.
Lúc Lệ Trạch Xuyên trở lại chỗ đậu xe, cuộc thẩm vấn đã kết thúc.
Mặc dù xe vàng bị trúng đạn bi thảm nhưng nó vẫn có đủ nhiên liệu và có thể di chuyển.
Kha Liệt dùng còng tay cùng sợi dây thừng trói hai người đàn ông này, cho họ vào ghế sau của xe jeep.
Lệ Trạch Xuyên không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Hạ, chỉ thấy hơn nửa người Liền Khải ở trong xe, không biết đang mân mê cái gì.
Lệ Trạch Xuyên chống tay lên nóc xe, đá vào lốp xe nói: "Có thứ gì đáng giá không?"
Liền Khải kiểm tra hệ thống phanh chậm rãi nói: "Chúng nói đó là đầu của một con bò Tây Tạng đực.
Chúng đã bắt cóc mấy con bò cái trong làng xuống núi để giao phối.
Mọi người trong làng đều nghèo chỉ dùng miếng thịt cùng miếng da bò để tránh rét cho mùa đông, đồng loạt mất mấy con bò, trong lòng vừa lo vừa giận nên sai hai người tráng kiện đi bắt."
Lệ Trạch Xuyên bấm tay, khớp xương nhẹ nhàng vỗ vỗ cằm nói: "Không có vấn đề gì về mặt logic."
Liền Khải nhướng mi liếc anh rồi nói: "Cả hai đều không có kén súng hình thành trên tay, xương tay cũng không bị biến dạng đáng kể.
Chúng không phải người quanh năm đụng vào súng, cũng không phải tay súng."
Lệ Trạch Xuyên không nói gì, chỉ gật đầu.
Liền Khải dừng công việc kiểm tra trong tay, nhìn chằm chằm mặt Lệ Trạch Xuyên một lúc, do dự: "Đại Xuyên, tôi đang suy nghĩ xem liệu phát súng đó là nhắm vào con bò Tây Tạng hay là vào cậu."
Một phát bắn chết, sạch sẽ gọn gàng, tài thiện xạ chính xác như vậy không phải những người chăn gia súc bình thường có được.
Nếu không phải bản năng nhạy bén của Lệ Trạch Xuyên, nếu anh không kịp thời tránh...!
Lệ Trạch Xuyên đã cắt ngang trí tưởng tượng của Liền Khải: "Cứ đưa họ trở lại trạm bảo hộ trước, xem xem có thể điều tra ra thêm gì đó không."
Liền Khải huýt sao, đóng chặt mui xe.
Kha Liệt có khả năng định hướng tuyệt vời, anh ta có thể nhớ vị trí và lộ trình ngay cả khi chạy quá tốc độ.
Anh ta đề nghị nên xử lý xác của con bò hoang dã trước, sau đó quay trở lại trạm bảo hộ nghỉ ngơi, sau đó khởi hành đến Hồ Kasai vào sáng mai.
Lệ Trạch Xuyên gật đầu đồng ý.
Có hai chiếc xe lúc đến, bây giờ có thêm một chiếc xe vàng, Liền Khải tách ra lái xe.
Ôn Hạ cúi đầu, đi theo Liền Khải vào ghế lái phụ của xe bán tải, cô là đang trốn tránh Lệ Trạch Xuyên.
Liền Khải nằm trên tay lái của chiếc xe bán tải, nở nụ cười bất lực với Lệ Trạch Xuyên.
Lệ Trạch Xuyên giả vờ như không nhìn thấy gì, nheo mắt huýt sáo.
Tiếng huýt sáo ở nơi hoang vắng bị gió kéo tạo ra dư vị kéo dài, vang vọng liên tục trong đêm, xen lẫn tiếng sói tru từ xa.
Chiếc xe jeep hộ tống hai người đàn ông dẫn đầu đi trước, đi sau cùng là xe Hummer, chiếc xe vàng "chân cẳng" không quá nhanh nhẹn bị lọt vào giữa.
Không khí trong xe có chút nặng nề, Liền Khải một tay cầm vô lăng gãi gãi tóc nói: "Này, tôi nói này, hai người lại cãi nhau à?"
Ôn Hạ quay đầu nhìn anh ta, lại? Cái này......!
Liền Khải suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con người Đại Xuyên có nhiều ưu điểm, cũng có nhiều tật xấu.
Cậu ấy đến trạm bảo hộ với tư cách là một tình nguyện viên thông qua sự giới thiệu của câu lạc bộ việt dã nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Lần đầu tiên cậu ấy đến trạm bảo hộ, những người ở đây trong mắt đều sáng ngời khi nhìn thấy cậu ấy.
Có tinh thần, đẹp trai, dáng người lại tốt, hoang dã, đấm đá, dao, súng, cậu ấy có thể chơi bất cứ thứ gì nếu đưa cho cậu ấy.
Trên cổ luôn đeo một cái camera to như khẩu đại bác.
Nhưng sau khi chung sống, tôi cảm thấy tính cách của người này thực sự rất tệ, lợi hại thì lợi hại, nhưng quá độc, cảm thấy rất tệ khi làm việc cùng nhau.
Có lúc trò chuyện, tôi hỏi cậu ấy tại sao lại đến đây.
Cậu ấy nói rằng bên ngoài quá ồn ào, cậu ấy thích những nơi ít người.
Đây là vùng đất không của riêng ai, điều đó rất đúng đắn.
Nhưng lúc đó tôi thực sự muốn đấm vào mặt cậu ấy để cậu ấy tỉnh táo lại.
Đây là nơi không phải cho cậu ấy giả vờ trình diễn nghệ thuật."
Ôn Hạ không khỏi bật cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm ánh lên tia nước.
Liền Khải tiếp tục: "Lý do tôi thay đổi quan điểm của mình về cậu ấy là vì Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo biết đi, cô thấy chú chó dưới chân Đại Xuyên có đặc biệt uy phong không? Giống như một con sư tử nhỏ.
Thực tế, nó bị tàn tật, một mắt của nó không thể nhìn được."
Ôn Hạ có chút kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Liền Khải.
"Một lần Đại Xuyên ra ngoài chụp ảnh.
Khi quay lại, cậu ấy ôm một con chó trước ngực.
Đó là Nguyên Bảo khi còn nhỏ, có lẽ nó đã bị những người chăn nuôi gia súc bỏ rơi." Liền Khải gõ vào tay lái, dùng tay vừa xoay tay lái vừa kể lại: "Hầu hết những con chó Tây Tạng đều cứng cáp, lúc sinh ra đều sẽ cắn người, nhưng Nguyên Bảo rất nhỏ cũng rất gầy, đôi mắt của nó không tốt.
Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng chú chó này nuôi lớn lên cũng sẽ không dùng được, sức chiến đấu quá yếu.
Chúng tôi đã thuyết phục cậu ấy ném chú chó đi.
Tên khốn này không chịu nghe lời, cậu ấy nói dù sao cũng là mạng sống, chúng ta cứ nuôi nó trước.
Cậu ấy lấy sữa dê cùng bình bú, cho chú chó ăn một chút, tỉa tóc, tắm rửa cho nó rồi đưa đi tiêm, lúc đó tôi cảm thấy tên này cũng khá tốt, ngoài lạnh trong nóng."
Ôn Hạ tưởng tượng cảnh Lệ Trạch Xuyên vội vàng cho chú chó con ăn, trên môi nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói: "Anh ấy quả thực là người rất tốt."
Liền Khải cũng cười, nói: "Lão trưởng trạm rất thích cậu ấy.
Coi cậu ấy giống như là con ruột của mình.
Lúc đầu không hiểu lắm, tưởng rằng lão trạm trưởng nhìn lầm.
Có một lần đi tuần tra ban đêm, có một tình nguyện viên không nghe lời chạy bừa bãi, đụng phải bầy sói.
Để cứu gã ta, Đại Xuyên đã cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bầy sói, tên đó vậy mà lại bỏ Đại Xuyên lại rồi chạy thoát một mình, tên kia vì sợ phải chịu trách nhiệm nên không dám hó hé khi về đến trạm.
Chờ đến khi chúng tôi phát hiện ra không đủ người, lúc chúng tôi tìm thấy Đại Xuyên, cậu ấy mắt vẫn sáng quắc, hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra, làm cách nào có thể giữ được mạng sống với bầy sói.
Cậu ấy nói rõ ràng rành mạch, cũng không oán giận với tên tình nguyện viên lấy một câu.
Tôi thật sự rất sốc rất khâm phục cậu ấy.
Tên này không chỉ cứng rắn trong xương mà còn rộng lượng chính trực, đúng là lão trạm trưởng già không nhìn lầm người."
Ôn Hạ yên lặng nắm chặt góc quần áo.
"Sự việc truyền tới tai lão trạm trưởng, ông ấy liền nổi điên, quở trách Đại Xuyên không nghiêm túc với bản thân.
Lão trạm trưởng cũng lén lút nói với tôi rất nhiều, bảo tôi phải chăm sóc cậu ấy.
Ông ấy nói Đại Xuyên là một đứa trẻ bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng lại nóng hơn lửa.
Chẳng thà tự mình làm sai còn hơn thấy người khác xấu hổ.
Cho cậu ấy một điểm, cậu ấy có thể đền lại mười điểm.
Cậu ấy là một đứa trẻ tốt cũng rất chính trực."
Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, hít mũi, nói bằng giọng nói nồng đượm: "Anh ấy là người quen bị bỏ rơi, từ đó đến giờ không biết tự đau lòng chính mình, từ trước tới nay đều không biết."
Nụ cười của Liền Khải dần trở nên buồn bã, anh ta liếc nhìn cái bóng khổng lồ của xe Hummer qua gương chiếu hậu rồi nói tiếp: "Về sau, lão trạm trưởng gặp tai nạn rồi chết trong tay kẻ săn trộm, ngực cậu ấy bị thương.
Cậu ấy may mắn nhặt được cái mạng, nhưng khắp người đều có vết thương, cõng xác lão trạm trưởng băng qua hơn trăm cây số đất hoang rồi ngất xỉu gần quốc lộ, thời tiết bên ngoài âm độ C, không biết cậu ấy thế nào có thể chịu đựng được.
Ngày mai táng lão trạm trưởng, cậu ấy ở trước mặt tôi quỳ suốt cả đêm, không khóc, chỉ thẳng tắp quỳ như vậy.
Tôi nói chuyện này không trách cậu ấy, có trách chỉ trách mấy tên súc sinh kia.
Cậu ấy không nói tiếng nào, quay đầu đập phá mọi thứ, máy ảnh cùng ống kính, kể từ ngày đó, cậu ấy gánh vác mọi trọng trách trên vai, cái chết của lão trạm trưởng và sự bình yên của vùng đất này cậu ấy đều để trong tay.
Tiểu Hạ, trong hai năm ở Khả Khả Tây Lý, Đại Xuyên thật sự không dễ dàng gì.
Cậu ấy căng mình quá chặt, tôi sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ gục ngã."
Ôn Hạ đột nhiên hiểu ra Khả Khả Tây Lý đối với Lệ Trạch Xuyên là tồn tại gì.
Vùng đất này đã đánh bóng anh, đã cứu anh, cho phép anh sống lại sau khi sụp đổ.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay của cô bắn ra một tia nước nhỏ, Ôn Hạ nghẹn ngào nói: "Tôi biết anh ấy không dễ dàng, nhưng còn tôi thì sao? Tôi gặp anh ấy vào năm hai đại học.
Tôi đã thích anh ấy mấy năm nay rồi.
Đến năm cuối, anh ấy rời đi mà không nói lời từ biệt, tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm anh ấy.
Khi biết tin anh ấy ở đây, tôi đã đến theo anh ấy mà không thèm nhìn lại.
Bố tôi muốn cắt đứt quan hệ với tôi, mẹ tôi khóc suốt đêm mắng tôi không biết thương xót gia đình.
Anh tôi...!anh trai thương tôi nhiều như vậy cũng giận dỗi không nói lời nào với tôi.
Tôi không phải không khó chịu, nhưng khi anh ấy nghĩ rằng anh ấy đau khổ ở đây một mình, anh ấy lại không quan tâm đến bất cứ điều gì, tôi đã vượt núi sông, vượt đại dương, vượt mọi chướng ngại vật, liều lĩnh chạy về phía anh ấy, nhưng anh ấy lại liên tục đẩy tôi ra.
Tôi không đủ tốt với anh ấy sao? Tôi làm chưa đủ sao?"
Liền Khải không ngờ chính mình có thể làm cho Ôn Hạ khóc nhè như vậy, mất lái đập mạnh vào tay lái vài cái, chiếc xe bán tải "tàn tật" vẽ thành hình chữ "S" cong queo.
Anh ta nói: "Đừng khóc.
Tôi nói với cô điều này chỉ muốn hỏi cô, cô có thể đừng nóng vội từ bỏ cậu ấy được không.
Cậu ấy có vấn đề về tâm lý, vẫn chưa thoát khỏi được cái sừng của mình.
Cô có thể đợi cậu ấy không? Cho cậu ấy thời gian, đừng để cậu ấy một mình, đừng để cậu ấy sống cả đời một mình."
Ôn Hạ đưa tay lên che mặt, nước mắt tuôn rơi, tức giận vì mất mát của bản thân, đau lòng trước sự đau khổ của Lệ Trạch Xuyên hơn bao giờ hết.
Từ nhỏ, anh đã phải chịu thiệt với thế giới này.
Anh lớn lên trong băng tuyết, bước đi trên tuyết trắng, tính tình lạnh lùng nhưng lại tốt bụng đến lạ thường.
Anh chưa bao giờ biết mình tốt như thế nào, chưa bao giờ coi trọng cuộc sống của mình, một mình đi trên con đường tăm tối, mọi buồn vui đều giấu kín trong lòng, biến cô đơn trở thành điều bình thường.
Liền Khải vụng về đưa khăn giấy cho Ôn Hạ, nói: "Tôi nói cô đừng khóc, để Đại Xuyên nhìn thấy, tôi dùng trăm cái miệng cũng không giải thích được!"
Ôn Hạ lấy khăn giấy lau mặt lung tung, giọng mũi nồng đậm: "Tôi hứa với anh sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ấy.
Anh ấy ở đâu, tôi ở đấy, kiếp này, tôi sẽ cùng anh ấy trải qua.
Lệ Trạch Xuyên không tin vào tình cảm, tôi mặc kệ, tôi sẽ khiến anh ấy tin tưởng lần nữa."
Lông mi rung lên, nước mắt rơi xuống, Ôn Hạ bình tĩnh đưa tay lên lau đi, một tia nóng bỏng mềm mại từ trong mắt bật ra, giống như nắng vàng giữa trưa.
Liền Khải mỉm cười cầm vô lăng, anh ta nghĩ rằng ông trời không quá tệ với tên đại ngốc nghếch này, anh đã gặp được một cô gái tốt.
Người tốt nhận được phần thưởng xứng đáng, đó thực sự là một điều tuyệt vời.
_Hết chương _
Editor: Vitamino.