Thái Đăng đang hỏi nó sao, chứ giờ ở đây còn ai ngoài nó với cậu nữa đâu, nó có nên trả lời không đây. Thật sự giờ nó đói đến rã rời chân tay rồi, nhưng đi với cậu thì nó không đủ dũng khí. Cậu vẫn đợi nó trả lời, Hân Nhiên phân vân, giờ mà không đi thì có mà chịu đói nữa, mới cả cậu ấy mà đi rồi thì chỉ có mình nó ở đây, cái gì không sợ chứ sợ ma thì chắc chắn nó có, nghĩ đi nghĩ lại thôi thì đồng ý vậy, nó phải tỏ ra bình thường mới được.
- Đợi tôi một chút!: Hân Nhiên thu dọn đồ đạc vào, nhưng Thái Đăng lại nói:
- Không cần dọn, ăn xong tôi sẽ đưa cậu về đây làm nốt, dù sao tôi cũng còn việc.
Nghe nói thế thì nó cũng thôi không dọn nữa, ngại ngùng đi ra, cậu đi trước, nó đi sau, từ thang máy đến khi ngồi vào xe không ai nói ai câu gì, chưa bao giờ nó thấy không khí ngột ngạt như vậy, mãi sau đó Thái Đăng hỏi:
- Cậu muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được: Nó nói, giờ có cái bỏ miệng là quá hạnh phúc rồi, khi đói thì đồ thường dân hay đồ hạng sang đều sẽ ngon như nhau.
Hai người rẽ vào một nhà hàng gần đó, gọi một món ngẫu nhiên. Nó để ý thấy cách trang trí ở đây trông quen lắm, cái điệu nhạc piano này nữa, hình như nó đã nghe ở đâu, nhưng lâu lắm rồi thì phải, nó chẳng thể nhớ rõ.
- Đây là nhà hàng của bạn tôi, Gia Phú.
Thì ra là của Gia Phú sao, chả trách trông quen như vậy, vô cùng sang trọng, chắc bản nhạc này cũng là cùng một nghệ sĩ biểu diễn, tính ra cậu ta cũng giỏi chứ, biết kinh doanh như vậy. Thái Đăng nhìn nó, cậu thấy khó hiểu, chẳng phải nó và Gia Phú đã có khoảng thời gian yêu nhau hay sao, lẽ ra cậu nhắc đến cái tên ấy thì sắc mặt nó chí ít cũng sẽ có chút thay đổi chứ, đằng này lại tỉnh bơ như vậy, cứ ngó xung quanh rồi lại cúi xuống ăn.
- Vẫn sống tốt chứ?: Thái Đăng hỏi Hân Nhiên.
- Tốt.
Cả hai lại rơi vào im lặng, nó nghĩ nó nên hỏi lại câu gì mới đúng, chẳng lẽ cứ ngồi ăn như vậy sao, thế thì vô duyên quá.
- Cậu về khi nào vậy?
- Ba tháng trước.
Ra là cậu đã về được ba tháng rồi sao, nó chẳng biết gì hết, đúng là quá bất ngờ khi gặp được cậu trong công ty, mà cậu lại còn là sếp của nó nữa. Cậu cũng thế, cứ nghĩ nó sẽ học đại học y và trở thành bác sĩ như nó từng nói, chứ không phải làm nhân viên ngồi bàn máy như vậy, trong thời gian không có ở đây Thái Đăng không biết điều gì đã khiến nó thay đổi quyết định, chẳng lẽ là do Gia Phú sao, nghĩ tới mà Thái Đăng liền thấy không vui, sao nó có thể dễ dàng thay đổi vì cậu ta như vậy chứ.
Khi đã ăn xong thì cả hai lại về công ty, Hân Nhiên hoàn thành nốt đống văn thư trước khi đi về, giờ cũng đã h hơn rồi, nhưng Thái Đăng vẫn còn làm việc, không biết nó có nên chào một tiếng trước khi về không, đường nào cậu cũng mời nó bữa tối mà, thậm chí nó còn chưa cảm ơn nữa, nó ngập ngừng, định gõ cửa nhưng rồi lại thôi, toàn bộ hành động của nó Thái Đăng đều đã thấy, vì đây là loại kính có thể nhìn xuyên thấu từ bên trong, cậu còn nghĩ rằng nó sẽ nói gì đó với cậu, ra là không.
- Áaaaaaaa!
Tiếng hét của Hân Nhiên khiến Thái Đăng hốt hoảng chạy ra xem, thấy nó đang đứng thất thần, còn cô lao công thì làm đổ hết nước ra sàn.
- Con xin lỗi, con không cố ý, tại con tưởng cô là...ma nên mới giật mình.: Nó vội vàng cúi đầu xin lỗi, Thái Đăng suýt thì cười thành tiếng, cậu biết là nó sợ bóng tối, vì thế mới lấy cớ là còn việc để ở lại đây với nó, nào ngờ nó lại còn nít như vậy, lớn đầu rồi còn tin vào ma quỷ.
- Ngày nào giờ này cô chả lên đây quét dọn.
- Cô ấy là nhân viên mới nên không biết: Thái Đăng nói.
- Dạ, con mới đến, con xin lỗi, con không cố ý: Nó cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, nó sợ bị hiểu lầm.
- Để con lau cho ạ, đường nào cũng do con làm đổ.
Hân Nhiên định xin cái chổi mà cô lao công đang cầm, cô liền cản lại, việc lau dọn là của cô, cực một chút cũng không sao, dù gì thì nó cũng không cố ý.
- Thôi con cứ về đi, để cô làm cho nhanh, cô không trách con đâu.
Thái Đăng đi cùng nó xuống, giờ nó vẫn còn thấy có lỗi, mới cả hồi nãy hình như cậu ấy đã nhìn thấy hết rồi, tại sao nó lại hét lên như thế cơ chứ, thiệt là xấu hổ quá, mới ngày đầu đi làm mà đã gặp toàn những chuyện không đâu.
Hân Nhiên đón xe để về, tầm này lẽ ra taxi phải chạy đầy đường mới phải, sao bây giờ lại không thấy dù chỉ một cái, đúng là ngày xui xẻo mà. Nó thấy Thái Đăng cũng chưa về, cậu ngồi trong xe nhưng lại nhìn nó, nó thấy ngại quá, cậu đang đợi nó mở lời đi nhờ, vì cậu biết giờ này thì không còn taxi đâu, nhưng Hân Nhiên vẫn đứng đợi, và cuối cùng cậu chịu thua sự cứng đầu của nó, đành phải mở lời trước:
- Để tôi đưa cậu về, giờ cũng muộn rồi.
- À tôi....
Chưa nói hết câu thì điện thoại nó reo, nó vội bắt máy. Cậu vẫn kiên nhẫn đợi nó nghe điện thoại, cậu biết nó sẽ từ chối, nếu vậy thì cậu sẽ đợi đến khi nó về.
- Dạ vâng, con về liền đây! Đợi một chút thôi ạ!
Nó cúp máy rồi mở cửa xe, vì tình huống cấp bách nên nó phải chai mặt mà nhờ cậu vậy, bà chủ nhà trọ bảo hôm nay đến thu tiền mà nó lại quên mất, về nhà muộn như vậy, thế là bà ấy liền gọi cho nó, cứ như sợ nó sẽ quỵt tiền nhà vậy, thiệt tình, nó cũng đâu muốn thế, do công việc chứ bộ, cứ đến dồn dập như vậy, làm nó thở còn không kịp.
- Cảm ơn nhé!: Nó nói rồi mở cửa xuống xe, cậu nhìn bóng nó khuất hẳn rồi mới đi. Hân Nhiên về nhà, lại xin lỗi bà chủ trọ, nghe bà ấy nói một tăng, rồi lại tiếp tục xin lỗi, mãi mới được yên ổn, Hân Nhiên tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ, kết thúc một ngày mệt mỏi.
- ---------------------------------------
- Phiền cô đợi một lát, giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay.
- Vâng: Hân Nhiên trả lời, hôm nay là ngày nó đàm phán với bên Viễn Quân, Thái Đăng bảo rằng không cần quá căng thẳng vì nếu không giao dịch thành công thì cũng không sao, tuy HT đang dẫn đầu về giá trị cổ phiếu và thương mại nhưng Viễn Quân cũng không hề thua kém, vì thế nếu bên họ từ chối cũng là chuyện dễ hiểu, nó nghe thế cũng gật đầu đồng tình, điều này nó cũng biết, công ty ấy là do bố của anh Quân thành lập mà, bao nhiêu năm nay đứng vững trên thương trường, tiếng tăm lúc nào cũng đứng trong top đầu, trường hợp không chịu hợp tác cũng có thể xảy ra lắm, vì có khi họ cũng muốn đánh bại HT cũng nên.
Hân Nhiên nghe tiếng mở cửa, giám đốc của Viễn Quân đã tới rồi, nó đứng lên nở nụ cười niềm nở, và nó đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đấy:
- Ơ, anh Quân!