Cô gỉa bộ vậy mà cậu chẳng hề động đậy, cô tưởng hắn như một pho tượng Phật, cô vừa nghĩ vừa cười khiến thằng ngồi bên không biết nói gì luôn. Không chỉ mấy đứa mà ngay cả thầy giáo cũng ngạc nhiên không kém " cái cậu học trò tinh nghịch của tôi đâu rồi, bây giờ là ai đó kia"
Thấy hắn mặt lạnh tanh, Hân sợ chết đi được mặt cô lộ rõ lên sự căng thẳng khi ngồi gần cậu bây giờ nhưng bây giờ Phong đã trở thành thần tượng của nữ sinh trong trường rồi.
- " Bây giờ là tin nóng hổi của trường ta đây?" Khi mấy bà tám của trường tụ họp lại :
- " Nghe nói, Phong là con trai của của chủ tịch tập đoàn Hoàng Minh, nổi tiếng lắm đó!"
- " Nghe nói chủ tịch đó đẹp trai lắm! hèn gì Phong cũng đẹp vậy!"
Tâm hồn thơ mộng của các nàng lại trỗi dậy, Nhã Hân đã nắm bắt được chút thông tin, cô nghĩ cậu chắc thay đổi vì cô nên không dám nói gì.
Sáng hôm sau, Phong vẫn mang cái mặt lạnh tanh đến lớp, bọn con gái gửi thư đều bị cậu cho vào sọt rác, cái sọt rác gần bàn cuối đúng là có ích mà :)
Cô thà cậu cứ như trước còn hơn, được ngồi gần mỹ nam mà cứ như ngồi gần thần chết, không còn tâm trí đọc truyện nữa, đôi lúc cô thấy cậu ta nhìn ngoài cửa sổ về phía xa xăm nào đó.
...
Trời đã về đêm, một đêm mùa thu êm ái và thoảng qua một chút gió mát nhè nhẹ, đường phố như dần chìm trong bóng tối thay vào đó là những ánh đèn đủ màu sắc sáng lấp lánh, ngày nào cô bạn Minh Anh cũng lôi kéo Hân đi dạo, tình cờ gặp Đăng:
- " ủa! Đăng?"
- " Hai muội đi đâu vậy!"
-" à! bọn muội đi dạo thôi!
- " Trùng hợp nhỉ! ta cũng vậy nè!"
Nói thật thì, đi với Đăng cũng ngại lắm, cậu ấy đẹp trai cao to vậy mà hai đứa nó thì lùn đúng là xấu hổ quá đi thôi à!
Đăng hôm nay tùy hứng chiêu đãi hai cô bạn ăn nhiều món lắm, về nhà Hân no đến nỗi không ăn được cơm nữa.
- P/s : chúc mọi người năm mới vv