Đây là nơi ở chính của nhà họ Tô, tọa lạc trên một khu rừng núi nhìn ra toàn cảnh thành phố, rời xa sự hối hả, ồn ào và xung quanh là phong cảnh của rừng núi.
Trong căn phòng ngủ mà Tô Tử Mặc thấy quen thuộc, đầy ánh nắng và có một loạt cửa sổ sát đất, làn gió mát của vùng núi qua những ô cửa sổ đang mở toang đã thổi tan đi một phần của mùa hè nóng nực, những tấm rèm vải trong mờ bay theo làn gió mềm mại.
Dưới khung cửa sổ sát đất, còn đặt vài chậu cây trầu bà và cây xương rồng nhỏ đã được hơn bốn năm, một mảnh màu xanh lục.
Mọi thứ vẫn như lúc ban đầu.
Trong năm kể từ khi trở thành "kẻ ngốc", Tô Tử Mặc đã tỉnh táo khá nhiều lần.
Nhưng trong ký ức bị đứt quãng của Tô Tử Mặc, anh luôn nằm bất động và được sắp xếp tĩnh dưỡng ở những khu biệt thự khác nhau của gia tộc họ Tô, ở những khu nghỉ dưỡng ven biển và những nơi khác thích hợp để tĩnh dưỡng... Rốt cuộc thì nhà chính có rất nhiều người cho nên bí mật của nhà chính cũng khó giữ được, phải không? Do vậy vào thời điểm đó, đây không phải là một nơi ở tốt cho Tô Tử Mặc.
Nói tóm lại, Tô Tử Mặc lẽ ra đã lâu không trở lại khu nhà chính của gia đình họ Tô, tại sao cánh cửa này lại đưa anh trở lại chỗ ở của chính mình?
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Tô Tử Mặc có chút không yên lòng, đẩy đẩy kính lên sống mũi, chuẩn bị bước vào cửa, trở về phòng ngủ quen thuộc của chính mình.
Nhưng vào lúc này, trong đầu của Tô Tử Mặc lại xẹt qua một số chuyện mà anh đã trải qua trong thế giới ác mộng mấy ngày qua, anh cúi đầu suy tư một chút về tình cảnh của mình trong bốn năm qua và vụ tai nạn xe hơi mà anh đến bây giờ còn không hiểu rõ.
Không biết anh đã xem xét thế nào, Tô Tử Mặc quay trở lại quầy lễ tân rồi cầm chiếc ô dài kỳ lạ màu đen lên. Sau khi cảm giác được sự lành lạnh đến từ thân cái ô, Tô Tử Mặc hít một hơi thật sâu rồi bước vào cửa.
Phòng ngủ, vẫn là phòng ngủ quen thuộc.
Bên cạnh cửa sổ sát đất là chiếc xe lăn màu trắng trông khá sang trọng, có đệm da màu trắng êm ái, đó là chiếc xe lăn của Tô Tử Mặc khi anh không có khả năng tự di chuyển, cái này có thể ngồi hoặc nằm, người dùng có thể kiểm soát xe lăn để tự do di chuyển mọi nơi …… Anh vẫn chưa sử dụng tính năng cuối cùng này.
Kể từ khi nhìn thấy chiếc xe lăn này xuất hiện ở đây, Tô Tử Mặc có thể chắc chắn rằng anh không phải bị chiếc cửa đưa về nhà chính, mà anh đã được đưa người chăm sóc đưa trở lại trước khi anh bước vào "An Vu Nhất Ngung".
Dẫm lên tấm thảm mềm mại và sạch sẽ, Tô Tử Mặc bước từng bước đến gần cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Khi anh ở trong cửa hàng thì anh đã nghe thấy vài tiếng động và tiếng thì thầm của phụ nữ ở ngoài cửa. Hầu hết những người phụ nữ trong gia đình họ Tô sẽ không đứng ở cửa phòng của người khác mà trò chuyện, hơn nữa những thanh âm này còn trẻ và xa lạ, Tô Tử Mặc đoán rằng những thanh âm này chắc hẳn của người giúp việc.
Đưa tay ấn nhẹ vào cánh cửa, anh thực sự lại nghe thấy những âm thanh đó.
"Tôi nhìn thấy ông Bốn đã trở lại."
"Tiểu thư của nhà ông Bốn thật đáng yêu, giống như búp bê châu Âu vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"..."
Nghe động tĩnh bên ngoài cửa, Tô Tử Mặc thầm nghĩ, trong nhà họ Tô chỉ có một người được xưng là "ông Bốn", đó chính là đứa con út của gia chủ nhà họ Tô, là chú của Tô Tử Mặc.
Còn bố của Tô Tử Mặc là người con cả, trong mắt của người nhà họ Tô chính là một người không làm lên trò trống gì cả.
Nếu Tô Tử Mặc nhớ không lầm thì năm năm trước, chú của anh đã ra nước ngoài phát triển độc lập, cưới vợ nước ngoài, từ đó đến nay cũng ít liên lạc với trong nhà. Bây giờ... không chỉ có "kẻ ngốc" là anh được đưa về nhà họ Tô, mà ngay cả người chú ít khi liên lạc cũng đã về nước?
Tô Tử Mặc cau mày, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, không khỏi vươn tay mò mẫm phía sau, không bao lâu liền tìm thấy một cái nắm cửa tròn lạnh lẽo.
Cánh cửa “An Vu Nhất Ngung” vẫn luôn ở sau lưng anh, vẫn luôn ở đó.
“Ông cả cũng về rồi, lần này chỉ có một mình.” Những tiếng thì thầm ngoài cửa vẫn tiếp tục.
"Thật sự là hiếm thấy. Trước đây khi ông cả trở về sẽ mang theo một ít người đẹp. Thực ra nhìn cũng khá đẹp đấy.”
"Đẹp cái gì đẹp, người mà ông cả thích làm sao có thể là người đứng đắn được?"
"Nói cũng đúng... Hơn nữa, mỗi lần người được mang về đều không giống nhau."
Nghe thấy hai người giúp việc ở ngoài cửa nói về "ông cả", Tô Tử Mặc không khỏi nở nụ cười khổ, rốt cuộc là bọn họ đang nói về bố của anh. Đối với những người khác, bố của Tô Tử Mặc là một người không đàng hoàng, chỉ thích ăn chơi, tìm hoa hỏi liễu.
Ngay cả đối với Tô Tử Mặc, trong trí nhớ của anh, hình ảnh người bố xuất hiện cũng không nhiều lần.
"Ông Hai và ông Ba đã trở lại sao?"
"Đã trở lại, tôi nghe nói mẹ Trần nói rằng họ đang tranh cãi với luật sư ở phòng khách, vì họ muốn buộc luật sư phải trước tiên ……"
“Khụ!” Ngoài cửa dường như có giọng nói thứ ba xuất hiện, “Ai bảo các cô đàm luận về chủ nhân ở chỗ này? Các cô là không muốn công việc này sao?
“Quản gia Bạch, bầu không khí ở bên ngoài thật đáng sợ, chúng tôi mới trốn ở đây vài phút.” Người hầu vừa rồi còn hóng hớt, bây giờ giọng nói lập tức nhỏ lại, khẩn cầu, “Dù sao cũng không có người ở đây.”
“Đây là cửa phòng ngủ của thiếu gia.” Quản gia Bạch giọng nói có chút nghiêm nghị, “Làm sao có thể nói không có người?
"Lão quản gia..." Giọng điệu của người hầu do dự một chút, "Thiếu gia đã như vậy, đã bốn năm ….. làm sao còn có thể nghe được chúng ta?"
“Thiếu gia Hạc Văn nếu nghe được chuyện này, các cô sẽ rất thảm.” Mặc dù quản gia Bạch đã cảnh cáo, nhưng ông không lập tức khiển trách hai người hầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với những gì mà hai người nói.