Tần Mộ Đông thuận thế cầm lấy túi xách trong tay cô, sau lưng truyền đến một giọng nói trêu chọc: "Anh Đông, anh có cô bạn gái nhỏ tuổi thế này từ khi nào thế?"
Diệp Sơ Thần sửng sốt, đang cân nhắc có nên giải thích hay không thì Tần Mộ Đông đã bất thình lình lên tiếng: "Em ngồi taxi đến đây à?"
Hai má Diệp Sơ Thần đỏ bừng, không dám ngước mắt nhìn anh, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, đến đây mà đi xe buýt thì không tiện."
Người đàn ông phía sau thức thời lấy điện thoại ra rồi đứng đó xem điện thoại, chẳng qua ánh mắt thi thoảng vẫn liếc nhìn Diệp Sơ Thần.
Diệp Sơ Thần đương nhiên hiểu sự tò mò của mọi người, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy lúc này giải thích sẽ hơi khó hiểu, có lẽ đối phương chỉ là muốn trêu chọc Tần Mộ Đông mà thôi.
"Tô Hạo, chú mua rượu trước đi, tôi đi mua một ít đồ ăn." Tần Mộ Đông đưa túi mua sắm cho một người tên Tô Hạo.
Diệp Sơ Thần đi theo Tần Mộ Đông nhưng vẫn quay đầu nhìn Tô Hạo, cô không khỏi tò mò, chớp mắt hỏi: "Chú Tần, người tên Tô Hạo là cấp dưới của chú hả?"
“Ừ.” Anh cố ý giảm tốc độ để cô có thể đi theo, cô thản nhiên nói: “Tô Hạo trông đẹp trai nhỉ, anh ấy đã có bạn gái chưa?”"Tôi không biết." Tần Mộ Đông dùng giọng điệu cứng ngắc để nói chuyện, Diệp Sơ Thần đột nhiên cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách thế hệ, lẽ nào anh không thấy cô có hứng thú với cấp dưới của anh sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
*
Siêu thị không gần khu dân cư, hai người đi bộ gần mười phút mới đến nơi.
Đang đi mua đồ ăn thì WeChat của Diệp Sơ Thần vang lên âm báo cuộc gọi. Cô liếc nhìn màn hình, đi đến một bên đứng nghịch lá hành tây rồi trả lời điện thoại: "Có chuyện gì à?"
"Cậu đang bận sao?"
"Không có."
"Cậu tặng quà cho mình à?"
“Ừ, hôm nay là sinh nhật cậu mà.”
"Chưa tới."
“Không phải sắp tới rồi sao?”
Đột nhiên cô thấy những ngón tay mảnh khảnh tinh tế lướt qua đầu ngón tay mình, rồi chúng lấy cây hành tây ra khỏi tay cô. Nhất thời xung quanh Diệp Sơ Thần tràn ngập hơi thở của anh, cô đột nhiên nín thở, thậm chí không nghe xem đầu kia điện thoại đang nói gì, cô hung dữ đáp trả đối phương: “Chẳng phải mình đã nói với cậu rồi à, cậu tặng nhiều đồ cho mình như vậy thì mình tặng quà cho cậu cũng là bình thường mà."
"Bạn trai à?" Giọng nói trầm thấp của anh như đang hỏi bâng quơ, Diệp Sơ Thần sửng sốt đáp: "Không phải, là một người bạn thân."
“Khoảng thời gian trước vì người này mà tâm tình không tốt sao?" Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú vào cô, giọng nói trầm thấp, nghe như sự quan tâm của người lớn dành đứa em đứa cháu vậy.
Diệp Sơ Thần nhớ tới "Khoảnh Khắc" chỉ có mình anh nhìn thấy đó, lỗ tai cô nóng lên, quay đầu nhìn anh cười xấu hổ: "Không phải mà, tôi chỉ than vãn mấy chuyện vớ vẩn thôi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Mộ Đông nhìn chằm chằm cô, dùng giọng nói chậm rãi mà đầy uy lực: "Em còn trẻ, tinh thần sức lực nên đặt vào chuyện học hành."
“Giảng viên trong trường bọn tôi nói là sinh viên thì nên yêu đương nhiều vào, nếu không sau này bước ra xã hội rồi sẽ thấy hối hận." Cô nhếch khóe miệng giải thích với anh.
Anh nhặt khoai tây bỏ vào xe đẩy, ngước mắt nhìn cô: “Hối hận điều gì?”
Diệp Sơ Thần mấp máy môi, lẩm bẩm: “Chẳng phải do lúc đi học chú không yêu đương, rồi tốt nghiệp đi làm thì không tìm được bạn gái nên mới đi xem mắt à? Nếu lúc đi học chú có bạn gái ở chung trường, hoặc là chung lớp, nói không chừng đến lúc tốt nghiệp có khi đã kết hôn xong xuôi, con cái lớn biết chừng nào rồi ấy."
"Trường của bọn tôi không cho phép hẹn hò." Nói xong, Diệp Sơ Thần cau mày: "Đây là người ở thời đại nào vậy, sao lại không cho yêu đương chứ! Chú phải đến Sở giáo dục nộp đơn tố cáo đi thôi. "
Dáng vẻ nhoẻn miệng nở nụ cười của Tần Mộ Đông thu hút tâm trí Diệp Sơ Thần, nhất thời làm cô quên mất mình phải nói gì.
Sau này cô mới biết học viện quân sự mà anh theo học quả thật có quy định không cho yêu đương.