thần thẹn quá hóa giận: “Chắc tôi thích chú đưa tôi về ha."
Tần Mộ Đông không nói gì.
Diệp Sơ Thần tủi thân, cô cảm thấy anh đánh giá mình là người hời hợt, đồng thời cũng cảm thấy anh sống quá rạch ròi.
Gần đến trường, cô tức giận nói: “Cho tôi xuống siêu thị trước mặt, tôi đi mua đồ."Tần Mộ Đông bẻ lái sang trái, dừng lại trước cửa siêu thị, Diệp Sơ Thần tức giận ôm túi xách, kéo cửa mấy lần cũng không mở được, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh.
“Tức giận à?” Anh hỏi.
“Không có.” Diệp Sơ Thần trả lời.
Một lúc sau, Tần Mộ Đông mới hỏi: “Em muốn mua cái gì?”
Diệp Sơ Thần im lặng, chiến tranh lạnh với anh, nhìn thẳng về phía trước mà không nói một lời.
Tần Mộ Đông cầm điện thoại di động trong hộp xe lên: “Tuổi không lớn mà sao tính khí chẳng nhỏ chút nào."
Diệp Sơ Thần chợt thấy gò má lại nóng lên, quay đầu nhìn anh, phát hiện trên mặt anh là nụ cười nhàn nhạt. Cơn tức giận của cô dịu đi một chút, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Sao tôi có thể không vui chứ, chú Tần dạy dỗ chí phải, tôi không nên nhớ mong điện thoại của người đã có bạn gái."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Độ cong khóe miệng Tần Mộ Đông lớn hơn: "Không nhớ mong là tốt nhất."
Anh tháo dây an toàn giả vờ xuống xe, Diệp Sơ Thần sửng sốt một chút rồi mở cửa xe: “Chú Tần, cảm ơn chú đã đưa tôi đến trường, về sau chuyện thế này tôi sẽ không làm phiền chú nữa, tôi có thể tự bắt xe để đi."
Mấy chữ "chú Tần" bị cô nhấn nhá rõ ràng. Tần Mộ Đông xuống xe đi đến trước mặt cô, bấm chìa khóa, thấy cô mãi vẫn không vào siêu thị mua đồ, anh đứng đằng trước thúc giục: "Chẳng phải em muốn vào siêu thị mua đồ à, đứng ở đây làm gì?"
Diệp Sơ Thần tưởng anh cũng có đồ cần mua, không tình không nguyện đi theo anh, vào siêu thị rồi cô mới nhận ra là anh muốn đi mua đồ cùng với cô.
Cô nhìn một loạt sản phẩm dành cho con gái rồi bất chợt nảy ra ý nghĩ, nhỏ giọng nói với anh: "Chú Tần, tôi đi mua một ít bánh mì(*)."
(*): Cách gọi ẩn ý của băng vệ sinh
"Ừm."
Cô chỉ vào kệ băng vệ sinh cách đó không xa: “Chú có muốn đi cùng tôi không?”
Gương mặt Tần Mộ Đông thoáng xuất hiện biểu cảm mất tự nhiên, trong mắt Diệp Sơ Thần hiện lên một tia ranh mãnh: "Chú Tần~ Thế tôi qua đó xem chút nhé?"
"Ừ."
Tần Mộ Đông đứng cách cô không xa. Từ góc nhìn của Diệp Sơ Thần, hình như anh đang xem sản phẩm tình dục, vừa rồi lúc đi ngang qua cô đã nhìn thấy- Chất bôi trơn, bao cao su.
Đúng là bản chất thật sự của đàn ông!
Diệp Sơ Thần chọn đại hai gói băng vệ sinh ném vào xe đẩy rồi đi tới, ném mấy gói bao cao su vào cùng.
Ánh mắt Tần Mộ Đông rơi trên hộp bao cao su, sắc mặt hơi cứng đờ. Diệp Sơ Thần nhếch môi: "Tôi đã là sinh viên đại học rồi, chú Tần đừng nói là đến chuyện này cũng quan tâm nha."
Tần Mộ Đông không để ý đến cô, thanh toán xong bao cao su thì cầm lấy bỏ vào túi áo của mình, Diệp Sơ Thần bất lực nhìn anh nhét đồ đầy túi, tức giận nói: "Rõ ràng là tôi mua mà."
"Rảnh rỗi thì cũng đừng bày ra mấy thứ linh tinh này, đây không phải chuyện con gái nên chuẩn bị." Giọng nói bình tĩnh của Tần Mộ Đông khiến cô cực kỳ không vui, cô vặn lại: "Vậy thì là đàn ông các chú chuẩn bị à? Chú cất vào túi thế này là chuẩn bị muốn hẹn em gái nào thế?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tần Mộ Đông không thích giọng điệu này của cô, cau mày nói: "Về trường học chứ?"
Câu trả lời vô cùng không hợp lý, cô rất ghét kiểu giấu đầu hở đuôi này. Diệp Sơ Thần bất chợt nghĩ tới việc lúc trên giường anh sẽ dùng bao cao su như thế nào, là kiểu dùng răng xé vỏ bao như trong tiểu thuyết, hay là sẽ dùng tay nhỉ, hoặc là không dùng bao rồi bắn vào trong. Cứ nghĩ tới cảnh anh dùng bao cao su với người khác, cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Diệp Sơ Thần hối hận vì khi không lại đi mua bao cao su, vốn là muốn tạo ra bầu không khí mờ ám nhưng cuối cùng lại thành ra thế này. Hiển nhiên đối phương chẳng qua chỉ xem cô là một cô nhóc còn chưa dứt sữa mà thôi.
“Không về, tôi đói rồi." Cô chơi xỏ lá.
Tần Mộ Đông không thúc giục cô quay về, anh đưa cô đến phố ẩm thực ăn cơm. Khi họ đi đến lối ra của trung tâm thương mại thì thấy có một chiếc máy gắp thú. Cô nhìn một cô gái khác với ánh mắt ghen tị khi thấy trong tay cô ấy ôm đủ loại gấu bông, đúng là hạnh phúc khi có một người bạn trai biết gắp thú.
Tần Mộ Đông lộ ra sự quan tâm hiếm có: "Em muốn chơi?"
Đôi con ngươi của Diệp Sơ Thần lóe lên sự vui mừng, gật đầu: "Chú biết gắp thú bông à?"
Sau khi tiêu hết năm mươi xu, thứ Diệp Sơ Thần gắp được là cảm giác cô đơn, cổ lẩm bẩm: "Bạn trai nhà người ta biết gắp thú, sao chú lại không biết?"
Giọng nói của cô không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để khiến cô gái bên cạnh quay đầu nhìn Tần Mộ Đông, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cơ thể Tần Mộ Đông khẽ run lên, giọng nói trầm thấp: "Muốn cái nào?"
Diệp Sơ Thần vui mừng trở lại: "Chú biết thật à?"
Cô chỉ vào cậu bé bút chì Shin rồi thì thầm: "Tôi muốn cái đó."
Tần Mộ Đông bước đi mạnh mẽ đến quầy tính tiền và nói gì đó với ông chủ, ông chủ cười ha ha rồi bước tới chỗ máy gắp thú: "Cô bé, cháu đúng là có rất mắt nhìn, đây là hàng mới của tôi đó."