Edie: Cinis
Beta: Hạ Y
_____
Tuy con búp bê đầu tiên mà cậu làm có vẻ ngoài khó coi, nhưng Yến Lâu vẫn có hy vọng rất cao với nó.
Xấu một chút thì có sao? Sau này vẻ ngoài có thể chậm rãi thay đổi, chỉ cần có thể thổi hồn thành công, hiện tại có xấu nữa thì nó cũng là búp bê tốt.
Ví dụ quen thuộc nhất là Hughes.
Ban đầu Hughes chỉ là một thỏ bông cấp E, không có khác biệt gì với những con búp bê bán trong cửa hàng cả. Nhưng sau này linh kiện trong thân thể của nó được thay bằng vật liệu cao cấp, linh hồn cũng chậm rãi trưởng thành đuổi kịp thân thể, từ búp bê cấp E thăng cấp thành búp bê cấp B.
Yến Lâu xin thề, nếu như quả cầu nhung xấu xấu này thổi hồn thành công thì sau này cậu nhất định sẽ dùng vật liệu tốt nhất thăng nó lên cấp A!
Cậu kéo ngăn kéo bên bàn đọc sách ra, bên trong xếp một loạt bút tạo thành từ tinh thạch, bề ngoài từ bút lông đến bút chì đều có cả. Yến Lâu chọn một cây bút thủy tinh đen có vẻ ngoài giống bút máy, trong bút có trận pháp linh văn, có thể chuyển hóa năng lượng âm hàn của bản thân cậu thành năng lượng ôn hòa thích hợp dùng để thổi hồn cho búp bê.
Yến Lâu cẩn thận quan sát bùa thổi hồn đơn giản nhất trên sổ ba phút, ghi nhớ từng khớp năng lượng một trong bùa, sau đó cậu hít sâu một hơi, nhấc bút lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Ngòi bút treo hờ phía trên quả cầu nhung, một đốm sáng ngưng tụ ở ngòi bút, theo động tác của cậu mà để lại một dấu vết màu mực trên không trung.
Bút tinh thạch linh văn là môi giới, âm khí của cậu là mực. Vì kinh nghiệm không đủ nên sau khi viết nét bút đầu tiên, năng lượng hóa thành từng sợi rồi lan rộng ra, cậu vội vã kiềm chế âm khí, đường nét đó lập tức thu nhỏ lại như sợi tóc.
Yến Lâu nhướng lông mày, cũng may nhiều năm qua cậu đã có thể khống chế sức mạnh của mình rất tốt nên nhanh chóng khống chế được cường độ chuyển hóa năng lượng, nhưng lần thử nghiệm đầu tiên không tới năm giây cũng đã thất bại.
Nhìn linh văn đã tán loạn, Yến Lâu quét ngang một nét, năng lượng tán loạn đã bị bút linh văn hấp thu sạch sẽ.
May mắn là thổi hồn không phải chỉ được làm một lần, chỉ cần sau khi bùa chú sụp đổ, sóng năng lượng không làm hỏng búp bê, sau khi thất bại chờ năng lượng biến mất là có thể làm lại.
Lần thứ hai cậu viết càng cẩn thận, ngòi bút xẹt qua lưu lại đường cong màu mực trơn mượt, từng nét bút tạo thành linh văn phức tạp.
Yến Lâu tranh thủ lúc năng lượng còn tụ được, tay chuyển bút vẩy lên một cái, vết mực kia lập tức cắt ra thật xa, linh văn đã sắp thành hình sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng “Ầm” trầm thấp vang lên, quả cầu nhung trong nháy mắt nổ tung, sợi bông màu trắng văng khắp nơi, vải nhung màu vàng nhạt và khuôn mặt tươi cười xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên đều chia năm xẻ bảy, hiện trường vô cùng thê thảm.
Yến Lâu mặt lạnh như tiền lấy từ trên đầu xuống một sợi bông, sau đó giơ tay vò hài cốt của quả cầu nhung thành một cục rồi quăng vào thùng rác trong góc.
Cậu dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, nghĩ lại lần thất bại của mình.
Đầu tiên, cậu cần nhìn thẳng vào vấn đề tay chân vụng về, nhưng Yến Lâu không cho rằng cứ vụng nhất thời là sẽ vụng cả đời, chỉ cần chịu nỗ lực luyện tập, sớm muộn gì cậu cũng sẽ khắc phục được vấn đề khó khăn này.
Cậu đã quán triệt phương châm cần cù bù thông minh hơn hai mươi năm rồi, cho dù ở vài phương diện khác cậu không có năng khiếu, nhưng cậu chưa bao giờ chịu thua trước năng khiếu cả.
Mặt khác, vẽ bùa thổi hồn cần vẽ liền một nét từ đầu đến cuối, dừng lại giữa chừng hoặc mắc sai lầm đều sẽ dẫn đến thất bại. Điều này khiến cậu cần hoàn toàn tập trung sự chú ý, càng cần cậu phải tỏa sức mạnh của mình ra một cách ổn định, cũng may thực lực của cậu có thể bảo đảm đang vẽ dở chừng sẽ không cạn hết sức mạnh.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, Yến Lâu lấy vải vóc kim chỉ mới ra.
Lần này cậu không dám vừa nhìn video vừa làm, mà vẽ một khuôn mặt tươi cười đơn giản trên vải trước, sau đó nghiêm túc cầm kim, chăm chỉ cần cù cắt vải thêu hoa.
Cậu cũng không tin, lần này thêu theo nét vẽ mà còn có thể thêu lệch.
Cuối cùng, sự thực chứng minh, cậu có thể!
Yến Lâu nhìn kỹ tác phẩm mới của mình dưới ánh đèn, bởi vì cậu đã vẽ trước nên khuôn mặt tươi cười lần này đúng là không chỗ cao chỗ thấp, độ cong cũng không quá khuếch đại, thế nhưng đường chỉ chênh lệch không đồng đều, nhìn xa còn tàm tạm, nhìn gần thì đúng là thảm họa.
So sánh một chút cái này với sản phẩm thất bại lúc trước, Yến Lâu cảm thấy mình tiến bộ rất nhanh, đã sắp nhanh chóng trở thành nghệ nhân thêu thùa.
Nhưng ở trên con đường trở thành nghệ nhân thêu thùa, Yến Lâu còn rất nhiều chướng ngại vật phải vượt qua.
Búp bê quả cầu nhung khiến cậu hài lòng tồn tại không tới nửa giờ lại bị hỏng vì linh văn vẽ hỏng mà nổ tung. Cường độ của vụ nổ nhỏ này đúng là không thể làm Yến Lâu bị thương được, nhưng búp bê vải yếu ớt lại thành một đống mảnh vụn mất rồi.
Yến Lâu xoa xoa thái dương, sức mạnh lúc vẽ linh văn phải vừa chuẩn xác vừa ổn định, không thể nhiều, không thể ít, không thể run tay, không thể dừng lại… Yêu cầu hơi cao đấy.
Cậu cần thí nghiệm thêm vài lần mới có thể nắm được cường độ sức mạnh thích hợp, nhưng phiền toái là linh văn cứ nổ một lần thì sẽ phá hỏng một con búp bê. Lúc đầu cậu thực sự đã quá lạc quan, cứ tưởng lau sạch linh văn thất bại là được, không ngờ búp bê quá yếu ớt nên không chịu nổi cường độ vụ nổ do linh văn đã hình thành một nửa tạo ra.
Yến Lâu u buồn thở dài, dọn dẹp rác rưởi xong thì lại lần nữa cầm lấy kim chỉ.
Thêm lần nữa! Cậu không tin sẽ bị làm khó bởi một con búp bê.
Thùng rác trong góc phòng làm việc bị kéo đến bên cạnh bàn đọc sách, bên trong từ không có thứ gì đến từ từ chứa đầy vải và bông, cuối cùng nguyên vật liệu bỏ đi đã nhiều đến tràn ra, mà Yến Lâu vẫn còn đang cau có may búp bê.
Cậu đã không nhớ rõ đây là quả cầu nhung thứ bao nhiêu, chỉ biết là khuôn mặt tươi cười trên mặt quả cầu nhung càng ngày càng đẹp, đường kim càng ngày càng đều, quả cầu nhung nhồi bông cũng dần dần tròn trịa đáng yêu.
Cậu thành thạo nâng bút lên lại vững vàng hạ xuống, linh văn phức tạp đã gần như khắc vào trong lòng cậu, không cần xem lại sổ tay cũng có thể dùng một nét bút vẽ ra được.
Các khớp năng lượng liên tiếp vẽ thành công, linh văn trôi chảy uốn lượn thành hình.
Chờ lướt qua khớp năng lượng cuối cùng, ngòi bút rơi xuống điểm khởi đầu của nét bút đầu tiên vẽ linh văn, toàn bộ linh văn đầu cuối tương ứng và trở nên hoàn chỉnh.
Linh văn màu mực nổi lơ lửng giữa trời hiện ra ánh sáng, khi sức mạnh của cậu chậm rãi hòa vào trong thân thể của quả cầu nhung, ánh sáng màu đen lóe lên một cái rồi biến mất.
Yến Lâu ngơ ngác thu bút lại, chính cậu cũng không nghĩ ra tại sao đột nhiên lại thành công.
Có điều chế tạo bùa thổi hồn thành công cũng mới chỉ là thành công một nửa, sau khi thổi hồn cần nuôi dưỡng ra linh hồn mới là thật sự thành công.
Cậu cẩn thận từng li từng tí một nâng quả cầu nhung màu vàng nhạt mới tinh, tuy rằng vẻ ngoài không có bất cứ thay đổi nào, nhưng Yến Lâu có thể cảm giác được năng lượng phun trào bên trong quả cầu nhung, lúc mạnh lúc yếu, phập phồng không ổn định, làm cho tâm tình của cậu cũng lên lên xuống xuống theo.
Lúc này cậu thật sự giống người lần đầu làm cha đang chờ đợi bên ngoài phòng sinh, thấp thỏm chờ đợi ông trời tuyên án.
Cuối cùng, năng lượng bên trong quả cầu nhung ổn định lại, đồng thời chậm rãi tăng lên từng chút một, đợi năng lượng tăng lên đến điểm giới hạn là nó có thể sinh ra một ý thức hoàn toàn mới. Tuy rằng quá trình này vẫn có nguy hiểm, nhưng Yến Lâu cảm thấy cậu đã bước một bước dài, mặc dù thất bại cũng sẽ đặt cơ sở vững chắc cho thành công sau này.
Tư tưởng của cậu ổn định xuống, lúc cậu thả quả cầu nhung xuống mới phát hiện trên mu bàn tay mình xuất hiện một dấu vết cháy đen, màu đen kia giống như là than củi cháy rồi nguội đi, bên trong vết rạn yếu ớt lộ ra ánh lửa mờ ảo.
Yến Lâu sầm mặt nhẹ nhàng lau một cái, vết thương đã bị lau chùi sạch sẽ, giống như đó chỉ là tro bụi không cẩn thận dính vào.
Khi cậu ra khỏi phòng làm việc thì trời bên ngoài đã sáng, Hughes đang đợi cậu.
Nhìn thấy quả cầu nhung cậu nâng trong tay, mặt Hughes lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Cửa hàng trưởng! Chúng ta sắp có thành viên mới ư?”
“Có lẽ là vậy.”, Yến Lâu cười: “Tôi ở bên trong bao lâu rồi?”
Hughes nói: “Cả ngày, có cần Đường Cát làm chút thức ăn cho ngài không?”
Yến Lâu mệt mỏi xoa trán, nói: “Tôi nghỉ ngơi một lúc trước đã.”
“Vâng.”, Hughes nhận lấy quả cầu nhung màu vàng nhỏ yếu, nâng nó ra sảnh trước chờ đợi.
Đã rất lâu Yến Lâu chưa mệt mỏi như thế, cậu lên tầng trên, vừa ngã vào giường lớn đã lập tức ngủ say.
Ngủ sâu khiến thần kinh có thể thả lỏng, cũng có thể giúp cậu mau chóng khôi phục, khuyết điểm duy nhất là mỗi lần tỉnh lại tư thế ngủ của cậu đều sẽ khá là kì quặc.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khi tỉnh lại thì chân hơi đau.
Đẩy ra cái chăn xoắn thành một cục, Yến Lâu cong chân nhìn vết bầm tím trên chân phải, lại nhìn cây trụ phía cuối giường đã gãy vỡ, cậu chột dạ sờ mũi, quyết định sau này sẽ đi mua một cái giường lớn không có cột trụ.
Ngủ một giấc rất thoải mái, chỉ là có chút phí giường.
Yến Lâu giãn eo ngồi dậy, cậu cảm giác tinh lực bị tiêu hao đã khôi phục hơn nửa nên quên luôn cái giường bị đạp hỏng, vào phòng tắm tắm nước nóng mười phút, sau đó xuống tầng dưới ăn cơm.
Lúc xuống tầng cậu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn bảy giờ tối ngày hai mươi ba tháng năm, cậu đã ngủ gần như cả đêm, thêm một hai tiếng nữa thì trời sẽ sáng.
Lúc này chắc Hughes đang bảo vệ ở sảnh trước, Yến Lâu tìm Đường Cát ghi món ăn xong thì tới sảnh trước nhìn tình hình của quả cầu nhung.
Vừa vào sảnh trước, Yến Lâu đã nhìn thấy một đống người vây quanh trước quầy thu ngân không biết đang làm gì, cậu đứng phía sau đám người xem một chút, một đám đầu che kín đồ vật bên trong, cậu chỉ có thể nghe được thỉnh thoảng có người hạ giọng kinh ngạc thốt lên.
“A, nó cử động! Nó cử động!”
“Xoay người!”
“Có phải nó đang chào hỏi chúng ta không?”
“A, tôi cảm thấy được gợn sóng năng lượng của nó, giống như như một cơn sóng nhỏ đáng yêu, thật là dễ thương!”
“……”
Yến Lâu trầm mặc một lúc, cậu cứ có cảm giác những câu nói này có một loại cảm giác quen thuộc nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
“Cửa hàng trưởng đến rồi!”, giữa đám người đang quây tròn truyền đến giọng nói của Hughes, bức tường người trước mặt lập tức tránh ra một con đường cho cậu.
Yến Lâu rốt cục thấy rõ thứ bị mọi người vây quanh, đó là Hughes nâng cục bông tròn màu vàng ấm áp.
Quả cầu nhung tròn vo lăn lăn trong lòng bàn tay Hughes, hình như nó cảm thấy hơi thở của cậu, khuôn mặt tươi cười đơn giản kia giãy dụa hướng về phía cậu, còn vội vàng lăn về hướng cậu đứng.
Yến Lâu ngẩn ra một lúc, có chút không dám tin tưởng: “Thành công ư?”
“Đúng thế.”, Hughes đưa quả cầu nhung đang lăn cho cậu: “Hơn nữa còn là một cô bé con rất hoạt bát đáng yêu, cô bé rất gần gũi với ngài đấy.”
Yến Lâu duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, một mảnh nhỏ đã mềm mại lõm xuống, lông tơ mềm mịn bao lấy đầu ngón tay cậu, cậu cảm thấy có một lực hút truyền đến từ đầu ngón tay, âm khí trong cơ thể trôi đi một chút.
Cậu vội vã ngăn chặn âm khí, quả cầu nhung không có năng lượng bổ sung không vui uốn éo thân thể, phát hiện cậu không chịu cho ăn thì không chút do dự hất tay cậu ra, sau đó xoay người để lại cho cậu một cái mông tròn xoe.
Yến Lâu:???
Gần gũi? Hoạt bát đáng yêu?
Thế này ấy hả?
Cậu giống như thấy được một khuôn mặt khác ở phía dưới khuôn mặt tươi cười đơn giản kia.
Nhưng thấy nụ cười trên mặt những người xung quanh và đám búp bê, cùng với yêu thích trong mắt họ đối với quả cầu nhung này, Yến Lâu rất thức thời nuốt xuống câu phản bác.
‘Thôi được rồi, cứ coi như nó đáng yêu vậy, có thế nào thì cũng là tác phẩm thành công đầu tiên của mình mà!’
Nghĩ như thế, cậu lại thấy mình như một người cha già bị con gái mình ghét bỏ vậy, sắp tắc nghẽn cơ tim đến nơi.