Miyamoto Sakura ga Kawaii Dake no Shousetsu.

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

Sáng hôm sau.

Trong hòng khách nhà Oogami.

.

“Anh đã có một giấc mơ.”

Hikaru nhắc lại vụ việc của tối hôm qua trong khi đang ngồi xuống ghế.

“Nghe này, tối qua, anh và Sakura đã ngủ chung.”

“Ôi trời.”

“Ôi chao ơi.”

“Sao nữa? Sao nữa?”

Ba chị em tò mò dò hỏi.

Kako dọn những chiếc dĩa lên bàn, trong khi đó Ima đặt ấm lên bếp và Mirai rót trà cho cậu.

Đó là khung cảnh thường ngày của nhà Oogami.

Tuy nhiên, cái điều khác thường là sự hiện diện của Miyamoto Sakura, người đang ngồi cúi thấp đầu xuống và toát mồ hôi đầm đìa.

“Hãy kể từng chi tiết cho bọn chị nghe đi, Hikaru-san.” Kako nói.

“Em muốn biết toàn bộ chi tiết, Hikaru-sama.” Ima nói.

“Kể cho bọn em từng chi tiết nhỏ nhất đi, được chứ, Hikaru-oniichan.” Mirai nói.

“Chịu thôi, đó là một giấc mơ nên anh không thể nhớ được gì nhiều, nhưng,” Hikaru mỉm cười một cách nhăn nhó trong khi hớp một ngụm trà, rồi nói tiếp, “Anh nhớ Sakura đã thì thầm với anh là “Em yêu anh”.”

“““Kyaa────────?!”””

Ba chị em hét lên ầm ĩ, đồng thời vai của Sakura giật lên.

“Và sau khi cô ấy thì thầm những lời đó, cô ấy lăn lộn khắp nơi trong xấu hổ.”

“““Kyaa────────?!”””

“Cô ấy cười toe toét. Cô ấy dere đến nỗi mọi người không thể mong đợi từ con người bình thường của cô ấy đâu.”

“““Kyaa────────?!”””

“Rồi cô ấy chuẩn bị hôn.”

“““Kyaa────────?!”””

“Cô ấy chọc vào mặt anh để xem thử anh đã ngủ thật hay chưa. Cô ấy cúi sát lại gần mũi anh để cho chắc chắn hơn nữa, và thậm chí còn chạm vào ngực anh kiểm tra nhịp tim, rồi cô ấy đưa môi lại gần anh.”

“““Kyaa────────?!”””

“Cô ấy không hề nhắm đến má hay bất kỳ chỗ nào khác ngoài một nụ hôn chân thành. Có điều, khi khoảng cách chỉ còn lại một tờ giấy mỏng, một cọng tóc mỏng, cô ấy đột nhiên rút lui. Nhưng sau khi đã đi đến được đó, nó gần như đã là một nụ hôn rồi. Cậu thấy có đúng không, Sakura?”

“──Thế quái nào cậu lại nhớ hết mọi chuyện vậy hả?!”

Sakura hét lên.

“Không phải cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi sao?! Chắc chắn là rồi, phải không?! Vậy thì tại sao cậu lại nhớ chứ, không kỳ lạ sao!”

“Ừ, đúng vậy. Nhưng vì lý do nào đó mình lại nhớ được.”

“Cái ‘vì lý do nào đó’ là sao hả?! Nếu cậu đang ngủ, vậy thì quên đi chứ! Và hơn nữa, tại sao cậu lại bép nhép về chuyện xảy ra ngày hôm qua chi vậy, bộ cậu tính khiến mình xấu hổ đến chết luôn à!?”

Sakura tóm lấy cổ của Hikaru và lắc, còn Hikaru thì “ahaha đau mà, đau mà” để phản kháng lại.

“Nhưng vậy đáng yêu lắm mà.” Kako nói với một nét mặt mừng rỡ.

“Có vẻ như buổi tập làm dâu cũng đáng bỏ công đấy chứ.” Ima hăm hở gật đầu.

“Đó là một kết quả khá là thú vị, em thực sự không ngờ luôn đấy!” Mirai reo lên một cách ngây thơ.

“Nhưng vậy có nghĩa là chúng ta phải tiếp tục việc tập luyện, nhỉ?”

“Tất nhiên rồi, Kako-neesama. Lần tới nhất định không phải ‘gần như là một nụ hôn’ nữa mà là một ‘nụ hôn thật sự’.”

“Đúng hơn, Sakura-oneechan, sao chỉ không sống chung với bọn em luôn?”

“Mirai em đúng là thiên tài. Chính là vậy, Sakura-chan nên ở đây luôn đi.”

“Theo cách người ta hay gọi là chung sống với nhau như vợ chồng ấy. Và rồi từ đó em có thể leo lên bậc thang của người lớn.”

“Ôi! Nghe có vẻ dâm quá đi!”

“Đương nhiên! Chắc chắn sẽ biến thành một chuyện gì đó rất dâm. Khi điều đó xảy ra, chỉ còn vấn đề là thời gian cho đến khi hai người họ tiến xa hơn cả hôn nhau.”

“Em mới nghĩ ra cái này hay lắm. Lần này hãy đặt một chiếc camera giấu kín. Như vậy ta sẽ có thể thưởng thức được khuôn mặt ngượng ngùng của Sakura-san, và ta sẽ có thứ để cười cả ngày.”

“Ima, em thông minh đột xuất đấy à? Đây là một cái ý tưởng đáng được gọi là một khám phá mới đấy. Vậy hãy làm như vậy đi. Chúng ta có thể mua một chiếc camera giấu kín trên Am*zon không nhỉ?”

“Nè, nè, em vừa mới nhận ra điều này. Nếu ta đã định làm rồi, tại sao không dùng quyền năng của thần và bật mắt thần lên? Rồi quan sát họ khi họ lên giường với nhau.”

“Mirai em quả là một thiên tài đấy! Hãy dùng cả ý đó nữa. Chúng ta sẽ để camera giấu kín lưu dữ liệu lại trong khi quan sát họ vào lúc đó. Bằng cách này, chúng là có thể hoàn toàn──”

“Aagh, mấy cô ồn ào quá. Mấy cô cứ nói liên tục vậy làm tôi muốn đau đầu luôn à. Hợp lại làm một đi!”

“““Biến hình!”””

Ba chị em hợp nhất và nữ thần cai quản thời gian và định mệnh, Norn xuất hiện ở chỗ của họ.

“Giờ thì, gác việc bắt nạt của Sakura lại thôi. Ăn đã nào. Chúng ta có món cà ri ưu thích của Hikaru-cchi, thậm chí còn ngon hơn sau khi hâm lại.”

“Ừ ha, Anh đang mong chờ đây! Sự thật là anh rất thích món cà ri để qua một thời gian cho tăng độ ngon lên! Thịt, rau củ và nước sốt hòa lẫn vào nhau, và vị mặn thêm vào nữa, hương vị trong chất đạm cũng đậm đà hơn──Không hề quá khi nói nó là một món ăn chứa đựng tất cả niềm vui trong cuộc sống.”

“Hikaru-cchi, anh muốn thêm cái gì lên trên? Một đống fukujinzuke và thật nhiều pho mát Parmesan nghiền nha?”

“Ừ, cũng được đấy! Mà bữa nay em có thể thêm một thứ gì đó như là hành chiên vào nữa không?”

“Rồi rồi, hành rán thì hành rán. Nó ngọt và thơm phức, chắc chắn sẽ tăng thêm hương vị.”

“Và tiện thể, có lẽ là thêm một ít tỏi chiên nữa.”

“Uwah, đúng là ghê thật đấy! Anh muốn vậy bất chấp thực tế rằng anh sắp đến trường! Nhưng tỏi thực sự rất ngon, có lẽ em nên thử nữa.”

“...Mà nè hai cậu, cả hai tự nhiên đổi cái chủ đề lúc trước như không…trong khi mình vẫn xấu hổ đây...mà thôi, mình mừng là đã thay đổi…”

Và như thế, họ bắt đầu bữa sáng.

Đó là một khuôn cảnh như thường lệ tại cái bàn thường dùng của họ.

“““Idatakimasu!”””

Ba (hoặc có lẽ là năm) người bọn họ đồng thanh nói.

Và món cà ri bắt đầu nhanh chóng biến mất vào trong bụng họ.

“À, đã quá. Có hơi bực khi thừa nhận, nhưng món cà ri này quá là ngon...Giá mà mình có thể nấu được một thứ như thế này.”

“Khi đã quen rồi thì dễ lắm. Nếu cậu cố gắng, cậu sẽ có thể làm được thôi, Sakura-cchi.”

“Mình nghi ngờ về chuyện đó đấy… Mình hoàn toàn nhận thức được rằng mình không hề có duyên với nấu ăn. Ngay cả khi mình nấu một cốc mì ramen, nó cũng có vị kỳ lạ nữa là…”

“Mình nghĩ đó chính là một tài năng đấy, Sakura. Sao không thử nâng cao cái tài năng đó luôn đi?”

“Thôi, thôi, nâng cao cái đó thì được ích gì. Chẳng được lợi gì cả, đúng không?”

“Hừmm...trở thành một nghệ sĩ với tư cách là cô gái với khả năng nấu ăn tệ nhất quả đất được không?”

“Không đời nào. Mình cũng có lòng tự trọng đây nhé.”

“Không phải chỉ bỏ lòng tự trọng ra khỏi chuyện đó là được sao? Đó là cái người ta gọi là ‘đúng người đúng chỗ’ đấy. Mình thấy thú vị đấy chứ, biết không? Dấn thân vào một lĩnh vực nào đó.”

“Đừng có đòi hỏi điều không tưởng. Mà thực ra, ai lại muốn một cái tài năng như vậy chứ. Vả lại thành thật mà nói, không phải sẽ rất tệ nếu như việc nấu nướng của mình càng kém nữa sao? Ý mình là, nghĩ đi, chẳng bao lâu nữa mình sẽ trở thành cô dâu của cậu…”

“Đừng lo. Khi ta lấy nhau về, mình sẽ là người đảm nhiệm việc nấu ăn.”

“Trời ạ!”

“Nói như vậy, hãy kết hôn luôn đi, Sakura. Cậu có thể nhẹ nhõm hơn trong việc tập làm dâu, mình sẽ xử lý tất cả rắc rối của cậu.”

“À, ừ, xin lỗi, và cảm hơn cậu──hoặc là không! Như đã nói, mình cũng có lòng tự trọng nha! Mình không thể trở thành một cô dâu nếu như mình còn không thể ít nhất làm được những việc tối thiểu!”

“Sakura, lý do của cậu khá là lỗi thời rồi đấy. Dù cho chúng ta không có được cái mối quan hệ vợ chồng như bình thường cũng không sao đâu. Mình sẽ làm việc và kiếm tiền, và cả nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ. Mình sẽ cố hết sức, miễn đó là vì cậu.”

“Uwah, nghe cứ như được gả và một gia đình siêu giàu có vậy! Cậu đang nói rằng mình nên để mọi chuyện cho chồng mình rồi ăn chơi thỏa thích á? Uggh, mình nên làm gì đây, nếu cậu định cho mình một sự đối đãi tốt đến như vậy, mình sẵn sàng cưới cậu ngay giờ phút này luôn──LÀM NHƯ CÓ ẤY! Mình là gì cơ chứ, gái bao à?! Mình đã nói mãi rồi, nhưng mình có lòng tự trọng đấy, rõ chưa?! Mà thật ra, cậu… cậu đang chỉ nghĩ rằng mình có bỏ ra bao nhiêu công sức cũng sẽ thất bại thôi, phải không?! Thế nên cậu mới nói như vậy, đúng không hả?!”

“Ahahaha. Đương nhiên là không rồi, chắc vậy. Ahahaha.”

“ĐỒ CHẾT DẪM! Đặt nhiều lòng tin vào mình hơn đi chứ! Ngay cả mình cũng có thể trở nên tốt hơn nếu mình nỗ lực mà! Dù chỉ một chút! Nếu mình đổ mồ hôi xương máu và trải qua một cuộc huấn luyện địa ngục, ngay cả mình cũng sẽ đạt tới cái mức độ ít nhất làm được một cốc mì ramen đấy!”

“Ahaha, dừng lại đi Sakura, đau lắm đấy. Đừng có bóp cổ mình nữa, mình không thể thở được.”

“*huýt hà!* trời đã nóng cả sáng nay rồi. Và món cà ri còn tăng cái nhiệt đó lên nữa, vậy nên hai người có thể bớt phá lại không?”

“Đây rồi! Cái người hay đứng bên cạnh châm chọc! Mình sẽ nói điều này tại đây luôn, bọn mình đã khá là thân thiết từ trước khi ba chị em cậu xuất hiện rồi! Mình không có đối thủ nào cả, và nếu cậu cứ để bọn mình như vậy, bọn mình sẽ chính thức cưới nhau một ngày nào đó! Trong khoảng mười năm, chắc vậy!”

“Uwah? Cái suy nghĩ tích cực đó của cậu khiến ngay cả mình cũng bất bình đấy. Ta có thể cá cược nếu cậu muốn, nhưng không đời nào mà cậu có thể sống được trong cái thời đại và độ tuổi này với cái kiểu suy nghĩ đó đâu. Hikaru sẽ có một cô gái khác, và ngay cả cậu cũng sẽ tìm một chàng trai khác.”

“Mơ điii! Hikaru là người duy nhất dành cho mình! Mình không có một chút hứng thú dù là nhỏ nhất với mấy thằng khác!”

“Ể, thật sao? Mình không thực sự thấy thuyết phục cho lắm, cậu biết chứ?”

“Đó là sự thậtttt! Mình không nói dối! Mình cá bằng cả mạng sống này đó!”

“Hừmm, mình cảm thấy như cậu đang thiếu nghiêm túc đấy, cậu biết chứ? Kiểu như, cậu có thể thích nói gì thì nói, nhưng nếu cậu nghiêm túc, mình muốn có một cái bằng chứng gì đó?”

“Mình không cần bất kỳ bằng chứng nào để thể hiện sự nghiêm túc của mình cả! Ý mình là, mình thích Hikaru! Không, mình yêu anh ấy! Do mình quá nhút nhát nên mới lề mề như vậy, nhưng nếu hoàn cảnh cho phép, mình sẽ cưới cậu ấy ngay lúc nà──CẬU BẮT MÌNH NÓI RA CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ?!”

.

Norn trêu chọc Sakura và cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy.

Quan sát cuộc đối thoại vui vẻ của hai người này, Hikaru nghĩ bụng.

Dù cho kiếp trước mình là cái gì, và bất kể là được tái sinh thành, cái khung cảnh ngay trước mắt mình đây mới là thực tế hiện tại.

Dù có là Odin hay thế giới Thần Thoại Bắc Âu đi nữa, bây giờ họ cũng không còn quan trọng.

Chúng ta nên sống cho hiện tại. Cho khoảng thời gian tươi sáng không thể thay thế này.

Có lẽ là niềm hạnh phúc này sẽ không tồn tại được lâu, nhưng đó chính là lý do vì sao chúng ta phải luôn hết mình.

May mắn thay, chúng ta tình cờ gặp được những cái tình huống vui vẻ này. Vậy nên hãy thể hiện lòng biết ơn với nó, sống một cuộc đời hạnh phúc - và nếu được, thì một chút dâm tà nữa - nhất có thể.

...Nhưng trước đó.

Với chiếc dĩa trống không nằm bên trái, và chiếc thìa đã liếm sạch trên tay phải cậu, và cả một khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ.

Oogami Hikaru nói lên mong muốn của cậu với một giọng to rõ.

“Cơ mà món cà ri này ngon thật đấy. Cho xin dĩa thứ hai đi!”

Truyện Chữ Hay