Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
________
“Bà nội ơi, bà về rồi ạ?” thiếu nữ ngồi ở một bên giường nhỏ, hơi buồn ngủ dụi mắt.
Bà Lan “Ôi chao” một tiếng rồi nói: “Hôm nay Y Y thấy thế nào?”
“Cháu vẫn buồn ngủ quá.” thiếu nữ nói rồi ngáp một cái, mới nói hai câu đã bắt đầu mệt mỏi, mí mắt nặng nề nhắm lại.
“Cháu ngủ thêm một lúc nữa đi.” bà Lan nói: “Chờ đến lúc tỉnh ngủ rồi gọi bà.”
“Dạ.” Lan Y hoàn toàn không chú ý tới người đang đứng ngoài cửa, ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống giường, chỉ trong chốc lát đã không có bất cứ âm thanh nào như đã ngủ thiếp đi vậy, đến một hơi thở cũng không có.
Lúc này Yến Lâu mới đi lên phía trước, hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ trên giường, làn da của cô ấy rất trắng, ngũ quan thanh tú, thần thái cử chỉ đều không khác người thường, nếu như không tới gần thì sẽ không có cách phát hiện cô ấy không phải là người thật.
Con búp bê này được chế tạo cẩn thận hơn bất cứ con búp bê nào khác trên đảo, không khó có thể nhìn ra tâm huyết mà người chế tác trút xuống trên người nó.
“Đây là cháu nội của tôi, mười năm trước lúc con bé chơi đùa ở cạnh biển thì không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối.” bà Lan nhẹ giọng nói: “Tôi không nỡ xa con bé, vậy nên đã bỏ ra mấy năm liền làm con búp bê giống con bé như đúc này. Mới vừa làm xong thì trên đảo lại xảy ra việc, tôi không dám mang nó ra, sợ người dân trên đảo tràn ngập oán hận sẽ giận chó đánh mèo nó.”
“Tôi giấu con bé ở chỗ này, thế nhưng có một ngày, tôi phát hiện con bé tỉnh lại rồi.” tay bà Lan khẽ run, không biết là vì sợ hãi hay là kích động: “Con bé gọi tôi là bà nội giống y như Y Y vậy, con bé nhớ tới tất cả những chuyện trước đây, nhưng đối với việc rơi xuống nước và những chuyện sau đó lại không biết gì cả. Tôi đã gần như tưởng là Y Y sống lại, thế nhưng rất nhanh con bé lại thấy buồn ngủ, sau khi ngủ lại biến trở lại thành búp bê, không động đậy, không nói năng.”
Yến Lâu đưa tay đặt sát lên trán búp bê, một lát sau thì thu lại: “Là một linh hồn cực kỳ nhỏ yếu, chỉ có cấp F thôi, nó rất không ổn định, lúc nào cũng có thể tắt đi.”
“Nó sinh ra vì bà đấy.” Yến Lâu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà Lan: “Thật thần kỳ. Rõ ràng là ở trong ảo cảnh giả tạo, chỉ là một đoạn ký ức được sao chép lại mà thôi, nhưng lại có thể dùng cảm tình cùng ý niệm sáng tạo ra một linh hồn.”
Đây là một loại tình huống rất đặc thù trong điểm linh, bởi vì ý niệm mà sinh ra linh hồn, trường hợp hay gặp nhất như tín ngưỡng sáng tạo ra thần. Nó được tính là loại lấy linh điểm linh, người nhậm chức cửa hàng trưởng đầu tiên Trác Vũ Sanh cho rằng ý niệm, tín ngưỡng, tình cảm của con người không nhìn, không sờ thấy được, nhưng nó thật sự có tồn tại, hơn nữa nắm giữ năng lực sáng tạo kỳ tích.
Sức mạnh của một phàm nhân rất nhỏ bé, nhưng ý niệm của vô số người dung hợp lại thì sẽ trở thành một dòng lũ lớn, khi họ nắm giữ một niềm tin chung, như vậy những sức mạnh này tụ tập lại sẽ giống như một cây bút vô hình, có thể vẽ xuống bùa chú huyền ảo nhất trên thế gian.
Vậy nên Trác Vũ Sanh từng viết phía cuối sổ tay là người chế tạo giỏi nhất phải lấy trái tim làm bút, suy nghĩ lướt qua thì đã sinh ra linh hồn.
Yến Lâu không biết đến bây giờ thì Trác Vũ Sanh đã làm được điều đó hay chưa, nhưng mục tiêu này cách cậu còn xa, bây giờ cậu chỉ là một người mới còn chưa thoát được nhận xét tay chân vụng về kìa.
Cậu nhìn bà Lan hỏi: “Bà muốn cháu làm thế nào?”
Bà Lan nói: “Tôi mong cậu dẫn con bé rời đi, cho con bé trải qua cuộc sống mà con bé muốn, tôi có thể trả giá bằng linh hồn của mình.”
“Trả giá… bằng linh hồn ư?” Yến Lâu nhìn thẳng vào mắt bà: “Bà đồng ý chết vì một con búp bê ư? Tại sao?”
“Con bé không chỉ là một con búp bê thôi đâu, nó còn là cháu gái của tôi, người nhà của tôi nữa, tôi yêu con bé.” trên mặt bà Lan hiếm khi thấy một nụ cười hiền lành: “Tôi chỉ là một bà già, sống nhiều năm như vậy đã sớm sống đủ rồi, dùng cái mạng già này đổi cháu gái tôi bình an trôi chảy là rất đáng giá.”
Yến Lâu thu hồi ánh mắt: “Cháu không cần linh hồn của bà.”
“Thế nhưng nắm giữ linh hồn của tôi thì cậu có thể trực tiếp nắm giữ trí nhớ và tay nghề của tôi, cậu không lỗ vốn đâu.”
Yến Lâu nói: “Bà rất hy vọng cháu sẽ nhận lấy linh hồn của bà à?”
Bà Lan nói: “Đúng vậy, tôi không muốn ở lại nơi này nữa.”
“Cháu có thể giúp bà rời đi.”
Đôi mắt già nua của bà Lan cứ như nhìn thấu cậu vậy: “Cậu thích dùng giao dịch xử lý các loại quan hệ, tôi trả giá càng lớn thì lại càng thấy yên tâm với tương lai của Y Y, hi vọng cậu có thể cho Y Y của tôi thù lao xứng đáng.”
Yến Lâu nhìn một cọng cỏ dại bên tường nhà, cậu ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Được, chờ đám người ngoài thôn này rời đi thì cháu sẽ đến đưa cô bé đi.”
“Cám ơn cậu.”
Yến Lâu đi ra khỏi căn nhà cũ kỹ này, Đường Cát và Kill-, Kill- đang chờ cậu.
Đường Cát hỏi: “Sao ngài lại không vui thế? Có phải không thuận lợi không?”
Yến Lâu lắc đầu một cái, cậu sắp nắm giữ nhiều năm kinh nghiệm và tay nghề của bà Lan, còn có được sự biết ơn của người dâng hiến nữa nên phải nói là rất thuận lợi mới đúng, nhưng Yến Lâu vẫn thấy hơi mờ mịt.
Cậu không hiểu, thực sự không hiểu…
“Đường Cát, bà lão kia đồng ý chết vì cháu gái của mình, cậu cảm thấy chuyện này có khả năng không? Tại sao?” Yến Lâu hỏi xong lại lắc đầu, chuyện này không nên hỏi búp bê, búp bê không có cha mẹ người thân nên sẽ càng không hiểu những thứ này.
Đường Cát ngẩn người, quả nhiên nó nghi ngờ xoa đầu, thật lâu sau mới nói: “Thưa ngài, tôi không hiểu tình thân của con người lắm, nhưng lúc tôi đi du lịch những năm trước có gặp một ít cha mẹ đồng ý đánh đổi mạng sống vì con mình, có lẽ bà Lan cũng gần như thế cũng nên.”
Yến Lâu nhàn nhạt cười, cậu nói: “Tôi cũng đã gặp rồi, chỉ là… không hiểu lắm mà thôi.”
Đường Cát nói: “Làm gì có cha mẹ nào không yêu con của mình cơ chứ? Con người nói như vậy đúng không?”
Sắc mặt Yến Lâu hờ hững nói: “Câu này sai rồi.”
Đường Cát ngơ ngác nhìn cậu: “Hả?”
Yến Lâu lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Sau một lúc trầm ngâm ngắn ngủi thì Yến Lâu đã khôi phục trạng thái làm việc bình thường rất nhanh, tiếp tục đi xem xét tiến triển của người chơi và phó bản.
Ba người Trang Thục Nhã có bà Lan giúp đỡ nên nhẹ nhàng thoải mái, Trang đại tiểu thư tuy lắm tiền nhiều của lại khá là hào phóng, nhưng cũng sẽ không ngây thơ ngốc nghếch chạy đi giúp đỡ người khác, những người chơi khác chỉ có thể tự mình nghĩ cách sửa chữa búp bê.
Dư Hạo và La Linh bị búp bê dọa cho sợ mất mật ném búp bê ở trong phòng, họ hoàn toàn không có ý định sửa chữa búp bê, mà là bắt đầu hỏi người dân trên đảo cách rời khỏi nơi này. Họ hoàn toàn không tin lời trưởng thôn nói, làm sao những con búp bê đáng sợ kia có khả năng cầu phúc được? Chắc chắn là chúng nó đến hại họ, trưởng thôn và búp bê là cùng một phe.
Phần lớn dân chúng trên đảo không để ý tới họ, họ hỏi từng nhà, mãi đến tận khi hỏi một cậu bé nhỏ gầy mới được. La Linh cho cậu bé một cái bánh bao thịt, cậu bé xé lớp vỏ bánh bao bên ngoài rồi vội vàng ăn nhân thịt bên trong, không đắn đo gì mà nói cho họ cách rời đi.
“Nơi sâu nhất trong cánh rừng phía tây có một tế đàn, cửa lối ra là ở chỗ đó, nhỏ máu lên đó là có thể rời đi.” cậu bé đó ăn sạch sẽ nhân thịt bên trong bánh bao, sau đó ném vỏ bánh vào trong rãnh nước.
“Thế nhưng chị nghe nói trong cánh rừng kia tất cả đều là búp bê mà…” La Linh hơi sợ sệt nói, lúc này cô ta chỉ cần nghĩ tới búp bê thì đã phát run lên rồi.
“Vậy thì sao? Tranh thủ ban ngày lúc búp bê không động đậy được rời đi là được rồi còn gì?” cậu bé không để ý nói.
“Ban ngày búp bê sẽ không cử động ư?” Dư Hạo nhớ lại một lúc, ngày hôm qua đúng là búp bê hoạt động vào buổi tối thật, đến hừng đông thì đều yên tĩnh lại.
Hai người đã có kinh nghiệm của bản thân nên tất nhiên càng tin tưởng vào câu trả lời của cậu bé, lão thôn trưởng bảo họ buổi tối rời đi quả nhiên là không có lòng tốt.
Chờ đến khi hai người họ vui mừng rời đi thì cậu bé con liếm liếm đôi môi khô ráo, để lộ ra hàm răng nhọn còn dính sợi thịt, đáy mắt hơi ánh lên ánh sáng đỏ lộng lẫy như pha lê: “Sắp rồi, sắp có máu thịt tươi rồi.”
Ba người Hứa Minh Sơn gặp khó khăn ở mọi nơi lại rời khỏi nhà của một hộ dân trên đảo, trên mặt Hứa Minh Sơn lộ vẻ giận dữ, anh ta đá một cái lên tường: “Đám nhà quê không biết điều!”
“Được rồi.” Dương Chiêu cau mày ngăn anh ta lại: “Đi thôi, đến nhà tiếp theo.”
“Trên đảo cũng chỉ có từng đó người mà thôi, chúng ta đều sắp đi hết cả rồi, những người mà chúng ta vừa gặp nói cái gì cũng không cho mượn đồ.” Hứa Minh Sơn giận dữ nói: “Đám người này đang chơi khăm chúng ta đó!”
“Phó bản cài đặt vấn đề khó cho chúng ta mà thôi, có gì mà phải tức giận.”
Hứa Minh Sơn vẫn cứ khó chịu rên lên một tiếng, Diệp Hương ở bên cạnh cẩn thận mở miệng nói: “Hai người bên kia có phải là người chơi không?”
Hai người nhìn sang theo lời cô ta, quả nhiên thấy hai bóng người lén lén lút lút vội vàng chạy về phía tây.
Dương Chiêu nheo mắt nói: “Là người đàn ông họ Dư kia.”
“Họ đi phía tây làm cái gì? Đi vào rừng à?” hai mắt Hứa Minh Sơn hơi hơi sáng lên: “Có phải họ phát hiện cái gì hay không?”
Dương Chiêu nói: “Hỏi một chút là biết thôi.”
Còn việc hai người này có thể trả lời hay không thì hoàn toàn không nằm bên trong suy nghĩ của anh.
Hai người này thân cao chân dài, Diệp Hương bước thấp bước cao theo ở phía sau, chỉ chốc lát đã không đuổi kịp rồi. Cô ta lo lắng nói: “Hai người chờ tôi với.”
“Không theo kịp thì về đi.” Hứa Minh Sơn thiếu kiên nhẫn nói thầm một câu, sau đó hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô ta nữa.
Diệp Hương cắn răng, quật cường đi theo phía sau họ.
Dương Chiêu nhảy một cái rơi xuống trên nóc nhà, chỉ lên xuống vài cái thì đã chắn trước mặt Dư Hạo và La Linh rồi: “Chúng ta tâm sự một chút nhé?”
Sắc mặt hai người thay đổi, muốn chạy về phía sau thì Hứa Minh Sơn xuất hiện ngăn chặn đường lui của họ.
Dư Hạo cố nén sợ hãi nói: “Các anh muốn nói cái gì? Chúng tôi không biết cái gì hết.”
“Không biết thì anh chạy cái gì?”, Hứa Minh Sơn cười như không cười nói: “Khai thật ra thì hai người còn có thể miễn được một trận đòn, bọn này cũng tiết kiệm được sức lực, anh nói có phải hay không?”
“Tôi, tôi thật sự không biết.”
“Mạnh miệng thì anh có ích lợi gì hả?” Hứa Minh Sơn xòe móng vuốt ra đánh “soạt” một cái: “Cứ phải để tôi động tay động chân mới được hả?”
Hai người kia vừa ước ao vừa hoảng sợ nhìn móng vuốt sắc nhọn của hứa Minh Sơn, người đầu tiên qua cửa trong phó bản có tỷ lệ nhất định thu được năng lực hoặc là đạo cụ, đây chính là tiền vốn để bảo mệnh nhưng xác suất nhận được lại quá thấp.
“Đừng, tôi, tôi nói.” Dư Hạo vội vàng nói: “Lúc nãy chúng tôi gặp được một đứa bé, chúng tôi đã hỏi được biện pháp thông qua phó bản chính xác rồi.”
Dương Chiêu mặt không đổi sắc nói: “Biện pháp gì?”
Hai người hơi do dự không cam lòng, Hứa Minh Sơn cười lạnh lau móng vuốt, âm thanh chói tai khi kim loại ma sát vào nhau khiến họ dựng tóc gáy.
Dư Hạo vội vàng nói: “Nó, nó nói ban ngày thì búp bê sẽ không động đậy được, chúng ta có thể tranh thủ lúc ban ngày đi vào đài tế ở sâu trong rừng, nhỏ lên đó một giọt máu là có thể rời đi.”
“Cứ như vậy thôi ấy hả?” Hứa Minh Sơn không quá tin tưởng mà nheo mắt lại.
“Nó chỉ nói cho tôi biết những điều này thôi, tôi thật sự không giấu anh cái gì hết!” Dư Hạo gấp gáp nói, chỉ sợ Hứa Minh Sơn không vui một cái sẽ giết quách họ đi.
Dương Chiêu nói: “Các người đi đi.”
Hai người thăm dò đi một đoạn, thấy họ thật sự thả người thì vội vàng chạy vào cánh rừng hướng tây.
“Cứ thả họ đi như vậy à?”
Dương Chiêu nói: “Để họ đi trước dò đường, muốn qua được phó bản không thể đơn giản như vậy được, chắc chắn là có vấn đề.”
Hứa Minh Sơn gật đầu đồng ý.