Dương Kì Y nhớ lại khuôn mặt của bà Nhi, có chút gì đó rất quen thuộc nhưng cô lại không nhớ bà ta là ai, càng nghĩ cô càng đau đầu. Dương Mỹ Kì nhìn thấy em gái mình không khoẻ nên rất lo lắng,vụ máy bay năm đó tưởng chừng sẽ mất đi đứa em gái này nhưng may mắn thay,cô đã thoát khỏi tay tử thần có điều cô lại bị mất đi kí ức của mình, những chuyện của trước đây cô đều không nhớ"em không sao chứ Kì Y?"
"Em không sao đâu chị!" - nói rồi, hai người cùng nhau đi về.
Bà Nhi về nhà mà cứ nghĩ đến cô gái mà mình đã gặp hồi sáng, bà quyết tâm sẽ điều tra về cô gái và gia đình cô ta.
Mỹ Kì nhìn Kì Y đang đọc tạp chí kinh doanh thì có chút ngạc nhiên, khi thấy em gái mình cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong tờ tạp chí đó,trông mặt anh ta khá quen nhưng cô lại không nhớ là đã gặp ở đâu, thấy chị thẫn thờ ở sau lưng, Kì Y hỏi :
" có chuyện gì vậy chị?"
" Không có gì, chị thấy anh ta có gì đó quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?"
" em cũng cảm thấy vậy đó chị!"
...
Mặt trời vừa mới mọc, Phong đã thức dậy chạy bộ, tập thể dục cùng mấy người trong khu phố, ai cũng đều quý mến anh vì vẻ ngoài sáng sủa, điển trai và đặc biệt là tấm lòng tốt bụng của anh, anh luôn giúp đỡ người già và người nghèo trong khu, chính vì vậy mà anh được mọi người tin tưởng và yêu quý, mấy cô gái thì ai cũng ngưỡng mộ anh, cũng biết anh chưa có bạn gái nên càng ôm nhiều hi vọng một ngày đẹp trời nào đó, anh sẽ đến làm quen với mình, cứ việc ảo tưởng đi các nàng à, vì anh ấy chỉ yêu một người thôi..
Phong đứng trước tủ áo quần cả giờ đồng hồ mà vẫn chưa lựa chọn cho mình được bộ áo quần nào cho hợp với buổi hẹn ngày hôm nay, người ngoài nhìn vào cứ tưởng anh đi hẹn hò với ai đó, nhưng thực ra là một cuộc hợp tác lớn sắp diễn ra, anh muốn ăn mặc để nhìn đẹp mắt và thân thiện hơn một chút vậy mới kí được hợp đồng, lỡ ăn mặc phản cảm hay không thuận mắt chủ đầu tư thì coi như xong. Bà Nhi thấy con trai như vậy, liền giúp anh :
" để mẹ giúp con trai chọn đồ nhé!"
" cám ơn mẹ!"
...
Khoảng h, tại khu giải trí CEIL.
Đây chắc chắn là một tập đoàn lớn, bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà các khách mời đã đến rất đông và chật ních, nhưng những nhân vật này toàn nổi tiếng tầm cỡ thế giới, được lên báo chí như ăn cơm bữa và trong bọn họ rất sang trọng và lịch thiệp.
vì bữa tiệc chưa bắt đầu nên Phong và Nhân mới thử chơi một trò chơi, đó là đoán tên của người đến dự buổi tiệc ngày hôm nay, đúng là người có thể nghĩ ra cái trò này chỉ có thể là Nhân. Một người đàn ông ăn mặc theo kiểu phương tây, đôi mắt màu xanh rất hút hồn, mái tóc màu nâu nhạt và có chút xoăn nhẹ, vừa nhìn, Phong đã đoán ra :
" Marco Chaied, nhà điều hành cả một tập đoàn công ty lớn ở Mỹ!"
" chà, anh nhìn ra nhanh vậy!"
Tiếp theo là một anh chàng cỡ trạc tuổi bọn họ, có khuôn mặt rất điển trai , tóc chẻ hai mái để lộ trán cao của anh ta, cách đi và đứng rất nho nhã, Phong thấy có chút quen nhưng chưa nghĩ ra đó là ai. Nhân thì lại biết:
" đó là Cao Lâm, con trai của chủ tịch nước hoa lớn ở Trung Quốc!"
Sau đó, có một cặp chị em song sinh bước vào, một người thì bịt miệng bằng một chiếc khăn mỏng còn người kia cũng có một chiếc khăn mỏng nhưng lại trùm lên đầu, hai người bọn họ cùng bước vào một lúc, cả Nhân và Phong đều không biết đó là ai, nhưng chắc cũng là người nổi tiếng nào đó.
" Hai nhà tiên tri nhà Elisay!" Một giọng nói vang vọng ở sau lưng bọn họ.