CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Mùa xuân, mùa của tình yêu.
Và trùng hợp thay, một buổi sáng của Oogami Hikaru mở ra nở rộ sắc hồng.
“Chào buổi sáng, Hikaru-san.”
Khi Hikaru mở mắt ra, cậu thấy người chị cả, Kako, trước mắt cậu.
“Em cảm thấy thế nào? Có không thoải mái chỗ nào không?”
“...Chào buổi sáng, Kako-san.” Hikaru đáp lại khi vẫn còn đang mơ màng.
Cậu có thể là Odin tái sinh, nhưng vào buổi sáng cậu vẫn uể oải như bao người khác.
“Không sao, em cảm thấy ổn cả.”
“Đầu em có đau không?”
“Không, không có.”
“Còn bụng em?”
“Cũng không ạ.”
“Nếu em thấy ngứa ở đâu, chị có thể gãi cho em, được chứ? Hay là em nằm trên đùi chị để chị chải tóc cho nha?”
Với bản năng người chị, cô rất khéo nuông chiều cậu.
Nhưng mà cô vẫn hơi quá nhiệt tình một chút. Cô thay đồ cho cậu và thậm chí còn mang tất cho cậu nữa.
Bất cứ một thanh niên nào ở tuổi cậu cũng sẽ từ chối cô và nói, “thôi mấy trò đấy đi, Chị hai! Hơi khó chịu rồi đấy!” tuy nhiên Hikaru cũng đã quen rồi.
Và giờ chuyện thành ra vầy, cậu nhận ra rằng không ngờ lại dễ chịu đến vậy.
Sự thật là cậu có thể bảo cô làm bất cứ thứ gì cho cậu. Được chiều hư bởi một cô chị lại khiến cậu cực kì hạnh phúc. Tuy nhiên, có thể nói rằng cậu dễ dàng trở nên hư hỏng và khó mà cưỡng lại được nữa.
“Vậy là em vẫn khỏe mạnh như bình thường, Hikaru-san.” Kako nở một nụ cười ngọt ngào rồi nói tiếp. “Và vì em không quen dậy sớm nên chị sẽ nằm đây với em như mọi hôm cho tới khi em hoàn toàn tỉnh dậy. Nếu em có cần gì thì đừng ngần ngại nói với chị nhé?”
“Vâng. Cảm ơn, Kako-neesan.”
Họ đang ở trong phòng của Hikaru trên tầng hai trong nhà Oogami.
Và để nói rõ ra thì đấy là phòng riêng của Hikaru, không phải là kiểu chung phòng với ba chị em gì cả.
Điều đầu tiên cậu thấy khi mở mắt ra là Kako, như đã nói từ nãy──nhưng chắc là ai cũng thắc mắc, chính xác thì cô ấy đang ở đâu vậy?
“Ahh, ấm quá. Cảm giác thật là thoải mái~”
“Mùa này vào buổi sáng vẫn còn lạnh lắm. Em cần phải giữ ấm đàng hoàng kẻo lại cảm lạnh đấy.”
Và câu trả lời là - trên giường cậu.
Bình thường, đây là nhà của Hikaru và phòng riêng của cậu, nên cậu là người đầu tiên lên giường.
Và rồi cứ thế, Kako lại lẻn vào sau.
“Kako-neesan. Chị nè, có cái này cứ lẩn quẩn trong đầu em hồi giờ.
“Gì thế?”
“Em tự hỏi là tại sao làn da của con người lại ấm áp và dễ chịu đến vậy?”
“Cũng không biết nữa. Có thể là bởi vì nó được ếm phép thuật.”
Tiện đây, Hikaru là kiểu người khỏa thân hoàn toàn khi đi ngủ.
Thường thì những dân du mục trên các lục địa sống sót qua mùa đông khắc nghiệt bằng cách quấn mình trong không có gì ngoài da cừu; hiển nhiên, người ta có thể giữ ấm theo cách đó mà không bị đổ mồ hôi trong lúc ngủ.
Kako cũng vậy, hoàn toàn trần trụi bên cạnh cậu, tuy nhiên, với cô lý do không liên quan gì đến những dân du mục đó cả, mà chỉ đơn giản là một sở thích thôi.
“Hikaru-san. Để chị cho em một buổi mát xa cơ thể thật thoải mái nào.”
“Ừmm… đụng chạm thì có hơi…”
“Em không cần phải ngại đâu. Chúng ta là người một nhà cả mà, với lại sức nóng do ma sát từ việc tiếp xúc sẽ giữ ấm cho ta mà, phải không?”
“Cũng đúng, cảm ơn chị.”
“Fufu, không có chi.”
Thay vì làm ấm lên thì như vậy không phải sẽ làm cậu bốc hỏa với sức nóng đó luôn sao?
Mặc dù vậy vẫn không ai lên tiếng cả.
Cựa quậy. Sột soạt
Có những âm thanh hơi đáng ngờ phát ra từ bên trong tấm chăn.
Nhưng hãy để trí tưởng tượng của các bạn quyết định chính xác xem chuyện gì đang diễn ra trong đó.
“Ôi ôi, Hikaru-san. Em vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi.”
“Trời ạ. Thật là xấu hổ quá mà.”
“Không có gì đáng xấu hổ đâu.”
Giờ là buổi sáng, và cậu là một học sinh cao trung khỏe mạnh.
Và như các bạn đã biết, có một phản ứng sinh lý đặc biệt mà họ gặp phải vào mỗi buổi sáng.
“Em có muốn chị chạm vào đó luôn không?”
“Thôi, thôi. Như vậy thực sự hơi quá rồi.”
“Vậy thì có lẽ chỉ phần đầu thôi, như vậy có được không?”
“Chỉ phần đầu thôi hở… Ơ em không biết nữa.”
“Vậy thì giờ cho chị chạm vào phần đầu thôi, và nếu em thấy thích thì sau đó chị sẽ tới tiếp.”
“Em hiểu rồi, vậy giống như là một dịch vụ dùng thử miễn phí hử.”
“Vậy thì──yaah!”
“Ahn~”
“Yaah! Yaah!”
“Ahn~Ahn~──Ahhh tệ rồi đây. Nguy rồi, nguy rồi.”
Khỏa thân vs Khỏa thân.
Đó là một khoảng thời gian tiếp xúc da thịt làm ấm cả trái tim và cơ thể, khá là phù hợp với mùa xuân đang sang.
“Oh, Hikaru-sama. Chào buổi sáng.”
Sau khi vui chơi với Kako đến khi thỏa mãn, Hikaru bước xuống cầu thang đi vào phòng khách và cậu thấy cô em gái thứ hai, Ima, đang chuẩn bị bữa sáng.
“Hôm nay anh thấy sao?──Ôi trời, trông anh có vẻ hơi mệt đấy nhỉ?”
“Ừ, vừa mới sáng ra mà anh đã muốn rã rời rồi.”
Cậu vui vì được đánh thức bởi sự-tiếp-xúc-gợi-cảm đến cực độ ấy, nhưng cơ thể cậu cũng phải gánh chịu thiệt hại tương đương.
“Có mùi Katsuobushi. Hôm nay em chọn chủ đề Nhật Bản à?”[note16805]
“Vâng. Có súp miso nấm nameko và đậu phụ cùng với trứng cuộn và cá thu nướng. Còn có một ít muối dưa bắp cải Trung Hoa nữa.”
“Quào. Toàn mấy món anh thích!”
“Hikaru-sama, nếu anh không phiền thì giúp em một tay được chứ?”
“Được thôi.”
Bố mẹ Hikaru thường hay vắng nhà, nên cậu ít nhiều cũng biết nấu nướng.
Cậu đứng cạnh Ima và bắt tay vào làm.
“Để anh lấy rổ lọc chắt nước Katsuodashi ra nha?”
“Vâng, nếu được.”
“Chắc là anh sẽ cắt miếng miếng đậu phụ luôn.”
“Vâng. Nhờ anh.”
“Anh sẽ làm nóng vỉ nướng sẵn luôn. Như vậy cá sẽ chín đều hơn.”
“Đúng như mong đợi, Hikaru-sama. Anh xử lí mọi chuyện thật tuyệt.”
Khi cả hai làm cùng nhau, công việc nấu đồ ăn được tiến hành một cách nhanh chóng.
...Chà, thế này thì nguy thật.
Mặt khác, Hikaru lại gặp rắc rối với cái gì đó.
Ima rất là ra dáng tiểu thư con nhà giàu, ưu tiên sự chỉnh chu trên hết, tuy nhiên ở nhà cô thường rất giản dị, nhất là vào buổi sáng.
Cô mặc chiếc áo hở vai và quần short để lộ rất nhiều da thịt.
Và giờ cô đang xắt bắp cải muối trong khi hơi nghiêng người về phía trước.
Hay nói cách khác, hai trái bưởi của cô đang khá là tự do, và đôi lúc cậu có thể tia được chúng.
Hôm nay, cô mặc loại ren đen. Vì cô giống một tiểu thư thanh lịch, điều đó đã tạo nên một khác biệt lớn trong tính cách của cô.
Cặp mắt của Hikaru vô tình bị hút về phía ngực cô, trong khi đó cô chỉ nghiêng đầu mỉm cười.
Cuộc tiếp xúc qua da táo bạo cậu vừa mới trải nghiệm quả là rất tuyệt, nhưng được nhìn thoáng qua như thế này cũng có cái hay của nó.
Dù gì thì hầu như thằng nào cũng thích cả hai.
“Hikaru-sama. Anh có thể lấy giúp cái chảo rán ở ngăn chứa bên dưới được không?”
“Ờ, được thôi.”
Hikaru cúi xuống và mở ngăn chứa ra.
Cháo rán, chảo rán, nó ở đâu được nhỉ. Hình như nằm tuốt luốt bên trong lận.
Cậu với tay vào sâu bên trong, và dĩ nhiên tư thế của cậu cúi thấp đến mức gần như là nằm bẹp dưới đất luôn.
Và rồi, cậu đột nhiên nhìn lên và được chào đón bởi đôi chân nuột nà, cặp đùi kiều diễm và bờ mông dễ thương của cô.
Có thể lờ mờ thấy phần ren đen hé ra qua kẽ hở của chiếc quần hơi quá ngắn của cô nữa.
Đàn ông có cái gọi là phản xạ có điều kiện.
Kiểu như, nếu kêu họ đừng nhìn, thì họ sẽ nhìn; đó đơn giản là lối sống của họ rồi.
Và ngay cả nếu không kêu họ làm vậy, họ vẫn sẽ liếc nhìn mà không suy nghĩ.
“Hikaru-sama? Có vấn đề gì sao?”
“Khôôông. Không có gì hết. Chảo rán của em đây.”
“Cảm ơn. Bộ em để ở nơi khó lấy quá hở? Em xin lỗi vì đã không để ý.”
“Không không, không có vấn đề gì đâu.”
Tất nhiên, ngay từ đầu cô đã cố tính làm vậy.
Và để nói thêm, sở thích mặc đồ bình thường vào buổi sáng của cô không phải chỉ vì thú vui.
Không hở quá nhiều, nhưng cũng không che quá kín.
Từ đầu đến cuối chỉ là cô ngẫu hứng chiêu đãi cậu mà thôi, phải nói rằng đây là một độc chiêu của cô.
Tận hưởng sự phục vụ của Ima chán chê xong, Hikaru bắt đầu một ngày mới với tâm trạng mãn nguyện.
“Chàoooo buổiiii sángggg, Hikaru-oniichan!”
Sau khi giúp dọn bàn ăn sáng xong và trên đường vào phòng tắm, cô em gái thứ ba, Mirai, đột nhiên nhảy vào người cậu.
“Onii-chan, ôm, ôm em~”
“Rồi rồi. Đây, lên nào, cái ôm buổi sáng của em đây.”
Cô vòng hai tay quanh cổ cậu rồi đu bám trên đó luôn.
Vì là cô em gái nhỏ nhất, cô vẫn rất nhẹ ngay cả khi cô làm thế bằng tất cả sức lực.
Và nhắc luôn, cô vừa mới bước ra khỏi vòi sen.
Cậu cảm nhận được làn da sáng bóng của cô trên người cậu, và hương thơm của dầu gội tỏa ra từ mái tóc ướt của cô.
Một cô gái vừa bước ra khỏi phòng tắm là nhất; đó là một sự thật bí ẩn mà cả thế giới đều đồng ý.
“Mirai-chan. Em không phiền nếu anh vào đánh răng chứ?”
“Không, anh vào đi!”
Hikaru cầm chiếc bàn chải lên trong khi cô vẫn đeo bám trên cổ anh như một món phụ kiện nào đó.
Cậu không nói mấy câu như “Em cứ đeo bám vậy cản trở anh lắm đấy.” Nếu cậu nói thì đôi mắt của Mirai sẽ lưng lưng nước mắt như một chú chó bị chủ bỏ rơi, và trái tim cô bé sẽ bị tổn thương như thể Ragnarok lại tái hiện.
Hikaru bóp kem lên bàn chải-bóp khá là nhiều-và bắt đầu đánh răng.
Chải chải.
Và một cách nhanh chóng, miệng cậu đã tràn ngập bọt.
“Nè, nè, Hikaru-oniichan.”
“Ưm ưm~?”
“Hôn đi, hôn ấy. Anh biết mà, lời chào buổi sáng ấy.”
“Um um um~”
Mirai nài nỉ cậu.
Khá là tàn nhẫn khi đòi hỏi một “nụ hôn” ngay khi đang đánh răng giữa chừng.
Tuy nhiên, sức mạnh từ lời nói của trẻ con cũng rất là ghê gớm; thậm chí chúng có nói điều gì vô lý, người ta cũng sẽ không cảm thấy kì lạ hay khó chịu.
Nhưng vì hiện giờ cậu không thể trả lời được nên điều duy nhất cậu có thể làm là ậm ừ đáp lại.
“Eeh? Anh không muốn ư~?”
“Um um (Khoan đã, dù em có nói vậy thì…)”
“Không chịu! Anh phải hôn em ngay bây giờ cơ!”
“Um um (Ngoan nào, đừng có dãy như vậy nữa.)”
“Hôôôônn! Em muốn hôôôônn cơ!”
“Um um (Thôi cái nào, em cứ lắc tay anh vậy thì anh không đánh răng đàng hoàng được.)”
“A, biết rồi!” Nét mặt của cô bé bỗng rạng rỡ hẳn lên.
“Nếu đã vậy, em sẽ tự hôn anh!”
Chụt!
Cậu cảm thấy một cảm giác mềm mại trên bờ má.
“──Ehehe! Làm được rồi!”
“Um um (Không đừng! Như vậy phiền lắm. Rất, rất phiền đấy, Mirai-chan.)”
“Em tới nữa nè! Đây anh, chụt, chụt!”
“Um um (Thôi thôi!)”
“À, sẵn tiện em sẽ liếm mặt anh luôn!”
“Um um (Khoan đã! Sẵn tiện, ý em là sao!)”
“Liếm liếm (Em sẽ cứ thế mà liếm má anh thôi.)”
“Um um (Anh bảo là đừng mà, Mirai-chan. ...Ơ, thế này thực ra cảm giác cũng không tệ thể lắm.”
Um um, Liếm liếm.
Họ tiếp tục nói chuyện chỉ với từ tượng thanh.
...Nghe chẳng hiểu họ đang làm trò gì đúng ko??
Dù vậy, xin hãy cứ hiểu rằng đây chỉ là một ngày bình thường trong nhà Oogami thôi.
Sau cùng thì Thế Giới Thần Thoại Bắc Âu đúng là đáng sợ thật, nó khiến những viễn cảnh cực kì vô lý xảy ra. Ủa? Cái đó thì liên quan gì?
“Um um (Không đừng! Dừng lại, Mirai-chan. Ta phải dừng lại thôi. Không thể làm những chuyện như vậy được.)”
“Tiếp theo em sẽ ngậm dái tai anh! … Ùm!”
“Um um (Hyahn~! Đừng mà Mirai-chan, đó là điểm nhạy cảm của anh đấy!)”
“Rồi, em sẽ thổi vào tai anh…! … Phùùù~!”
“Um um (Không không! Chỗ đó còn nhạy cảm hơn nữa, dừng lại đi! Khoan khoan đã, dừng lại! Chỗ đó… ahhn~)”
...Cô em út Mirai rất giỏi trong việc khiến người khác chiều cô.
Gần như không thể nào từ chối được bất cứ đòi hỏi nào của cô bé.
Và vì vậy, Hikaru cứ liên tục lãnh những đòn tấn công hư hỏng của cô trong lúc đánh răng.
“Hế lu. Chào buổi sáng, Hikaru.”
Sau khi đã sẵn sàng cho buổi sáng và bước ra hành lang lối vào để chuẩn bị đến trường, cô bạn hàng xóm thuở nhỏ của cậu cũng vừa ra khỏi cửa.
“Chào buổi sáng, Sakura. Hôm nay trời đẹp thật nhỉ.”
“Ờm, đâu. Hơi âm u đấy chứ, không thấy à?”
“Thật á? Chà, ừ, chắc là vậy thật rồi.”
Cả hai bước đi cùng nhau, tuy nhiên Hikaru lượn lờ như thể cậu đang bước đi trên mây vậy; trông cu cậu cứ mơ mơ màng màng.
“Hikaru.”
Sakura nói với một ánh mắt trách mắng.
“Cả sáng nay cậu không làm mấy chuyện hư hỏng gì đấy chứ, có không?’
“Không có.”
Hikaru khăng khăng lắc đầu.
Sự thật là, cả sáng nay mấy chuyện hư hỏng đó tự đến với cậu. Cậu chắc chắn không phải là người bày ra chúng. Thế nên cậu mới lắc đầu. Dù sao thì nói dối là không tốt mà.
“Thật đấy chứ?”
“Thật, thật. Mình đảm bảo bằng cả cái mạng này luôn.”
“Mình mong là cậu không đặt cược tính mạng cậu một cách bất cẩn như vậy. Ngay cả trong thế giới thần thoại, vẫn có nhiều trường hợp dẫn đến sai lầm ngớ ngẩn đấy.”
“Ừ, cảm ơn đã cảnh báo mình.”
“...Mà, sao cũng được. Ta sắp trễ rồi nên phải nhanh lên thôi.”
“Được~”
Như vậy, Hikaru bị hối bởi cô bạn thuở nhỏ của cậu, bắt đầu chạy theo sau cô.
Và đó là toàn bộ quang cảnh một buổi sáng vô cùng bình thường trong cuộc sống của Oogami Hikaru.