Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 89: thôn thỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

______________

Vì thời gian rất gấp gáp nên các thôn dân chia người chơi làm hai tổ, dặn họ về nhà chuẩn bị một chút rồi xuất phát.

Yến Lâu ỷ vào việc mình đã tàng hình, từ đầu đến cuối đều nằm trên phần lưng mềm như bông của thỏ đen cỡ bự, ở vị trí này thì người khác sẽ không nhìn thấy vết lõm kì lạ trên người con thỏ, hơn nữa nằm trên này cũng cực kì thoải mái.

Chờ người chơi đều đi hết thì Yến Lâu nhỏ giọng thầm thì: “Anh mềm nhũn như thế này thì làm gối ôm thích lắm đây… Không, với kích cỡ này thì làm đệm, làm gối cũng thừa sức rồi.”

Từ khi Nicholas sinh ra tới nay thì Yến Lâu là người đầu tiên dám nói muốn dùng y làm gối ôm, làm đệm, làm gối đấy! Thế nhưng y lại có một chút chờ mong là sao thế này?

Trong phòng chỉ còn lại người bên mình nên thôn trưởng thôn thỏ cũng không giả vờ nữa, nó nhảy từ trên giường lên, động tác linh hoạt đến mức không có một chút dáng vẻ gì của một con thỏ đã mắc bệnh nguy kịch sắp chết cả.

“Kẹo này vẫn ngọt ghê, ói ra thật là đáng tiếc.” Thôn trưởng lau si rô bên mép, con ngươi linh hoạt xoay một vòng rồi đưa móng vuốt dính si rô về phía áo blouse trắng của bác sĩ.

Bác sĩ và thôn trưởng là người quen cũ nên lập tức phát hiện ra nó không có ý tốt, nhanh chóng cách nó xa một chút: “Tôi nhắc cho ông biết nhé, áo trắng nhanh bẩn lắm đấy, nếu ông làm bẩn thì ông đi mà giặt!”

“Giặt thì giặt.” Thôn trưởng không để ý giơ móng vuốt lên: “Dù sao dáng vẻ thế này thì tôi chắc chắn là phải đi tắm rồi.”

Bác sĩ bị nó lí sự cùn đánh bại, lại không nỡ lòng làm bẩn quần áo mới sạch sẽ nên chỉ có thể thở phì phì chạy vòng quanh.

“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!” Bác sĩ ôm tủ kêu: “Ông còn tới nữa thì tôi sẽ đánh ông đấy!”

“Không phải anh em tốt thì sẽ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu à?” Thôn trưởng lên án: “Xem này, kẹo, thứ tốt đấy! Không phải tôi đang chia sẻ với ông hả?”

Bác sĩ tức giận đến mức cầm đồ lên ném vào nó: “Ông cút đi cho tôi!”

Yến Lâu nhìn họ nghịch ngợm mà nhịn không được cười ra tiếng. Đương nhiên là ở đây có người còn cười to hơn cả cậu, ví dụ như như Glan đang ôm bụng cổ vũ chẳng hạn.

Thế nhưng họ không thể vui vẻ bao lâu được, vì người chơi sửa soạn xong đồ đạc cũng đã tới rồi.

Nghe được động tĩnh, thôn trưởng thôn thỏ dùng dáng người linh hoạt lao về giường, một giây bệnh nguy cơ, diễn xuất tinh tế đến mức này mà không trao cho nó một giải Oscar thì có lỗi với sự cố gắng biểu diễn của nó.

Thôn trưởng thôn thỏ không có lương tâm chạy cực nhanh, để lại bác sĩ xử lí hiện trường hỗn loạn và đám người chơi ngơ ngác.

“Đây là… làm sao vậy?” Tề Kì cẩn thận hỏi, chẳng lẽ là đánh nhau à? Họ sẽ không gặp phải hiện trường mưu sát rồi bị diệt khẩu đấy chứ?

Còn có thể làm sao bây giờ? Nói cho họ biết bác sĩ và thôn trưởng vừa đánh nhau một trận à? Tuyệt đối không thể.

Glan xoay chuyển cái đầu nhỏ thông minh của mình, cố gắng giải thích: “Bác sĩ rất buồn phiền vì bệnh của thôn trưởng, lo lắng quá nên…”

Bác sĩ yên lặng một giây rồi cũng bùng nổ diễn xuất.

“Vừa nghĩ tới bây giờ thôn trưởng đang mắc phải một căn bệnh kì lạ mà tôi lại không thể giúp thôn trưởng giải quyết sự đau đớn này thì…” Vẻ mặt của bác sĩ rất khổ sở, âm thanh khàn khàn như đang rơi vào bi thương tự trách vậy. Một tay nó lau kính mắt không có nước mắt, một tay vỗ mạnh vào cái tủ ở bên cạnh, vỗ đến mức đến chén, dĩa, vật trang trí trong ngăn kéo rung lắc loạn lên.

Bác sĩ khóc lớn nói: “Tôi thật là vô dụng, uổng công thôn trưởng đối xử với tôi tốt như thế!”

Yến Lâu nhìn nó đã vỗ đến sưng cả tay thì tốt bụng giúp nó một chút, đồ đạc trong ngăn kéo bị một luồng sức mạnh không tên thổi qua rồi “ào ào” rơi xuống, lại tạo thành một đống hỗn độn.

Các người chơi khiếp sợ nhìn nó, con mẹ nó! Con thỏ này mạnh như vậy sao? Nó mà tát cho một cái thì họ chết sạch luôn còn gì? Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!

Bác sĩ hơi thở phào nhẹ nhõm, rút lại cái móng vuốt đã đập đến tê rần, lặng lẽ lườm thôn trưởng đang nằm trên giường một cái rồi hỏi các người chơi: “Mọi người tới nơi này là còn có chuyện gì nữa ư?”

Đường Ngọc Thư nói: “Là thế này, vừa nãy chúng tôi hỏi những người dân khác trong thôn mới biết, cho dù ban ngày có tìm được gì thì đến buổi tối chúng tôi cũng nhất định phải trở về thôn nghỉ ngơi. Đây là vì sao vậy? Nếu thời gian gấp gáp thì tranh thủ buổi tối tiếp tục tìm dược liệu không phải sẽ tốt hơn à?”

Bác sĩ thỏ nghiêm túc nói: “Đó là vì sau khi trời tối thì bên ngoài làng sẽ trở nên cực kì nguy hiểm, trước kia đã có rất nhiều thôn dân bất hạnh mà chết rồi. Vì an toàn của mọi người nên chúng tôi có quy định, bất cứ thôn dân nào cũng không thể ra khỏi làng vào buổi tối. Vậy nên mọi người nhất định phải trở về trước khi trời tối!”

Bác sĩ đã nói như vậy thì người chơi cũng không thể không đồng ý, dù sao không ai sẽ dùng tính mạng của chính mình để đùa giỡn cả.

Sau khi tiễn người chơi đi lần thứ hai, bác sĩ thay đổi vẻ mặt rồi hung tợn lao về phía thôn trưởng thôn thỏ: “Cẩu tặc, tôi sẽ cắn chết ông!”

Thỏ cái ở bên cạnh ghét bỏ cách hai con thỏ đực xa một chút, thỏ đực lúc nào cũng thích đánh nhau, không như thỏ cái vừa yên tĩnh vừa đáng yêu.

“Được rồi.” Yến Lâu lười biếng vỗ vỗ hai con thỏ đang đùa giỡn: “Chơi xong thì nhớ phải thu dọn đồ đạc đấy, chúng ta ra ngoài xem xem.”

Glan cười híp mắt nói: “Họ chia ra hai đội khác nhau, vậy chúng ta cũng chia nhau ra nhé?”

“Được.” Yến Lâu hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để người chơi phát hiện đầu mối.”

“Biết rồi mà.” Glan kéo Vivian tung tăng chạy ra ngoài.

Yến Lâu và Nicholas đi theo đội bốn người của Tề Kì và một đội ba người không quen biết khác.

Đồng đội mới trong đội của Tề Kì hình như là một cô gái, tuy mặt mũi cực kì xinh đẹp nhưng Yến Lâu lại cứ cảm thấy cô ta có chỗ nào đó không đúng lắm nên nhìn vài lần.

“Người ta đẹp lắm hả?” Nicholas chua chát hỏi: “Không phải vừa rồi em còn cảm thấy tôi đáng yêu nhất hả? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi hả?”

Yến Lâu:???

Cái quái gì thế hả, đáng yêu cái gì, thay lòng đổi dạ cái gì, anh đừng có nói bậy nói bạ!

Dù sao cũng không có ai biết dưới con thỏ đen này là y nên Nicholas thẳng thắn ném da mặt đi luôn: “Em sờ tay, sờ bụng tôi, còn ôm tôi không buông tay, còn mơ ước cái đuôi của tôi nữa, chẳng lẽ không phải cảm thấy tôi đáng yêu à?”

Yến Lâu: “…”

Nhất thời cậu không biết là nên thừa nhận đối phương đáng yêu, hay là nên thừa nhận mình là kẻ lưu manh nữa.

Con búp bê này quả nhiên bị hỏng rồi!

“Tôi không phải…” Yến Lâu từ bỏ việc tranh luận về đề tài đáng yêu và thay lòng đổi dạ: “Tôi chỉ không xác định được rốt cuộc người này là nam hay nữ thôi.”

Nicholas liếc Lăng Hoa một cái rồi nói: “Nam mà!”

Yến Lâu nói: “Nhưng anh ta mặc váy, đội tóc giả, trang điểm như con gái ấy, anh không cảm thấy kỳ lạ à?”

Nicholas lại nhìn Lăng Hoa một cái, sau đó y cũng yên lặng một lúc: “Hình như cũng có một chút.”

Sau khi xác định được Lăng Hoa là nam giả nữ thì Yến Lâu không hiếu kỳ nữa, ngược lại là Nicholas xoắn xuýt một lúc lâu: “Em nói xem, có phải anh ta muốn giả vờ yếu đuối khiến người khác đánh giá thấp thực lực nên mới cố ý mặc như vậy hay không?”

Đây đã là cách giải thích hợp lý nhất mà Nicholas có thể nghĩ ra rồi.

Yến Lâu liếc mắt nhìn y, đến cuối cùng vẫn không giải thích cho y nghe về việc con trai có sở thích mặc đồ như con gái, bởi vì cậu cảm thấy nếu như nói thì đề tài này sẽ không thể kết thúc được nữa.

Bên ngoài thôn thỏ là núi, đường núi không dễ đi, hơn nữa chung quanh che kín bụi gai và đá nhọn, đoàn người đi cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ không cẩn thận ngã một cái thì ‘thoát xác’ luôn.

Tề Kì tay chân vụng về, bị bụi gai cắt vài cái, một bên gò má bị xước xát. Tần Trạch Giang nhìn mà xót cả ruột nên ngồi xuống bên cạnh cậu ta nói: “Anh cõng em đi.”

“Không cần không cần.” Tề Kì lúng túng nhìn những người khác, đẩy khẽ anh ta một cái: “Em tự đi được mà… Hơn nữa, anh cõng em từ đây lên núi thì sẽ mệt chết cho xem.”

Tần Trạch Giang nhíu mày, gương mặt lạnh lùng nhìn vừa hung dữ lại vừa đẹp trai: “Tự em đi được ấy hả? Nhìn vết thương trên người em đi, không cần mặt nữa đúng không? Lên nhanh lên!”

Những người khác đều dừng lại nhìn họ, mặt Tề Kì nóng rực lên, nhưng Tần Trạch Giang cũng là người rất bướng bỉnh, Tề Kì bất động thì anh ta cũng ngồi yên ở nơi đó lườm cậu ta, Tề Kì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu ta đang định trèo lên lưng Tần Trạch Giang thì một người đàn ông trắng nõn trong đội người chơi bên cạnh mở miệng nói: “Leo núi vốn đã khổ cực rồi, tất cả mọi người đều không nhẹ nhàng thì sao lại còn làm phiền người khác thêm nữa cơ chứ?”

Bạn của anh ta hùa theo: “Đúng vậy, đàn ông đàn ang còn léo nha léo nhéo, không thấy phiền à? Còn lừng khừng nữa thì trời sẽ tối rồi đấy, đi nhanh lên đi!”

“Ôi, xin lỗi…” Tề Kì cứng người lại, bị họ nói nên lại không dám để Tần Trạch Giang cõng mình nữa.

Tần Trạch Giang cũng không thoải mái lườm đám người đó một cái, anh ta kéo sát Tề Kì lên lưng rồi cõng lên: “Tao cõng bạn trai tao thì liên quan quái gì đến bọn mày? Ai khiến chúng mày chõ mõm vào?”

Bên họ chỉ có hai đội người, đội còn lại có ba người, trắng nõn gầy yếu một chút tên là Bạch Liêm, trông giống học sinh là Khổng Kiệt, lớn tuổi hơn một chút tên là Hà Tư Minh.

Khổng Kiệt tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng khá cứng đầu cứng cổ, bị Tần Trạch Giang nói như thế thì không vui: “Sao, bản thân buồn nôn còn không cho người khác nói hả?”

Đám người Tần Trạch Giang đều cau mày lại, vẻ mặt không vui.

Bạch Liêm vội vàng kéo Khổng Kiệt lại rồi xin lỗi họ: “Xin lỗi, Tiểu Kiệt tuổi còn nhỏ nên có chút kích động, mọi người đừng trách thằng bé.”

“Lo cho mình đi.” Tần Trạch Giang cõng Tề Kì đi thẳng, không phản ứng đội bên kia nữa.

Cõng một người lớn như vậy leo núi mà Tần Trạch Giang vẫn còn có sức lực mắng Tề Kì: “Người không quen biết gì nói thì em nghe, bình thường sao không thấy em nghe lời anh như thế hả?”

Tề Kì nghẹn lời, ôm cổ anh nhỏ giọng thầm thì: “Ai bảo anh suốt ngày bắt nạt em?”

Tần Trạch Giang tức giận nói: “Nói cho có lý một tí xem nào, đến tột cùng là ai bắt nạt ai?”

Tề Kì không đủ tự tin, ngậm miệng.

Lăng Hoa quan sát đám Hà Tư Minh một lúc rồi nhỏ giọng nói với họ: “Cái người họ Bạch kia kìa, mọi người cẩn thận một chút nhé.”

Đường Ngọc Thư hỏi: “Làm sao vậy? Anh ta có vấn đề gì à?”

“Đám đàn ông thối như các anh biết cái gì?” Lăng Hoa lười biếng nâng mắt lên, cao quý lãnh diễm nói: “Vừa nhìn đã biết là ‘bạch liên hoa’ rồi, lúc nãy cậu không nghe thấy cách thằng cha đó nói chuyện à?”

Sắc mặt Đường Ngọc Thư nhăn nhúm lại trong một nháy mắt, không biết có nên ca cẩm rằng: ‘Đại ca, anh đã quên giới tính đích thực của mình rồi đấy à?’ hay không nữa?

Chỉ có Tề Kì ngoan ngoãn hỏi Lăng Hoa: “Anh ta nói chuyện làm sao vậy?”

Lăng Hoa nói: “Muốn cõng cậu là Tiểu Tần, đây là chuyện Tiểu Tần tự mình đồng ý nên người khác cũng không xen vào được. Nhưng tên họ Bạch kia vừa mở miệng đã trách Kỳ Kỳ không hiểu chuyện, làm phiền mọi người, thằng nhóc ngốc như Kỳ Kỳ còn cảm thấy thằng cha ấy nói đúng.”

Tần Trạch Giang nghe xong thì lắc lắc Tề Kì trên lưng, mắng cậu ta: “Có nghe hay không, ngu ngốc!”

Tề Kì tức giận đến mức mặt đều phính cả lên.

Tiếng nói của họ rất nhỏ, đến các thôn dân thôn thỏ bên cạnh cũng không nghe rõ, nhưng Nicholas cách phía sau một đoạn lại nghe rất rõ ràng.

Cũng không phải y còn thấy tò mò với anh chàng thích mặc đồ con gái Lăng Hoa này, mà là y phát hiện Tề Kì và Tần Trạch Giang là một đôi người yêu nên muốn quan sát xem người khác yêu đương như thế nào để còn lấy kinh nghiệm.

Nicholas nhìn thấy Tần Trạch Giang cõng Tề Kì lên núi, tư thế của hai người cực kì thân mật nên trong lòng hơi xao động một chút.

Y nhìn về phía Yến Lâu, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Có muốn tôi cõng em lên núi hay không?”

Yến Lâu không hiểu ra sao nhìn y, cậu chỉ nghĩ là y đang khéo léo nói là mình không muốn đi nữa. Cũng đúng, sau khi biến thành con thỏ bự thì vóc người cũng béo ú lên, chân dài biến thành chân ngắn, leo núi đúng là rất mệt mỏi.

Vậy nên Yến Lâu rất tốt bụng xách gáy con thỏ bự lên rồi bay lên núi.

Nicholas: … Tự bế luôn rồi.

Truyện Chữ Hay