Kì Y từ từ mở mắt, cô thấy xung quanh toàn là bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng nhỏ len lỏi ở những khe hở trên cửa sổ, cô cố gắng nhếch người lên nhưng không được, toàn thân cô bây giờ đều rất ê ẩm và bị trói, miệng cô cũng bị dán lại bởi một lớp băng keo dày khiến cô rất khó chịu, cô thử nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng càng nhớ cô càng thấy đau đầu hơn, sau đó, cô cố gắng tạo ra tiếng động để xem có ai ở ngoài kia không, nhưng đáp lại cô là sự yên tĩnh đến đáng sợ...
Mỹ Kì cả đêm qua không thấy em gái về thì lo lắng lắm, cô liền gọi đến bảo tàng rồi một số người quen xem thử có ai gặp cô ấy không nhưng chẳng ai biết gì về thông tin của Kì Y, chỉ biết lần cuối gặp cô ấy là tối hôm qua.
Vừa đến công ty, Phong đã thấy Mỹ Kì ở đó, anh rất ngạc nhiên :
" có chuyện gì mà cô đến đây tìm tôi sớm vậy?"
" anh có thấy Kì Y đâu không, con bé đã không về nhà từ tối qua!"
" cô đã gọi cho cô ấy chưa, hôm qua buổi sáng cô ấy có đem tài liệu qua cho tôi!"
Phong vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cho Kì Y, phía bên kia vang vọng lên một giọng nói quen thuộc " thuê bao quý khách vừa gọi, hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" Phong gọi đi gọi lại nhưng vẫn là giọng nói đó trả lời anh, khiến anh và Mỹ Kì càng lo lắng, cô bắt đầu kể với Phong:
" con bé, nó khiến tôi rất lo sợ, chưa lần nào nó gặp được may mắn thật sự, từ nó đến lớn nó luôn phải chịu nhiều đau khổ, năm nó ba tuổi, từng bị bắt cóc, con bé bị trói tuần, không ăn uống gì hết,có lần con bé còn suýt bị chết đuối, rồi thì tai nạn máy bay!" Mỹ Kì vừa nói vừa nghẹn ngào.
" tai nạn máy bay?"
" cậu biết vụ tai nạn cách đây hai năm không? con bé cãi nhau với tôi rồi lên chuyến bay đó!"
" tai nạn máy bay cách đây hai năm... hình như đó là... chuyến bay đó cũng đã cướp đi một người mà tôi rất thương yêu ... "
sau đó, hai người lặng hẳn đi, trong đầu Phong bỗng dưng nghĩ ra một cái gì đó, anh không nghĩ có sự trùng hợp tới vậy, hai người giống nhau cùng lên chuyến máy bay, từ lần đầu gặp Kì Y anh đã cảm thấy cô rất quen thuộc không phải vì cô giống Nhã Hân mà là cảm xúc của anh, anh thật sự còn có hi vọng, hi vọng đó là cô.
" Bây giờ, cô thử đến những nơi mà cô ấy thường đến xem sao, còn tôi sẽ tới chỗ bảo tàng xem sao, chắc đó là nơi cuối cùng mà cô ấy đến!"
" được, nếu gặp được con bé thì gọi tôi và ngược lại !"
......
Phong đang lái xe thì có một cuộc gọi đến từ Cẩm Tú, anh vốn không định nghe nhưng vẫn nhếch máy lên " có chuyện gì vậy? tôi đang lái xe!"
" anh đang đi tìm cô gái đó sao!"
"ý cô là gì! cô biết Kì Y đang ở đâu? cô đã làm gì với cô ấy !!!"
" việc gì mà anh phải căng thẳng vậy chứ, nếu muốn cô ta an toàn trở về thì tối nay anh phải đi ăn tối cùng tôi!"
" cô vẫn chưa từ bỏ tôi, mà chuyện đó không hề liên quan tới Kì !!
Cẩm Tú nghe xong, cười khẩy một cái rồi cúp máy, bây giờ cô cần phải chuẩn bị mọi thứ thật đẹp và lộng lẫy mới được " hahaha".