Seika: Chap này dài nhất từ trước đến giờ rồi, hấp hối mất
_______________________________
Tôi đút chìa khóa vào cửa nhà, trong căn nhà cũ kỹ có tiếng lạch cạch vang lên.
Tiếng lạch cạch đó, chắc là Arisa biết tôi về nhà nên lon ton chạy ra ngoài cửa đón nhỉ.
Cho nên là nếu về vào thời điểm mà Arisa đang ngủ thì tôi phải chú ý cực kỳ cẩn thận rồi mới mở cửa, nhưng bây giờ thì là buổi chiều muộn rồi nên tôi chẳng cần để ý làm gì.
Thế rồi, từ trong nhà có tiếng giọng khàn khàn vang lên – “Ơ”.
Chưa biết là chuyện gì, tôi mở cửa ra, đứng ở đó là Miura-san – trong bộ dạng hoảng hốt.
…Không ngờ cô ấy lại ở nhà mình thật – Nhưng tôi chẳng có hơi đâu mà ôm đầu chuyện đó.
Soạt – Miura-san trùm vải lên người.
“Không có ai cả.”
“Quả thật là, tôi không thể không nhìn thấy được…”
“Thế à…”
Cô ấy trùm vải để trốn tôi à… đúng là hấp tấp mà…
“Tại sao lại trốn hả.”
“…Tại vì khó nhìn mặt lắm.”
“Thế thì tại sao—”
Tôi định nói là – Cậu đến giúp tôi à – nhưng rồi tôi liếc mắt về chỗ gian bếp rồi nhận ra.
Chảo rán và cái thớt đang rửa trong bồn. Trên bàn có đặt hộp bento được gói lại.
“…”
Hừm. Nếu mà mình không nói gì đó thì chắc là Miura-san, người đang cuộn mình trong tấm vải kia, sẽ không động đậy gì nhỉ.
“…Này, Miura-san. Nguyên nhân mà cậu không nói chuyện với tôi ở trường, phải chăng là vì kiểu như ngày hôm nay à?”
“…”
Câu trả lời là sự im lặng. Nhưng mà cứ coi như đây là khẳng định đi.
“Tôi sẽ không hỏi vì sao lại thành ra như thế này. Chỉ là tôi không thấy đáng để tâm đâu.”
“…Làm sao mà cậu để tâm được chứ.”
Miura-san lẩm bẩm như vừa nói vừa nức nở.
“Nếu cậu bị gán kết với tôi, thì tôi không chịu đâu…”
“Miura-san.”
Tôi có bị gán kết với cậu, tôi cũng cam chịu – Mình có nên trả lời như thế không nhỉ.
Tại vì tôi đã hiểu lầm một điều.
Lý do mà Miura-san không muốn nói chuyện với tôi ở trường.
Không phải là vì cô không muốn quan hệ với tôi. Cũng chẳng phải vì bản thân Miura-san muốn ở một mình.
Mà là vì cổ không muốn cuốn tôi vào cái hoàn cảnh mà cô đang vây bủa ấy.
“Cảm ơn, Miura-san.”
“Vì cái gì?”
“Vì đã nghĩ cho tôi.”
“Xì…”
Cho nên, tôi cũng muốn trả ơn.
“Này, Miura-san.”
Tôi nắm lấy viền tấm vải rồi nhấc lên.
Khi tôi bắt gặp ánh mắt của cô, cô né đi. Đôi mắt cô sưng đỏ.
Miệng cô mếu máo.
“Tôi, muốn biết rõ hơn về Miura-san.”
“Ơ…?”
“Sự tình của cậu, tôi chưa hỏi cái gì cả, cũng chưa tìm hiểu rõ. Mặc dù cậu đã làm cho tôi biết bao nhiêu thứ rồi, đúng là tôi thật khiếm nhã mà.”
Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ nói có thể không thôi thì có đúng không.
“Tôi muốn nói rằng, dù ngay lúc này có bị ai nói gì đi chăng nữa, thì Miura-san cũng không phải là người như vậy. Vì thế mà tôi muốn biết về Miura-san. Có được không…”
Nếu như giờ mà bị từ chối, có lẽ là mối quan hệ này sẽ kết thúc hoàn toàn.
Vì vậy tôi không thể hỏi dài dòng được. Nhưng tôi thấy, mình nên tìm hiểu sâu hơn về cô ấy.
“…Maizono, tôi.”
Miura-san vẫn tránh ánh mắt của tôi.
“Lũ bạn cùng lớp, đã dự đoán này nọ về lý do mà Miura-san về nhà ngay khi tan học.”
“Ừm… Chắc chắn là tôi bị nói là chạy theo sugar-daddy với cả trai bao rồi ha.”
“À ừm, cho nên là tôi đã bảo là cậu ở nhà tôi mất rồi.”
“Hả!?”
Cuối cùng thì cô cũng nhìn tôi.
Mặc dù là cô đang giật mình.
“Nhưng mà người ta không nghĩ là cậu ở nhà tôi thật đâu…”
“Không, ơ!? Bọn nó á, ơ!?”
“Nhưng mà khi tôi biết là họ nói xấu Miura-san. Tôi hơi cáu đấy.”
“Cậu đúng là…!”
“Cho nên là thôi, giờ thì có bị cuốn vào hay không thì cũng kệ đi.”
Tôi nói vậy, Miura-san im bặt.
Nhưng, kể từ cái lúc giật mình, cô vẫn cứ nhìn thẳng vào tôi, cổ còn nhận ra đôi mắt ướt nhòe của mình nữa.
“Hãy cho tôi biết về cậu đi.”
“…Tôi đã kiềm chế lâu lắm rồi.”
“Hửm?”
“Tôi sẽ không để tôi thích… hơn được nữa…”
Đôi mắt ươn ướt và đôi má hồng hào. Đó là lời nói mà cô rỉ ra lúc chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
…Ơ?
“Được rồi. Tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Miura-san đứng phắt dậy. Cô gồng lên rồi hành xử như mọi hôm, mặc dù không đến mức như thường ngày, nhưng Miura-san yêu quý của tôi đã quay lại với nụ cười mạnh mẽ rồi.
Thế là tốt rồi, nhưng mà.
“Miura-san, vừa nãy.”
Cô ấy nói là thích.
“Hì hì, Cái đó thì để lần sau nhé. Chỉ là tôi lơ đễnh rỉ ra mất thôi.”
“Lần sau…”
“Nào. Hôm nay cậu đi làm thêm đúng không? Cố lên nhé, anh trai.”
Nói vậy, Miura-san dúi hộp bento vừa làm xong vào người tôi.
“…À ừ, tôi đi đây.”
“Ừm, cậu đi nhé.”
Lúc Miura-san tiễn tôi thì cô ấy đã trở lại như thường ngày rồi.
〇〇〇
Ở chỗ làm, tôi nói qua cho chú Satonaka, chú ấy cứ gật đầu như là đã hiểu chuyện.
“Hiểu rồi, tức là cậu muốn nhấn chìm mấy bọn bạn học đó chứ gì”
Chắc chắn là không phải mà… Tôi chẳng hiểu ý của chú ấy, nhưng tôi chỉ biết là không phải.
“Thế thì cậu chỉ cần chụp ảnh đúng cái lúc giáo viên chủ nhiệm cùng học trò nghỉ tại khách sạn là được đúng không?”
“Nghỉ tại khách sạn…?”
Nghỉ ngơi thôi thì đó là tự do của người ta mà nhỉ?
“Không phải là cái chuyện đó đâu, ý cháu là nên làm gì với cái tình hình mà Miura-san gặp phải ấy.”
“Chỉ cần chuyển trường là được mà?”
“Nếu mà dễ thế thì…”
Tôi nói, díu hai mày lại, chú Satonaka thì chẳng rời mắt khỏi hai bàn tay đang pha cốc cà phê giấy lọc, chú nói một câu ngẫu nhiên.
“Dễ mà. Cậu nghĩ, trường học là cuộc đời con người à? Tôi chẳng còn đứa bạn nào thời cấp ba đâu đấy? À, không phải là họ chết đâu nhé? Nhưng mà có lẽ là cũng mất một hai ngón tay thì phải. Giờ lão cũng thành con cua rồi.”
“Chú không nên coi người ta giống như chú…”
Con cua là sao nhỉ….
“Dù sao thì, đó cũng là tự do của người ta mà. Nếu mà muốn ở lại trường thì cứ ở lại, nếu mà khó chịu thì cứ bỏ đi. Thời nay thì đi học hay không đi học cũng không thay đổi mức độ hạnh phúc của cuộc đời đâu.”
“Thế tại sao cháu lại đi học chứ…?”
“Bởi vì cậu hợp với chuyện học hành.”
Chú Satonaka thẫn thờ ra nói câu đó.
Tôi mà hợp với chuyện học hành à.
“Chỉ đơn thuần là, cái đứa mà nghiêm túc như Kensei ấy, thay vì phiêu lưu kỳ thú thì nên đi theo hướng đi thiết thực hơn.”
“Cháu hiểu là cháu khác tuýp với chú Satonaka, nhưng mà…”
“Hiểu mỗi thế thôi là được rồi…”
Chú Satonaka cười khanh khách, hoàn thành cốc cà phê rồi mang đi phục vụ.
Chú nói với khách hàng một câu “Hạt cà phê hôm nay chuẩn đấy”, xong rồi trao đổi mấy câu chuyện phiếm, trong khi đó chú đặt chiếc cốc con xuống một cách quen thuộc.
Tôi mà vào cái lúc đó thì không thể bắt chước theo chú được.
Cơ mà, chuyển trường à.
“Nếu như làm như vậy có thể giúp được cho Miura-san thì như thế cũng tốt nhỉ.”
“Này nhóc con. Băn khoăn cái gì thế?”
“Chị gọi cái kiểu gì thế ạ?”
Tôi quay lại thì thấy một đôi mắt xanh sâu thẳm. Một mỹ nhân với mái tóc xinh đẹp vàng tự nhiên vắt ra phía sau lưng, vừa đứng vừa ăn bánh.
“…Món thử nghiệm ạ?”
“Ừm. Không ngon lắm. Làm người ta ngu.”
“Chị tự làm đúng không????”
Đây là nhân viên làm tráng miệng của Sandra, tên là Raychelle.
Đôi khi cái cách dùng tiếng Nhật của chị ấy rất đáng ngờ, có khi là tiếng mẹ đẻ thì cũng bừa bãi dùng mấy cái từ mà hầu như chẳng dùng đến, cho nên bả mới thành một phụ nữ cực kỳ tùy tiện.
[note60318]
Chú Satonaka cũng tùy tiện ở một cái trục vectơ khác, cái cửa hàng này toàn là người tùy tiện không thôi à…
May sao, riêng cái việc làm bánh là chị lại làm cẩn thận.
“Thế, nhóc con.”
“Ờm, gọi là thanh niên thì dễ nghe hơn đấy ạ”
“Hà… tiếng Nhật, phiền phức thật.”
“Vâng ạ.”
Cái khung cảnh người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đờ đẫn, phê phán tiếng Nhật một cách lưu loát là sao đây.
“Việc của tôi kệ đi. Vấn đề là ngươi.”
“À vâng. Thôi được rồi, ngươi cũng được.”
“Hôm nay ngươi láo ngáo thế. Thiếu sức tập trung.”
Có lẽ là tôi không thể phủ nhận là mình láo ngáo… tâm hồn đang trên mây được rồi.
“Em xin lỗi, em sẽ không để ảnh hưởng tới công việc.”
Tôi cúi đầu, Raychelle vừa bốc tay ăn bánh vừa nghiêng đầu.
“Tôi không có ý tra tấn ngươi đâu đấy?”
“Em cũng không nghĩ là mình sẽ bị tra tấn đâu ạ…”
Sao nhỉ, tức là mình không bị bắt lỗi à.
“Nếu ngươi có chuyện gì để tâm, thì cứ nói đi. Nhưng mà có thể là ngươi có chuyện không nói được với Tooru.”
Chuyện không thể nói được với chú Satonaka. Tôi chẳng nghĩ ra được cái nào.
“Xin lỗi, tạm thời là em cũng đã nói chuyện với chú Satonaka rồi.”
“Ừm, chắc không phải là nó rồi.”
Không phải là nó.
Nếu không phải là cái chuyện Miura-san đang gặp phải vấn đề… thì là chuyện gì nhỉ.
“Em không nhớ lắm.”
“Thế thì, tại sao ngươi lại bồng bềnh thế.”
…Bồng bềnh?
Cái phong cách đáng yêu ấy mà toát ra được từ thằng con trai thô thiển như tôi à.
“Ngươi có chuyện gì với Mirai?”
“Chuyện gì… à”
Nếu mà kết nối nó với cái chuyện bồng bềnh thì… chỉ có chuyện đó thôi.
‘Tôi không thể để mình thích… hơn được nữa’
Không rõ, tôi nên hiểu ý nghĩa của câu nói đó như thế nào mới đúng nhỉ.
Kèm thêm với đó là Miura-san bảo là để sau đi, nên sự thật là tôi đang trằn trọc lắm đấy.
“Thế thì có đấy.”
Raychelle-san gật đầu. Thế rồi.
“Ồ, cái gì, có chuyện gì với Miura-san à.”
Chết, cái người phiền hà quay lại rồi.
“Ơ kìa, hình như là tôi không được Kensei chào đón như hồi trước lắm lắm. Tôi có làm gì thì đáng ra là Kensei đều đón nhận hết chứ.”
“Nhận thức kiểu đó là hơi bị tưởng bở đấy!”
Ông có làm gì thì tôi cũng khó mà đón nhận được. Mặc dù ông là cái tuýp người thấy ngầu khi thăng bằng trên dây bên bờ vực của pháp luật.
“Đại ân nhân và nói lời từ biệt với nhân tính là khác nhau đấy.”
“Úi chà, gay gắt hơn tôi tưởng đấy.”
“Có thế thôi mà không biết thì được thì sẽ bị coi là đồng lõa với Tooru…”
Raychelle ngơ ngác lắc đầu.
Cơ mà Raychelle cũng chơi với Satonaka lâu rồi.
Có vẻ như chị ấy cũng rất khổ sở.
“Thôi, kệ Tooru đi. Vấn đề là ngươi, Kensei.”
“Ấy, chị đừng có đề xướng vấn đề ra trước vấn đề có được không ạ.”
“Ơ, tôi bị coi là vấn đề à? Tại sao?”
“Tại vì là…”
Vì đây là chuyện nói về mối quan hệ với Miura-san… nhưng mà nếu là việc đó thì tôi có lý do gì để giấu đâu?
Với lại đây cũng là chú Satonaka, người đã nhận Miura-san vào làm, thế thì tại sao nhỉ.
“Tại vì là?”
Tự nhiên chú Satonaka cười nham nhở.
“Chắc là chuyện trai gái chén nhau rồi”
Chén – tôi chẳng hiểu cái cách nói đó…
Nhưng mà trai gái thì.
Quả nhiên, nguyên nhân chắc chắn nằm ở cái nam nữ đó!
“Ồ, cậu làm cái việc đó rồi à, chúc mừng.”
“Cháu chẳng làm cái việc gì để được chúc mừng đâu, chắc là không phải rồi!”
“Ờ, nếu mà được như thế thì Kensei chắc chắn lại thành ngu hơn nữa.”
“Ông lựa lời mà nói đi!!”
Hai cái người lớn này, kiểu gì thế nhỉ…
Tự nhiên chú Satonaka thở dài một cách lộ liễu.
“Thế thì là cái gì? Vẫn chưa đến mức độ như thế mà lại mơ tưởng rồi sao? Giả vờ yêu đương hả?”
“Cháu đã bảo là chú phải lựa lời mà nói đi rồi mà!”
Cơ mà.
“…Yêu đương hả, chắc là vậy”
Tôi hỏi thế, thế là chú Satonaka và Raychelle nhìn mặt nhau.
“Raychelle—”
“Gì?”
“Cô có nghĩ là Kensei đã trưởng thành rồi không?”
“Một chút, tôi thấy hơi buồn. Hồi trước còn bé tí tẹo thế này cơ mà.”
Raychelle dùng ngón trỏ và ngón cái tạo hình chữ C. Tôi là người tí hon hay sao à.
“Để trả lời cho nghi vấn của Kensei ấy, tôi chỉ có thể nói là, nam nữ mà ở gần nhau thì kiểu gì cũng quấn lấy nhau.”
“…Thế, ạ.”
Mối quan hệ nam nữ. Tức là quan hệ yêu đương. Tôi đang lo lắng về cái đó.
Thế mà sống trên đời 16 năm, tôi lại hoàn toàn không có cái duyên nào…
“Không biết là cháu nói chuyện với hai người có sao không, tại vì cháu có điều cực kỳ là băn khoăn đấy.”
“Đừng có ngại, Kensei.”
“Cháu không có ngại đâu mà.”
Nhưng tôi lại lo lắng.
“Ờm… thực ra là cháu nghe Miura-san nói là “thích”, nhưng mà cháu không lượng được câu đó mang ý nghĩa yêu đương hay không…”
“Là yêu đương đấy.”
“Chú đừng trả lời bừa chứ!”
Tôi đang hỏi một cách nghiêm túc cơ mà.
“Bình tình nào Kensei. Cái chuyện đó ấy. Nó gọi là vì sốt ruột nên mới phải tạo bầu không khí dơ bẩn cho nhỏ đó đấy”
“Thế thì em phải bình tĩnh như thế nào! Kiểu gì chị cũng hiểu lầm chứ gì!”
Cái gì mà bầu không khí dơ bẩn chứ.
“Bầu không khí dơ bẩn là như thế nào?”
“Đừng có hỏi!”
“Sau khi Arisa ngủ ngon rồi, hai đứa không có gì làm cả, rảnh tay rảnh chân. Mirai không thể nào bỏ rơi Kensei đang gật gà gật gù vì mệt mỏi cả ngày nên sẽ dìu cậu lên giường, tuy nhiên chân hai người vướng vào nhau rồi hai người đều nằm lên giường luôn.”
…
“Kensei có vẻ rất muốn nghe đấy, tiếp tục đi.”
“Rồi Kensei sẽ nghĩ rằng, đây là một diễn biến hơi chút thú vị, trong chốc lát, ngay trước mắt mình là gương mặt của người thương. Hành động tránh mắt đi của cô ấy khuấy động lên dục vọng của Kensei. Kensei không kiềm chế được nữa, Mirai vẫn không nhìn vào Kensei, cô chỉ nói là ‘được thôi’. Chẳng hiểu rõ đó là lời chấp nhận dành cho cái gì, nhưng bản năng của cậu vẫn—”
“Dừng lại điiiiii!”
Mình không thể nghe tiếp nữa!!!
“Sao thế, sắp chén nhau rồi còn gì.”
“Hiểu rồi, cái chén vừa nãy đúng là hiểu nhầm rồi!!!”
Hỏng rồi, tự nhiên mình hồi hộp quá. Đúng là không nên hỏi hai cái người này mà.
“À mà, cái lúc Mirai mượn nhà tắm xong, cô ta có chỉ mặc độc mỗi cái áo trắng của cậu không?”
“Không, mà sao vậy!?”
“Thế à. Vậy thì chắc không phải là tâm hồn yêu đương rồi.”
“Cái gì thế chứ!!”
Ơ, nếu mà có tâm hồn yêu đương thì thành ra như thế à!?
Mà không, cũng có thể là chị Raychelle chỉ bạo mồm bạo miệng thôi…
“Raychelle hơi thật thà quá về chuyện tình dục đấy, bỏ nó qua một bên đi. Kensei.”
“…Sao ạ.”
“Câu hỏi thực tế, bản thân cậu thì cậu chọn cái nào?”
“...Chọn, cái nào.”
“Thích theo kiểu bạn bè bình thường, hay là kiểu tình yêu. Cái nào làm cậu vui?”
“Cái đó thì…”
Tôi còn chưa nghĩ đến điều đó.
Cái nào làm tôi vui à… vui, à.
“Tooru, ông định làm gì? Người quyết định điều đó không phải là Mirai à?”
“Sau khi biết cậu ta chọn cái nào thì tôi sẽ chỉ đưa ra lời khuyên về cách cư xử của cậu ta thôi. Cái phương thức cao tay mà làm cho đối phương thất tình rồi dễ dàng giữ mãi mối quan hệ bạn bè cũng không khó gì đâu.”
“Tooru đúng là đồ cặn bã.”
“Ờ.”
Nghe thấy tiếng cười khanh khách của Satonaka-san, tôi bừng tỉnh lại. Những cái lúc này thì chú Satonaka không suy nghĩ cái gì đúng đắn cả.”
“Ờm, cháu.”
“Ờ, ngươi không cần phải nghe Tooru đâu. Vì tôi quá là cưng Kensei, nên là tôi gần gũi với Mirai, tôi sẽ nói đỡ cho cậu mà.”
“Hà…”
Mình chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là Miura-san và chị Raychelle khá thân thiết nhau.
“Cho nên là, Kensei cứ cho tôi biết cảm xúc thật lòng của cậu đi.”
“Cháu.”
Chọn cái nào thì tôi vui lòng hả, câu trả lời là.
“…Cháu chọn cái nào mà làm cho Miura-san vui ấy ạ.”
“…”
Tự nhiên tôi bị hai người bơ mất.
“Hai người nói gì đi chứ.”
“Thật luôn à.”
“Thật luôn á!?”
Là sao nhỉ.
“Ý là… nếu cô ấy thích theo kiểu một người bạn thân thì cháu muốn như thế. Nếu mà mang ý nghĩa tình yêu thì… cái đó, cháu cũng sẽ muốn như thế. Cháu sẽ thành người mà cô ấy mong muốn, chỉ có thế thôi.”
“Tôi biết tỏng rồi mà. Phiền phức quá.”
“Chú Satonaka!?”
Sao tự nhiên chú ấy phiền muộn thế!
“Hà—… thôi chịu rồi—, Kensei bị Miura cướp mất rồi.”
“Ngươi là bố người ta hay sao mà nói như thế.”
“Tôi gần giống như là bố nó còn gì.”
Chú Satonaka nhún vai nói, mắt chú hơi mở to ra.
…Thế à, chú giống như là bố tôi. Chú nghĩ như thế vì cháu à.
“Nhỡ may mà nó bị vướng vào cái con vợ giả vờ, lại còn là gái địa lôi, suốt ngày qua lại thì sao đây.”
“Cháu đã bảo là chú lựa lời mà nói đi rồi mà.”
Lòng tôn kính, trong một thoáng bị thổi bay mất rồi.
“Tooru, Mirai là đứa con gái ngoan đấy.”
“Trừ 50 điểm vì vẻ ngoài.”
Thằng cha Satonaka, dám chúc ngón tay cái xuống dưới à.
“Chú nói gì thế, Miura-san đáng yêu mà!”
“Mặc dù là con bé nó hiểu là sẽ bị coi là chấm hỏi trong cái xã hội này, nhưng mà nó vẫn cứ mặc cái phong cách như thế, tại cái thời điểm đó thì nó là cái con ngu rồi.”
“Cái đó.”
Câu từ nghiêm khắc quá, nhưng mà đó cũng là cái khó.
“Giả sử nhé, cái mà gọi là trend thịnh hành ấy, thì ít nhiều cũng phải nhận lấy ý kiến trái chiều, thêm vào đó, cái thời điểm mà tính thời trang đó bị gán một cái mác nhất định, thì nó cũng chỉ ra rằng, mình thuộc trong nhóm đó. Vậy là nó cũng giống như cái đồng phục rồi. Có đúng không?”
“Vâng…”
“Đúng là Miura đầu óc nhanh nhạy, con bé hiểu được cái cảm giác khoảng cách mà có thể lấy được lòng người khác khi tiếp khách. Thế mà con bé lại mặc cái trang phục để người ta thấy rõ mà tránh xa mình ra, cậu có biết tại sao không?”
“Tại vì là đáng yêu, chẳng hạn…?”
“Hai điểm”
“Hai điểm!?”
Chú Satonaka cười rồi nói tiếp.
“Có lẽ đó là sự hấp dẫn đối với bản thân con bé. Với cái ý nghĩa là đáng yêu. Nhưng mà chỉ có mặc vì cái lý do đó thôi thì chịu khó chỉ mặc ở nhà thôi là được. Nếu thế thì câu trả lời lại còn đơn giản hơn nữa cơ.”
… Sao nhỉ, đáng ra chuyện này nó xuất phát từ việc lăng mạ, nhưng mà tôi bắt đầu thấy nó là một chuyện quan trọng rồi.
“Đó là một cái tính đấy. Trẻ con mà. Tôi không biết rõ nội dung ra sao, nhưng mà nếu con bé nhìn thấy được cái ý nghĩa gì đó trong cái phong cách ấy, mà lại mặc đồ bình thường thì sẽ thành kẻ thua cuộc.”
“…Thua, cái gì ạ?”
“Chịu?”
“Ơ!?”
“Tôi chẳng biết, cũng chẳng muốn biết. Đại đa số con người không có hứng thú với cá nhân người khác, cho nên là người ta mới bừa bãi dán mác người khác đấy. Con bé là hệ địa lôi, cho nên là, khả năng là theo trai bao? – kiểu thế đấy.”
“!”
Điều đó, không ngờ nó cũng là điều mà hôm nay tôi nghe về Miura-san.
“Con bé hiểu điều đó, nên nó ngoan cố, đúng là óc bã đậu mà. Tôi không định tiến gần để hiểu cho con bé quá mức cần thiết đâu.”
“Tại sao ạ?”
“Tại vì, nếu tôi không làm điều đó đối với tất cả người khác thì bất công còn gì?”
Tất cả người khác, có lẽ ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình. Không chỉ mỗi gái địa lôi, mà còn có, giả sử như học sinh cấp ba chẳng hạn. Vì đứa đó đi học cấp ba xx nên chắc hẳn là định hướng học lên cao. Vì đứa đó chơi game xx nên hắn là otaku.
Việc gỡ bỏ nhãn mác của từng người từng người đó, tức là công bằng, nếu vậy thì.
“…Cháu thì không nghĩ thế đâu. Đối với cháu thì thứ quan trọng duy nhất là Miura-san.”
Tôi nói câu đó, chú Satonaka trông phiền toái, nhưng vẫn bằng vẻ mặt tươi cười thường ngày, chú nói.
“Cái đứa nói câu đó, cứ cố gắng là được mà?”
“Chú Satonaka.”
“Tôi không làm đâu, nhóc muốn làm thì cứ làm thôi.”
Ờm… Tức là, chú Satonaka muốn nói gì với một tràng dài thế nhỉ… - Tôi vừa nghi vấn điều đó thì chị Raychelle, người im lặng nãy giờ liền lên tiếng.
“Tooru thì hay lòng vòng, nhưng mà vì Kensei thật lòng nghĩ cho Mirai, nên ổng mới cho lời khuyên đó.”
“Nào nào, lời khuyên cơ à, cái cử chỉ cao thượng đấy thì thằng rác rưởi này đâu thể nào làm được.”
Hiểu rồi.
“À không… ờm, tóm lại là cháu cảm ơn trước. May mà cháu được nói chuyện với hai người.”
Kết cục là, tôi muốn cái người mà tôi mang ơn được hạnh phúc.
Chỉ có thể thôi. Có lẽ vậy.
Tôi cũng tò mò về cái ‘tính’ của Miura-san mà chú Satonaka nhắc tới, tôi sẽ lưu tâm việc đó ha.
“Mà này, thằng Kensei. Ngươi kết luận là, thứ quan trọng chỉ có Miura-san thôi hả.”
Đột nhiên tôi bị bắt chuyện, giật cả mình.
Tại sao chị ấy lại nhai lại chuyện đó nhỉ - tôi vừa nghĩ vừa gật đầu.
“À, vâng. Ờm, nhưng mà sao ạ?”
“Nhưng mà không có gì, tôi chỉ thấy vui thôi.”
Vui?
Thế là sao nhỉ - đúng thời điểm tôi nghĩ điều đó. Từ phía sau lưng tôi có giọng nói như muỗi kêu.
“Này… Maizono…”
“!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?”
!?!?!?!?!?!?
“Cậu ở đó từ lúc nào thế!?”
“Không, vừa rồi ấy… Arisa.”
Miura-san đứng phía sau lưng tôi, tay cô đang nắm lấy em gái tôi.
“Đi làm về.”
Arisa vẻ mặt rạng ngời, con bé nhìn khắp cửa tiệm Sandra.
Trước bữa tối, lúc ca của tôi sắp hết, đôi khi Arisa tới Sandra đợi tôi ở sân sau.
Nhưng mà không phải là Miura-san trông nom con bé kiểu như thế này.
Nói sao nhỉ, không đúng thời điểm…
Nhưng lúc này mà nói chuyện vừa rồi cho Miura-san nghe, trong khi vẫn có Arisa ở đây thì cũng không ổn.
Cho nên tôi bấm bụng.
“Phù—…”
“Ma, Maizono?”
“Miura-san quan trọng đối với tôi.”
“Cậu đừng có nhắc lại!!”
Miura-san lấy hai tay che mặt lại, ngồi sụp xuống.
Arisa bị bỏ tay ra, con bé nhìn bàn tay nhỏ bé của mình rồi víu lấy áo tôi.
“Arisa thì sao?”
“Đương nhiên là cả Arisa cũng—”
Tôi còn chưa kịp nói là quan trọng thì có bóng người chen vào.
“Arisa là quan trọng nhất thế giới, đừng có lo lắng. Arisa là cô công chúa số một thế giới.”
“…Chú Satonaka này.”
Chú Satonaka nắm vào dưới hai nách Arisa rồi bế con bé lên.
“A, Satonaka!”
“Ừ, Satonaka đây. My-princess.”
Đúng thật là, chú ta đang làm cái gì vậy.
“Chú Satonaka… chú…”
“Ờ… cứ gọi là cưng chiều cũng chẳng sao đâu. Chú ấy cũng hay cưng nựng tôi mà”
Miura-san vừa nãy đang ngồi sụp xuống thì lại đứng lên, cô ở bên cạnh tôi thì thầm vào tai.
“Hay là, nhờ chú Satonaka đi dự buổi tham quan lớp học đi?”
“À—… nếu mà có thời gian ấy.”
Chú Satonaka thì không phải là bận, nhưng mà chú lại có dự định không đều đặn.
Mà những dự định đó đều là những vụ quan trọng, bọn học trò không thể gánh vác được.
Tôi nhìn Miura-san thì cô nhanh chóng tránh mắt đi.
Tại vì cô vừa rồi thì thầm vào tai tôi nên đang ở cự ly rất gần. Hương nước hoa tỏa ra từ vùng cổ của Miura-san, nó nhẹ nhàng kích thích khoang mũi tôi. Đôi khuyên tai màu hồng đáng yêu lấp lánh, như tô điểm cho phần gáy vậy.
…Gần thế này làm tôi cũng phải để ý đến, tôi cũng tránh mắt đi. Lại còn cái chuyện tầm phào thừa thãi của Raychelle vừa nãy nữa.
“Tham quan lớp học à?” – Chú Satonaka phản ứng lại. Thế rồi Arisa gật đầu.
“Đúng. Anh trai và chị gái sẽ đến.”
“Chị gái!?!?!?!?!?”
À, chết rồi. Chú Satonaka trợn ngược mắt lên nhìn Miura-san.
“À—,…xin chào, chị gái đây, ạ”
“Mẹ… Miura, mày… mày chỉ có mỗi Kensei thôi vẫn chưa vừa lòng, mà lại còn dụ dỗ cả Arisa nữa.”
“Chú đừng có bảo là dụ dỗ được không!? Với lại là Maizono thì cháu vẫn còn chưa đâu!?”
“Còn chưa?”
“À không, ờm… không phải…”
Miura-san co rúm lại.
Chú Satonaka nhắm mắt lại thở ra một hơi dài. Chú ấy sốc đến độ ấy vì Arisa thân thiết với Miura-san à.
“Satonaka buồn à?”
“Ừ, bác buồn lắm. Rất là đau khổ. Arisa an ủi bác đi.”
“Ừ. Arisa biết cách mà. Tại vì lúc Arisa buồn thì chị gái an ủi.
Arisa, cái đó gọi là truy kích đấy.
Á, chú Satonaka hộc máu rồi. Miura-san thì ngước nhìn lên trần nhà.
“Nào nào, Satonaka.”
“Cảm ơn, Arisa…”
Chú Satonaka vẫn thả mình để cho Arisa xoa đầu.
Cái khung cảnh này là sao đây. Vẫn đang còn trong thời gian bán hàng đấy.
Nhưng mà toàn là khách hàng chú ấy thường xuyên tán chuyện nên không sao cả.
“Mirai.”
“À, vâng, gì thế ạ?”
Chẳng biết từ lúc nào mà Raychelle đã quay lại, chị bắt chuyện với Miura-san.
“Tôi là đồng đội của Miura-san. Cứ yên tâm ngon giấc đi.”
“Tức là em sẽ chết đúng không.”
Có lẽ là cái ngon giấc hơi bị thừa thãi…
“Chị Raychelle rất là đánh giá cao Miura-san đấy.”
“Ơ, à, thế ạ. Thế thì em cảm ơn.”
“Nhưng mà người coi trọng Mirai thì lại là Kensei đấy.”
“Sao chị lại bới lại cái chuyện vừa nãy thế!!”
Tôi nhảy xổ vào một phát, thế là chị Raychelle cười một cách sảng khoái.
“Chỉ có hai đứa trẻ với nhau thôi thì nhiều khó khăn đúng không nào. Nếu có chuyện gì thì người lớn sẽ tư vấn cho.”
Vì lời nói đột ngột đó, tôi và Miura-san nhìn nhau.
Đúng là một điều đáng để biết ơn––– vừa nghĩ vậy, lời nói tiếp theo của chị ấy quá là thừa thãi.
“Ví dụ như là đặt tên cho con chẳng hạn.”
“Này—”
“Chị Raychelle!!”
Trước khi tôi nói ra được điều gì thì Miura-san cáu lên.
“Ài chà, phủ nhận quá thì lại trông có vẻ cau có kìa”
“Em không có cau có… mà không phủ nhận cái này thì lại cực kỳ bất cập, đúng không!”
Hà.
“Maizono! Cậu nói gì đi chứ!”
“À ừ… bọn người lớn là rác rưởi mà.”
“Maizono gần như là bỏ cuộc hoàn toàn rồi còn gì!”
Chị Raychelle cười à hà hà thích thú. Có gì mà hay chứ.
“Làm như thế nào đó bằng chính bàn tay của mình là việc đúng đắn mà. Kensei cũng thế, Mirai cũng thế.”
Cứ như vậy, cuối cùng thì chị Raychelle cũng chịu từ bỏ.
Bầu không khí cứ như là vừa nói chuyện gì đó thú vị, nhưng mà tôi không có ý định cống hiến hết mình để tự hủy, với lại bị người khác nghĩ như vậy thì tôi cũng thấy tổn thương.
Nhưng mà sao nhỉ. Hình như mắt Miura-san hơi rưng rưng.
“Miura-san?”
“…Không có gì đâu. Ừ, đúng như chị Raychelle nói.”
Cất lời, cô từ từ khoanh tay lại.