Trước tiếng đàn piano đau thương, mọi người thấy Tô Tử Mặc là người duy nhất có vẻ vẫn bình thường.
Ba người rèn luyện mới chỉ trải qua thế giới ác mộng một lần đều nhát gan, sợ hãi, nhưng để không trở thành người kéo chân phía sau và bị bỏ rơi, ba người rèn luyện vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh, không có để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào..
Cao Dương được coi là người rèn luyện thâm niên khá tự lập, có vẻ như là người mạnh mẽ nhất trong đội, luôn cố gắng duy trì phong thái của một thủ lĩnh, lý trí trước nguy hiểm ập đến, nhưng vì bản thân Cao Dương không có sẵn trong mình cái khả năng lãnh đạo nên anh ta cho Tô Tử Mặc một cảm giác rất mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ, ba người rèn luyện bình thường đó rơi vào trạng thái điên loạn, bởi vì không thể chịu đựng được nỗi buồn hoặc là vì cảm giác mất mát cho tương lai.
Mà Cao Dương, như thể bị lột bỏ hết lớp ngụy trang, đột ngột trở nên hung bạo như một kẻ ác.
Trực giác của Tô Tử Mặc mách bảo anh rằng tốt hơn hết anh nên tận dụng tình hình hỗn loạn hiện tại để rời khỏi phòng học âm nhạc ngay lập tức. Nhìn những người rèn luyện dày dặn kinh nghiệm đang quằn quại, điên loại, ốc còn không mang nổi mình bởi vì tiếng đàn, Tô Tử Mặc dùng sức khống chế nội tâm, chống lại cảm giác tiêu cực đang không ngừng trỗi dậy trong lòng. Anh duỗi tay ra phía sau, muốn dùng cánh cửa phía sau để rời đi luôn!
"Hãy tha cho tôi đi!"
Chính vào lúc này, Trình Tĩnh Manh đang nằm ở cửa phòng học thì đột nhiên lao về phía Tô Tử Mặc!
Không biết có phải vì Trình Tĩnh Manh coi Tô Tử Mạc như ác quỷ, kẻ đã gây ra tất cả sự hỗn loạn này hay không, cô lao tới trước mặt Tô Tử Mặc với vẻ mặt van xin và hoảng sợ, đôi mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào người "giáo viên dạy nhạc", người có vẻ “dường như” chưa làm cái gì.
Không ngoài dự kiến, bàn tay của Tô Tử Mặc đưa ra phía sau, cánh cửa phía sau anh biến mất một cách dứt khoát khi Trình Tĩnh Manh nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Đem bọn họ mang đi, tôi không muốn mất điểm Ác mộng!” Trịnh Tĩnh Manh cầu xin Tô Cảnh Ngôn, cũng không có nói “bọn họ” là ai, cũng không cần giải thích. Với tư cách là một tiền bối, cho dù lần này Trịnh Tinh Manh chết ở thế giới Ác mộng, cô vẫn có thể dựa vào điểm Ác mộng của chính mình để trở về thế giới thực.
Nhưng nghe những gì Trình Tĩnh Manh thốt ra, Tô Tử Mặc có thể cảm thấy rằng điểm Ác mộng mà Trình Tĩnh Manh có được còn quan trọng hơn tính mạng của những người rèn luyện khác.
Tô Tử Mặc nhìn thấy Trình Tĩnh Manh đang định nhào vào người, anh định né sang một bên thì đột nhiên cảm thấy một lực rất lạ túm lấy lưng, mạnh mẽ kéo anh về phía sau!
Khi Tô Tử Mặc hồi phục lại tinh thần, anh phát hiện mình đã rời khỏi phòng học âm nhạc, đang đứng ở phía bên kia của bức tường sụp đổ — tức là cái phòng bệnh được chiếu sáng đỏ!
Anh giường như bị lệ quỷ túm vào, không biết có phải chính là Bành Bành không, hơn nữa lúc này anh đứng ngay bên cạnh giường bệnh.
Trong giây lát, thân thể của Tô Tử Mặc cứng đờ, không dám nhúc nhích hay nhìn xung quanh.
Cậu thậm chí có thể cảm thấy không khí ở trong phòng bệnh này rất ngột ngạt mà áp lực, như thể cậu đang ở trong một không gian hoàn khác với phòng học âm nhạc. Đối với Trình Tĩnh Manh, người đang chuẩn bị nhào vào Tô Tử Mặc, giống như bị một bức tường không khí vô hình chặn lại, và cô ta không thể bước thêm một bước qua bức tường sụp đổ kia.
[Cảnh báo: Không bao giờ cho phép bất cứ ai mạo phạm bất cứ điều gì mà anh ta thích. ]
"Cô vừa nói gì?"
Khi Trình Tĩnh Manh nhào vào bức tường vô hình, Cao Dương đột nhiên chạy đến với vẻ mặt dữ tợn, túm tóc cô ta và nói với giọng điệu không mấy vui vẻ: "Ngày thường cô rất ngoan ngoãn, nhưng thế nhưng vào giờ khắc này cô lại muốn dùng mạng sống của chúng tôi để đổi lấy điểm Ác mộng của cô phải không? "
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, điểm Ác mộng của anh cũng có thừa không phải sao?” Trình Tĩnh Manh, người trước đây ngoan ngoãn ở bên cạnh Cao Dương, giờ đây dường như đã gan lớn, nhắm mắt phản bác lại, “Anh chọn tôi làm đồng đội, chẳng phải vì đội viên phải vô điều kiện chuyển % điểm ác mộng cho đội trưởng sao?! Chúng ta ngay từ đầu đã lợi dụng lẫn nhau! "
Tô Tử Mặc nghe thấy giọng nói của Trình Tĩnh Manh, như thể nghe xuyên qua một tấm kính, tuy rất lạ nhưng lại rất rõ ràng.
Nếu những gì Trình Tĩnh Manh nói là sự thật, Tô Tử Mặc thực sự lo lắng về chỉ số IQ của Cao Dương. Nếu theo như lời của Trình Tĩnh Manh về huy chương đồng đội, thực sự có thể buộc chuyển một nửa số điểm Ác mộng của các thành viên trong đội cho đội trưởng, thì khi Cao Dương chọn đồng đội, anh ta cũng nên chọn một số người có kinh nghiệm có khả năng sống sót trong thế giới Ác mộng. Thay vào đó là Trình Tĩnh Manh chẳng có ưu điểm gì cả ngoại trừ vẻ bề ngoài.
Nghĩ đến hình ảnh trước đó về việc Cao Dương dẫm lên tay người rèn luyện, Tô Tử Mặc không tin rằng lý do Cao Dương và Trình Tĩnh Manh kết hợp với nhau là vì sự ngây thơ và tốt bụng của cô gái.
"Còn anh?"
Ngay khi Tô Tử Mặc đang trầm tư suy nghĩ nhìn những người này, một bóng người nhỏ bé thuộc về Bành Bành đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Bóng dáng gầy gò xanh xao trên giường bệnh bên cạnh cũng biến mất.
Sự thật đã chứng minh rằng Bành Bành, người lẩn trốn trong lớp học âm nhạc... thực sự là một lệ quỷ đã tạo ra "Nhạc phổ của người chết", hơn nữa là một con quỷ có một đôi mắt màu trắng, nằm trên giường bệnh và không thể cử động.!
“Suy nghĩ thực sự trong sâu thẳm trái tim của anh là gì?” Bành Bành ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mặc, “Du͙ƈ vọиɠ thực sự của anh là gì?”