Edit: D-
Beta: LP
Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi. Trên con phố dài được lát đá vắng vẻ không có lấy một bóng người. Không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh và vắng lặng.
Yến Lâu thu hồi tầm mắt khỏi bảng hiệu của cửa tiệm được treo ở hai bên. Cậu nắm chặt lá thư tối màu trên tay rồi đi tới trước cổng chính của cửa tiệm khẽ gõ vài cái.
“Két ——”
Chợt thấy chiếc cửa gỗ màu đỏ được chạm khắc hoa văn khẽ hé ra một khe hở nhỏ. Một cơn gió lạnh bỗng ùa tới chỗ cậu. Yến Lâu hơi cúi đầu thì thấy có một đôi tai thỏ đang dựng đứng lên.
Độ cao này thực sự khiến người ta cảm thấy rất thoải mái!
Yến Lâu hài lòng nhìn sinh vật trước mặt đang chậm rãi mở cửa. Nói chính xác thì nó cũng không phải là một loài sinh vật, mà là một con búp bê hình người.
Con búp bê này có dáng vẻ của một thiếu niên. Nó được mặc bộ âu phục màu trắng, đội cái mũ phớt cao cao khiến cho mấy sợi tóc quăn màu trắng bạc bị đè xuống khẽ vểnh sang hai bên, để lộ một đôi tai thỏ bông xù rũ xuống hai bên hông. Thỉnh thoảng đôi tai ấy lại khẽ run lên theo từng động tác của con búp bê. Trông nó vừa mềm mại đáng yêu lại vừa vô hại.
Yến Lâu giơ lá thư ra, nụ cười dịu dàng hòa tan ngũ quan sắc bén trên gương mặt cậu: “Xin chào, tôi tới đây xin ứng tuyển làm chủ tiệm.”
Thỏ bông chớp chớp đôi mắt to tròn như hai viên hồng ngọc rồi nhanh chóng mỉm cười: “Chắc cậu chính là cậu Yến Lâu, mời cậu vào!”
“Tôi là Hughes.” Thỏ bông dẫn cậu đi vào trong cửa tiệm: “Tôi đã ở đây từ lúc cửa tiệm búp bê này mới được tạo ra nên cũng được coi như quản gia của cửa tiệm này. Nếu cậu có thắc mắc gì thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Hughes nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cậu: “Kể cả là vấn đề tình cảm thì tôi cũng có thể tư vấn cho cậu một chút.”
“Về phương diện này, tôi nghĩ chắc là không cần đâu.” Yến Lâu cười đáp.
Cậu quan sát cách bày trí trong cửa tiệm búp bê. Không gian của cửa tiệm rất rộng, ánh đèn trên đỉnh đầu chỉ hơi lờ mờ đem lại cảm giác êm dịu. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch sáng bóng như mặt gương.
Ngay phía trước là một cái quầy hàng bằng gỗ tương tự như quầy thanh toán. Hai bên được lắp mấy cái giá trưng bày cũng được làm bằng gỗ. Trên giá trưng bày đủ loại búp bê khác nhau, có con bằng vải bông, plastic, gốm sứ, cũng có con được điêu khắc từ đá... Chủng loại vô cùng phong phú, nằm ngoài dự kiến của Yến Lâu.
Cậu đứng trước giá trưng bày ngắm nghía rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cái mỏ sắc nhọn của một con chim ưng được điêu khắc bằng gỗ. Hai mắt chim ưng khẽ nhúc nhích, cựa quậy đầu mổ một cái lên ngón tay của cậu.
Yến Lâu nhanh chóng rụt tay về. Thấy chim ưng lại đứng yên như cũ, cậu không khỏi tò mò hỏi: “Nó cũng là búp bê sao?”
“Đúng vậy, những thứ cậu đang thấy ở trong đây đều được coi là búp bê hết.” Hughes giải thích: “Khái niệm về búp bê trong Game sinh tồn khá rộng. Tất cả các sinh vật có trí tuệ được tạo ra với hình dáng giống như động vật hay con người và được hình thành một cách phi tự nhiên đều được coi là búp bê.”
Nghe vậy thì đúng là phạm vi rộng thật. Yến Lâu hỏi: “Có thể nói chi tiết hơn không?”
“Trong thế giới của cậu, búp bê được giải thích là một vật sử dụng vật liệu gỗ và đất sét để đắp nặn thành hình người. Trong khi đó, hầu hết những con búp bê mà cậu đã từng tiếp xúc thường được làm bằng vải, bông hoặc plastic. Hình dạng của chúng cũng được mở rộng hơn từ động vật, sinh vật giống người cho đến nhân vật trong Anime. Game sinh tồn đã kết hợp hai khái niệm này lại để cùng phát triển và mở rộng, cuối cùng tất cả những loại nằm trong phạm vi của hai khái niệm này đều thuộc về phạm vi quản lý của chúng tôi.”
“Để cho thuận tiện hơn thì chủ tiệm búp bê đời đầu tiên đã chia búp bê ra làm ba loại lớn dựa theo chất liệu của chúng.” Hughes giải thích: “Những con búp bê được làm từ những chất liệu mềm mại như bông, vải, sợi mềm thì được gọi là Búp bê thân mềm. Còn những con búp bê được làm từ đá, đất sét, gỗ, xương cốt hay plastic thì trong quá trình chế tạo đều phải cần điêu khắc và đắp nặn nên được gọi là Búp bê nhựa. Loại thứ ba là những con búp bê được làm bằng các vật liệu đặc biệt, ví dụ như người giấy hay bù nhìn rơm. Chúng được gọi là Búp bê kỳ lạ.”
“Về hình tượng của búp bê, thế giới của cậu có một danh từ gọi là ‘Hiệu ứng thung lũng Uncanny’.”
Yến Lâu đã từng nghe thấy cụm từ này. Nội dung cơ bản là nếu như một vật thể có độ tương đồng nhất định với con người sẽ khiến chúng ta yêu mến nó mà không cần lý do. Tuy nhiên nếu sự tương đồng này vượt qua giới hạn nhất định thì con người sẽ rất dễ trở nên ghét bỏ nó.
“Dựa vào tính chất của Game sinh tồn, đa số búp bê trong Game đều là búp bê có hình dạng con người. Hơn nữa nếu xét về thực lực thì những con búp bê gần giống người sẽ mạnh hơn các con búp bê ở các hình dạng khác.” Hughes nói: “Những thứ cậu đang được thấy chỉ là một bộ phận nhỏ của cửa tiệm búp bê mà thôi. Trung tâm của cửa tiệm cũng không nằm ở đây.”
Hughes chen người qua quầy gỗ rồi ấn vào một cái tay cầm của chiếc ghế. Bức tường sau lưng nó bỗng dưng nứt ra, để lộ một cái hành lang cực kỳ rộng lớn.
“Xin hãy đi theo tôi.” Hughes đi vào hành lang. Hai bên tường được treo rất nhiều chiếc đèn hoa làm bằng pha lê đang chiếu sáng: “Đây là sảnh trước của cửa tiệm búp bê, bình thường sẽ tiếp đón các người dân trong thành. Những con búp bê cấp E, cấp F không có phó bản có thể được bán ở đây.”
Yến Lâu hỏi: “Búp bê cũng chia thành cấp bậc sao?”
“Đương nhiên rồi. Cả búp bê và phó bản đều được phân chia cấp bậc.” Hughes nói, “Nói chung là phó bản được chia thành cấp S, A, B, C, D, còn búp bê thì được chia thành cấp S, A, B, C, D, E, F. Cơ bản thì búp bê cấp F chỉ có thể buôn bán ở sảnh trước, búp bê cấp E không được làm trung tâm của phó bản nhưng vẫn có thể tham gia vào trong phó bản.”
“Phó bản lấy búp bê làm trung tâm chịu sự quản lý trực tiếp của cửa tiệm búp bê, tức là búp bê trở thành Boss của phó bản.”
Hughes trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói với cậu: “Với tư cách là chủ tiệm, việc cậu cần làm là quản lý những búp bê và phó bản hiện có cho thật tốt, đồng thời không được ngừng việc mở rộng thế lực của chúng ta, chế tạo thật nhiều búp bê hùng mạnh và thành lập nhiều phó bản hơn nữa.”
Yến Lâu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Làm một người quản lý thì vừa phải giữ gìn cơ sở và giữ vững thành tựu của người đi trước vừa phải mở rộng đất đai bờ cõi, đó là chuyện đương nhiên.
Sau khi đi qua hết một đoạn hành lang dài, bọn họ bước vào một cái sảnh rộng lớn trống không. xung quanh có các hành lang dẫn tới ba hướng khác nhau.
Yến Lâu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ ở phía bên phải có một vườn hoa, bên trong có cả nhà kính trồng hoa, resort nghỉ mát và một tòa giả sơn. Không chỉ vậy, ở đó còn có xích đu và một căn nhà gỗ nhỏ.
Hughes giới thiệu cho cậu từng cái một: “Đại sảnh và vườn hoa bên phải là khu vực hoạt động, thường thì đám búp bê sẽ ra ngoài vườn hoa hít thở không khí. Tiếp tục đi về phía trước là sảnh sau, bên trong có khu vực nghỉ ngơi riêng của chủ tiệm và cả búp bê chế tạo các cấp phó bản. Rẽ sang bên trái là phòng làm việc của chủ tiệm được chia thành ba khu.”
Nó đẩy cánh cửa bên trái ra. Phía sau hành lang là ba cái cửa hình vòm, hai trong số đó đã bị khóa chặt.
“Chỉ duy nhất chủ tiệm mới được mở hai chiếc cửa này. Một cánh cửa dẫn tới phòng làm việc của chủ tiệm, trong đó có tài liệu mà những người chủ trước đây đã sưu tầm được. Ngoài ra ở đó còn có một số búp bê bán thành phẩm. Cánh cửa còn lại là điểm liên lạc của Game sinh tồn, tôi cũng không rõ tình huống cụ là như thế nào.”
Hughes dẫn cậu tới trước cánh cửa đã được mở sẵn, bên trong có ba cái Truyền Tống Trận.
“Ba cái Truyền Tống Trận này được liên kết lần lượt với các thành trì của Thế giới Hắc Ám, tất cả các phó bản trong Game sinh tồn và điểm liên lạc của Game trong các thế giới.”
“Cậu nói là... Các thế giới ư?” Yến Lâu mở trợn trừng mắt, khó nén nổi kinh ngạc.
Chừng nửa tháng trước, Yến Lâu bỗng nhiên nhận được lá thư kia. Đây là một thư tuyển dụng trông rất giống một trò đùa, nội dung là thuê cậu tới làm chủ tiệm của cửa tiệm búp bê ở trong thành Angos của Thế giới Hắc Ám.
Nếu không phải do trong lá thư ẩn chứa một sức mạnh thần kỳ thì có lẽ Yến Lâu sẽ chỉ coi nó như một trò đùa dai mà thẳng tay ném vào thùng rác.
Trong nhận thức trước kia của cậu, Thế giới Hắc Ám không hề tồn tại và cũng không có cái gọi là Game sinh tồn. Thế nhưng giờ đây cậu đã được tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện khó có thể tin được này. Tuy những chuyện lạ lùng thường sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhưng đối với Yến Lâu mà nói, đây lại là một chuyện vô cùng mới lạ, đồng thời cũng là cơ hội để cậu có thể thay đổi hiện thực.
“Game sinh tồn bao gồm mấy trăm thế giới to nhỏ khác nhau. Trong đó Thế giới Huyền Ảo, Thế giới Hắc Ám, Thế giới Âm Dương là ba thế giới ban đầu liên hợp lại để thành lập Game sinh tồn, được xưng là Ba Ông Trùm của Game.” Hughes kể: “Sau đó Game dần dần được mở rộng phạm vi. Ngoài Ba Ông Trùm còn có những thế giới to lớn cũng quan trọng không kém là Thế giới Phép Thuật, Thế giới Tu Chân, Thế giới Khoa Học Kỹ Thuật, Thế giới Mạt Thế, Thế giới Hoang Dã,…”
“Cậu xuất thân từ Thế giới Âm Dương. Ở Thế giới Âm Dương thì người và ma cùng tồn tại song song với nhau, người là Dương, ma là Âm. Game được thành lập ở khu vực Âm nên có rất ít người sống biết đến Game này.”
Yến Lâu cố gắng tiêu hóa toàn bộ nội dung mà nó vừa kể. Cậu đã sống trên đời được hai mươi sáu năm, lại chết thêm hai mươi chín năm nhưng đến tận bây giờ cậu mới biết được thế giới mà mình sinh sống tên là Thế giới Âm Dương. Theo lý thuyết mà nói, lẽ ra cậu phải là một thành viên của âm phủ ở Thế giới Âm Dương vì cậu đã trở thành lệ quỷ. Tuy nhiên vì một số nguyên nhân mà nhiều năm qua cậu vẫn luôn ở lại nhân gian. Cũng vì vậy mà cậu đã bỏ lỡ rất nhiều thông tin.
Hughes tiếp tục nói: “Nơi đây là Thế giới Hắc Ám nằm dưới sự cai trị của Nicholas bệ hạ. Đa số các cư dân đều biết đến sự tồn tại của Game sinh tồn. Đối với người dân của Thế giới Hắc Ám thì các từ phó bản, trò chơi, người chơi vô cùng quen thuộc. Một số người dân còn thành lập một phó bản độc lập chuyên dùng để tiếp đón người chơi, giống như cửa tiệm búp bê này vậy.”
“Có lẽ sau này cậu sẽ phải sống ở Thế giới Hắc Ám rất nhiều năm, đến lúc đó cậu sẽ hiểu được thế giới này. Còn bây giờ tôi phải nhấn mạnh với cậu về một chuyện khác.”
Hughes căng chặt khuôn mặt bánh bao của mình tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ là nguyên lão của Game sinh tồn. Mặc dù chủ tiệm được bổ nhiệm trực tiếp bởi tổng bộ của trò chơi nhưng vẫn thuộc phạm vi quản lý của Nicholas bệ hạ. Trước khi chính thức nhận chức, cậu phải tới Vương cung bái kiến Nicholas bệ hạ trước để nhận được sự tán thành của Ngài và phải lấy được chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực của chủ tiệm.”
Yến Lâu khẽ rũ mắt khiến cho nốt ruồi son dưới đuôi mắt phượng bị che đi bởi hàng mi. Âm khí lượn lờ xung quanh khiến toàn thân cậu toát ra vẻ lạnh lẽo.
Giây phút ấy Hughes chợt cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô hình. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác này đã bị nụ cười của đối phương hòa tan mất.
Yến Lâu mỉm cười nói: “Này Hughes, cậu có thể kể cho tôi nghe một chút về Nicholas bệ hạ không?”
“Đương nhiên là được!” Hughes đã lấy lại được tinh thần, tốt bụng an ủi cậu Yến Lâu: “Cậu cũng đừng căng thẳng quá. Tuy là tôi không có cơ hội được tiếp xúc gần với bệ hạ nhưng cũng biết sơ sơ qua lời kể của các vị chủ tiệm trước đó. Bệ hạ không phải là người nghiêm khắc đâu. Có lẽ trông Ngài có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng Ngài là một người thống trị vĩ đại, hết lòng lo nghĩ cho sự phát triển của Thế giới Hắc Ám, đối xử với cấp dưới cũng rất bao dung.”
“Người đảm nhận chủ tiệm đời thứ nhất hay chính là người chế tạo ra tôi cũng là một trong những nguyên lão của Game sinh tồn. Ngài ấy là bạn tốt của Nicholas bệ hạ. Lúc ban đầu trong Thế giới Hắc Ám chỉ có bảy tòa thành, Angos là một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh. Chủ tiệm đời đầu thấy phong cảnh của Angos tươi đẹp đẹp, người dân cũng nhiệt tình hiếu khách nên đã quyết định ở lại đây. Đồng thời ngài ấy cũng nảy ra ý tưởng muốn tạo dựng một cửa tiệm búp bê.”
“Sau khi có cửa tiệm búp bê, Angos mới dần dần phát triển thành một tòa thành lớn. Thế giới Hắc Ám cũng ngày càng phồn vinh hơn. Vì thế cho nên, dù là Nicholas bệ hạ hay là người dân của thành Angos đi chăng nữa, đa số bọn họ đều rất quý mến cửa tiệm búp bê, ngay cả khi chủ tiệm là người từ bên ngoài tới.”
Yến Lâu nhanh nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của nó. Có hai cụm từ “đa số” và “người từ bên ngoài tới” cũng đồng nghĩa với việc trong Thế giới Hắc Ám vẫn còn những người mang ý đồ xấu với cửa tiệm.
Dựa theo cách nói của Hughes thì cửa tiệm được mở trên lãnh thổ của Thế giới Hắc Ám nhưng chủ tiệm lại là người từ bên ngoài tới được bổ nhiệm trực tiếp nên dù cho Nicholas bệ hạ không quan tâm thì vẫn sẽ luôn có người bất mãn.
Yến Lâu đã từng gặp phải loại chuyện như vậy rồi nên giờ đây chẳng hề tỏ ra hoang mang sợ hãi mà điềm nhiên hỏi tiếp: “Theo như cậu nói thì cửa tiệm búp bê có địa vị rất đặc thù ở trong thành Angos đúng không?”
Hughes kiêu ngạo gật đầu: “Đúng thế.”
“Vì để duy trì sự tồn tại của Game sinh tồn nên mặc dù thành trì sẽ do chủ quản quản lý nhưng ở mỗi tòa thành đều phải có một Người đứng đầu, cũng chính là Boss lớn của mỗi tòa thành. Người đứng đầu là người mạnh nhất trong thành, quản lý phó bản chính do toàn bộ thành trì tạo nên, là người có địa vị rất đặc biệt ở trong thành.”
“Trước giờ cửa tiệm vẫn luôn thuộc về Người đứng đầu của thành Angos. Cũng có thể nói rằng, tất cả các phó bản ở trong thành Angos đều nằm dưới quyền quản lý của cậu.”
Đầu ngón tay Yến Lâu khẽ vân vê mấy sợi tóc đen buông xuống. Cậu mỉm cười nói: “Nghe có vẻ như trách nhiệm rất lớn.”
Hughes chớp chớp đôi mắt màu đỏ của mình, trịnh trọng nói, “Đúng là khi làm chủ tiệm búp bê thì trách nhiệm của cậu quả thực rất lớn. Thế nhưng tôi tin rằng cậu nhất định có thể làm được.”
Yến Lâu không hề lên tiếng phản bác mà chỉ dịu dàng mỉm cười: “Vậy thì hãy đưa tôi đến Vương cung đi.”