Chiếc xe lao đi theo gió, Lệ Trạch Xuyên tìm cây cung của mình, kéo căng, để nó trong tầm tay.
Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy khẩn trương, chứng say độ cao khiến môi cô tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lệ Trạch Xuyên một tay cầm vô lăng, một tay che mắt cô, nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, mũi tên đã lên dây, anh không thể có một chút do dự hay rụt rè."
Ôn Hạ nắm lấy tay đang che mắt cô lại, gắt gao nắm thật chặt, gật đầu: "Em đã hiểu."
Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Iveco đang lái về phía đội tuần tra, kính xe được dán tấm chắn cản sáng, nhìn không thấy rõ bên trong có gì.
Lệ Trạch Xuyên mở máy liên lạc nội bộ nói: "Làm cho xe đó dừng lại.
Nếu có tình huống bất ngờ, không nhìn thấy Nhiếp Khiếu Lâm không được phép nổ súng.
Một khi tiếng súng vang lên sẽ vang rất xa, rút dây động rừng."
Mọi người trả lời: "Đã rõ."
Nặc Bố cùng Liền Khải đem chiếc xe Lục Phong dừng ở phía sau chắn ngang, vẫy vẫy tay ra hiệu cho người lái xe Iveco, ý bảo người đó dừng lại.
Chiếc Iveco đầu tiên rõ ràng đang giảm tốc độ, đợi tới khi xe chạy tới khoảng cách cách Liền Khải và Nặc Bố chưa đầy mét, người lái xe đột ngột nhấn ga, chiếc xe giống như một con ngựa hoang đứt cương lao về phía hai người.
Tây Trát gầm lên: "Cẩn thận!"
Trong chớp mắt, Liền Khải đè lên bả vai Nặc Bố đem cậu ta đẩy mạnh ra, đợi tới khi đầu xe đến gần, anh ta nhanh chóng nghiêng người né tránh nguy hiểm, ngã nhào xuống đất.
Chiếc Iveco đâm cái rầm vào xe Lục Phong đang chắn ngang, bánh xe trượt dài, thổi bụi mù bay đầy trời, hai chiếc xe va chạm, tốc độ của Iveco chậm lại một chút.
Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng giương cung cùng mũi tên, mũi tên xuyên qua bánh sau của chiếc Iveco một tiếng động nhẹ vang lên, lốp xe theo tiếng nổ tung.
Tốc độ của chiếc xe bị thủng lốp giảm mạnh, Kha Liệt nhanh như một con báo, động tác di chuyển nhanh đến mức mọi người đều không nhìn kịp.
Anh ta nắm lấy kính chiếu hậu, mượn lực nhảy lên mui xe Iveco phía trước.
Nói thì chậm nhưng động tác thực ra rất nhanh, mọi động tác đều nhanh chóng gọn nhẹ.
Tên lái xe nhìn thấy đôi mắt yên lặng lạnh lùng, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó tiếng răng rắc đột nhiên vang lên.
Kha Liệt vung báng súng đập vỡ kính chắn gió, những mảnh vỡ sắc nhọn lan ra như bông tuyết bay vào mắt tên lái xe, hắn ta hét lên trong đau đớn.
Kha Liệt môi mỏng mím chặt, vươn tay kéo lấy cổ áo hắn ta, hung hăng đập đầu tên tài xế.
Tiếng "ầm" nặng nề vang lên.
Chiếc Iveco rốt cuộc cũng dừng lại, ngoài dự đoán trên xe chỉ có một người lái xe, hắn ta hai mắt bị thương, mặt mày đẫm máu, quỳ rạp xuống đất khóc lóc kêu đau.
Vùng đất hoang vu vô tận, tầm nhìn rộng mở, Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện có gì bất thường.
Tây Trát cạy mở cốp xe, tìm thấy một ít da bò hoang Tây Tạng cùng một vài khẩu súng tự chế, đạn đã lên nòng.
Liền Khải xách hắn ta lên, trầm giọng nói: "Tàng trữ súng đã là phạm tội, thành thật khai báo có thể khoan hồng! Nhiếp Khiếu Lâm đâu?"
Người đàn ông vung tay loạn xạ, đau đớn hét lên: "Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Mắt của tôi! Mắt của tôi!"
Lệ Trạch Xuyên hai mắt tối sầm, trong lòng đầy lửa giận, anh dùng hai tay nắm lấy cổ áo của tên lái xe, dán vào tai hắn ta nói nhỏ điều gì đó.
Tên lái xe sửng sốt một giây, sau đó càng thêm cuồng loạn, dùng tay cào cào lớp cát phía dưới, hét lên: "Anh không dám! Tôi không tin anh dám làm chuyện này!"
Lệ Trạch Xuyên không nói chuyện, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, anh rút khẩu súng lục của mình đưa đến giữa lông mày của tên lái xe, âm thanh máy móc của đạn được lên nòng.
Tên lái xe bị thương ở mắt vì thế thính giác trở nên cực kỳ nhạy bén, âm thanh của tiếng súng giống như tiếng thở dài của tử thần.
ngôn tình sủng
Ngón tay trỏ của Lệ Trạch Xuyên nhấn cò súng, trong lòng yên lặng đếm ngược.
Ba...hai......
"Đừng bắn! Tôi nói, tôi cái gì cũng nói!" Tên lái xe bật khóc chạy tới ôm đùi Lệ Trạch Xuyên: "Vì các người thắt chặt quá, ông chủ Nhiếp không lộ diện được nên chậm chạp việc xuất cảnh.
Ông chủ nóng lòng cho tôi một khoản tiền, bảo tôi tới khiêu khích các người, sau đó dẫn dắt các người đi!"
Lệ Trạch Xuyên cau mày, giơ chân muốn đá văng người đó, anh có chút bực bội bước sang bên cạnh hai bước.
Kha Liệt theo bản năng bổ nhào đến vị trí đó, hành động nhanh như một cơn gió.
Lệ Trạch Xuyên liếc mắt nhìn Kha Liệt, vẻ mặt của Kha Liệt vẫn luôn như trước, ánh mắt bình tĩnh, hình như đang muốn nói gì đó, ngay lúc anh ta vừa mở miệng một viên đạn xuyên qua đầu Kha Liệt phun ra một dòng máu diễm lệ.
Cả thế giới dường đều mất đi âm thanh, gió, bão tuyết cùng chim ưng bay lượn đều trở thành một màu trắng đen, vết máu trên người Kha Liệt là tia sáng duy nhất tồn tại, cũng là tia sáng đặc biệt chói mắt.
Máu chảy xuống đất, tạo thành từng hố nhỏ, dáng người thon dài kia ngã xuống, tiếng ngã nặng nề chói tai đến dị thường.
Tất cả những hành động như kéo dài vô tận, giống như một thước phim được phát ở tốc độ thấp.
Nặc Bố khóc thành tiếng, đau lòng kêu lên: "Kha Liệt!"
Nặc Bố nhào qua, ôm lấy người đàn ông đã ngã xuống, đem anh ta một lần nữa đứng lên.
Lệ Trạch Xuyên sững sờ chưa tới một giây, cơn tức giận cùng đau đớn tận cùng gần như đang xé toạc anh, anh siết cổ Nặc Bố mang theo cậu ta lăn ra sau xe, vừa trốn vừa rống, đồng thời chỉ huy mọi người: "Chú ý ẩn nấp! Có tay súng bắn tỉa!"
Liền Khải mang theo Phương Vấn Tình cùng Ôn Hạ nấp sau xe Lục Phong, hai mắt Tây Trát đỏ hoe, anh ta siết chặt chốt khẩu súng trong tay.
Gió thổi qua vùng đất hoang vu, lạnh buốt đến thấu xương.
Mùi tuyệt vọng lan tỏa vô tận, từ từ bốc lên, bay lơ lửng trên bầu trời.
"Kha Liệt!"
Nặc Bố nước mắt đầy mặt, cố gắng vùng vẫy, cố thoát khỏi tay của Lệ Trạch Xuyên, xoang mũi đầy mùi máu cùng mùi nước mắt.
Kha Liệt cứ thế nằm ở nơi đó, khoảng cách chỉ vài bước chân, hai mắt vẫn mở, máu vẫn chảy lan tràn phía dưới giống như một cái ôm dịu dàng.
"Anh dậy đi! Đừng ngủ! Làm ơn! Nhìn em đi!" Nặc Bố òa khóc, tay chân đều run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.
Lệ Trạch Xuyên hai mắt đỏ hoe, anh cũng muốn khóc rống lên, nhưng không phải bây giờ.
Nặc Bố có thể gục ngã, nhưng anh không thể; Nặc Bố có thể có cố kỵ, nhưng anh thì không.
Anh phải đứng dậy để bảo vệ mọi người sống sót, anh đã mất đi một người rồi không thể mất đi người tiếp theo.
Trong miệng có mùi máu tanh, chắc hẳn môi bị cắn chặt quá mức, Lệ Trạch Xuyên nhíu chặt lông mày, trong mắt hiện lên ngọn lửa.
Lại một viên đạn khác bắn tới, dán vào cửa xe mà đầu Nặc Bố đang dán tới, phóng ra một chuỗi tia lửa.
Nặc Bố giống như mất đi cảm giác, chỉ nhìn Kha Liệt, vươn tay về phía anh ta, chờ đợi anh ta đáp lại.
Lệ Trạch Xuyên khó có thể giữ được Nặc Bố, chỉ có thể dùng một nắm đấm đập vào cổ cậu ta.
Nặc Bố bị đánh đến choáng váng, ngã xuống, mặt vùi trong bùn, nước mắt cùng nước mũi đều lọt vào, còn có tiếng khóc đang đè nén.
Lệ Trạch Xuyên lấy ống nhòm ra, nhìn về hướng tiếng súng, ở phía xa, trong một đám cỏ dại, có thứ gì đó đang phản chiếu rồi lại lóe lên.
Anh xoay người lại gõ vào cửa xe, Tây Trát nghe thấy tín hiệu ném khẩu súng qua.
Lệ Trạch Xuyên giơ tay bắt lấy, tầm mắt của anh nhắm chuẩn, đen tuyền, áp lực cùng phẫn nộ dồn nén.
Anh hoảng hốt nhớ tới, trước kia mỗi lần có nhiệm vụ bắn tỉa anh đều sẽ giao cho Kha Liệt, anh ta là một tay súng thiên phú lại luôn lập được thành tích tốt, vẫn còn chưa kịp công khai tuyên dương.
Kha Liệt rất hiếm khi nói chuyện, luôn luôn lạnh như băng, nhưng anh ta vẫn luôn ở đó bình tĩnh, vững vàng, trung thành lại dũng cảm, giống như những ngọn núi của vùng đất này.
Một chàng trai ưu tú như thế, cứ vậy bị một viên đạn cướp đi, không bao giờ trở lại.
Trong miệng có mùi máu tanh nồng, Lệ Trạch Xuyên nghiến răng ra hiệu với Liền Khải, Liền Khải gật đầu, cởi áo khoác, đeo lên mũi dao, anh ta rướn người ra khỏi chỗ nấp, để tay súng bắn tỉa lộ diện tới trước mắt.
Viên đạn nháy mắt phóng tới, trúng vào chiếc áo khoác, sợi bông nổ tung, bay tứ tung như những loài hoa bồ công anh, trắng xoá uyển chuyển nhẹ nhàng..
Tầm mắt nhắm chuẩn bắt gặp nơi đang chuyển động, Lệ Trạch Xuyên dứt khoát bóp cò, một màu đỏ như máu bắn ra từ đám cỏ phía xa.
"Đã bắn trúng hắn ta." Lệ Trạch Xuyên vội kêu lên: "Liền Khải, Tây Trát mau đuổi theo! Nhanh lên!"
"Rõ!"
Liền Khải cùng Tây Trát nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, nhanh chóng leo lên xe, chiếc xe nhanh như chớp khởi động, động cơ gầm rú như một con rồng.
Lệ Trạch Xuyên cố ý không nhìn qua thi thể của Kha Liệt, anh xách Nặc Bố lên.
Hai mắt Nặc Bố đờ đẫn, đôi mắt đều là nước, lặp đi lặp lại: "Anh Tang Cát, Kha Liệt đi rồi..."
Lệ Trạch Xuyên cảm thấy lòng đau như dao cắt, cả linh hồn lẫn trái tim như bị xé nát, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Anh giơ tay tát vào mặt Nặc Bố một cái tát trời giáng.
Nặc Bố vẫn giống như không tỉnh lại, vẫn câu kia: "Anh Tang Cát, Kha Liệt đi rồi..."
Lệ Trạch Xuyên mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt.
Lại một cái tát nữa, khóe miệng Nặc Bố nứt ra rỉ máu.
Sau đó là cái thứ ba, thứ tư...
"Anh điên rồi!" Ôn Hạ vội vàng chạy tới, muốn ngăn cản anh lại.
Lệ Trạch Xuyên trở tay đem cô lảo đảo, trong mắt Nặc Bố từ từ định thần, yên lặng nhìn vào mắt anh.
Lệ Trạch Xuyên đưa tay lên, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt Nặc Bố nói: "Tỉnh chưa?"
Nặc Bố gật đầu, giọng nói khàn khàn nhưng đã ngừng khóc: "Em tỉnh rồi."
"Tốt, nghe tôi nói." Lệ Trạch Xuyên nghiêm nghị nói: "Cậu mang theo người lái xe bị thương này, Kha Liệt cùng hai cô gái đến Nhạn Thạch Bình.
Đôi mắt của người lái xe bị thương cần được điều trị, sau đó giao cho cơ quan thực thi pháp luật ở địa phương.
Ở Nhạn Thạch Bình chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đến cùng mọi người."
Anh không nói "thi thể" vẫn gọi là Kha Liệt, như thể người đó vẫn còn sống, vẫn đang chiến đấu.
Nặc Bố từ từ nhắm mắt lại, yết hầu run rẩy, Lệ Trạch Xuyên ấn sau gáy cậu ta, đem mặt Nặc Bố chôn trên vai.
Anh cảm thấy đứa nhỏ bày toàn thân đang phát run, tiếng khóc đè trong cổ họng, cứ vậy tuyệt vọng.
Một lát sau, anh nghe thấy giọng nói của Nặc Bố: "Đừng lo, em sẽ chăm sóc họ."
Cậu bé ham chơi, rất thích đuổi theo sau Lệ Trạch Xuyên luôn miệng gọi anh là "Anh Tang Cát" dường như nháy mắt đã trưởng thành, giống như không còn yếu đuối, ánh mắt đã lộ ra vẻ dũng cảm.
Lệ Trạch Xuyên dùng sắc vỗ mạnh vào bả vai Nặc Bố, quay lại nhìn Phương Vấn Tình.
Phương Vấn Tình vẫn còn đang sợ hãi, hai mắt choáng váng, nhưng cả người vẫn còn bình tĩnh.
Lệ Trạch Xuyên nói: "Đi đến đây thôi, không thể đi xa hơn, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô.
Đi Nhạn Thạch Bình cùng Nặc Bố, cô muốn biết chuyện gì, khi nào kết thúc, tôi sẽ thuật lại cho cô."
Phương Vấn Tình yên tĩnh gật đầu: "Được, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh."
Lệ Trạch Xuyên đi ngang qua cô ta, Phương Vấn Tình đột nhiên nắm cổ tay anh nói nhỏ: "Nhất định phải trở về."
Lệ Trạch Xuyên dừng chân, nhìn cô ta.
Phương Vấn Tình nở một nụ cười: "Đừng hiểu lầm, tôi nói với tư cách là một đồng nghiệp bình thường, tôi hy vọng anh bình an vô sự."
"Cảm ơn." Lệ Trạch Xuyên gật đầu: "Tôi sẽ an toàn trở về."
Sau khi xử lý xong những người khác, cuối cùng đến Ôn Hạ.
Lệ Trạch Xuyên bước đến gần cô, cúi đầu nhìn cô thật sâu.
Ôn Hạ cố ý rời tầm mắt, nhìn về phía xa, nơi đó có những ngọn núi được tuyết phủ trắng cùng chim ưng.
Cô nói: "Em nói rồi, anh ở đâu, em ở đấy."
Lệ Trạch Xuyên nhéo cằm Ôn Hạ, kéo tầm mắt cô trở lại, để cô nhìn chính mình.
Đôi mắt kiên quyết như giọng nói của anh, thậm chí còn có chút lạnh nhạt vô tình: "Kha Liệt xảy ra chuyện ở đây, nguyên nhân cũng là do nhằm vào anh, người Nhiếp Khiếu Lâm muốn giết là anh.
Anh đã làm liên luỵ một người, không thể liên luỵ tới người tiếp theo.
Ngoan, đi Nhạn Thạch Bình, ở đấy chờ anh, anh nhất định sẽ trở về."
Ôn Hạ ánh mắt kịch liệt: "Em không đi!"
Lệ Trạch Xuyên lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên duỗi tay, ôm lấy gáy Ôn Hạ, dùng sức kéo cô về phía mình.
Ôn Hạ mất cảnh giác, đôi môi nghênh đón nụ hôn của Lệ Trạch Xuyên.
Hô hấp cùng không khí lạnh lẽo, da thịt chạm nhau đều lạnh buốt, Ôn Hạ sửng sốt, nhưng không giãy dụa, tuỳ ý để Lệ Trạch Xuyên thâm nhập thật sâu, tìm kiếm không ngừng.
Trong lúc xuất thần, cổ tay chợt lạnh lẽo, Ôn Hạ kinh hãi, theo bản năng muốn đẩy Lệ Trạch Xuyên ra, "cạch" một cái, có thứ gì đó khóa lấy cổ tay phải của cô, khiến cô không thể cử động được.
Chiếc còng tay sáng lên ánh bạc, một đầu được khoá phía Ôn Hạ, đầu còn lại được khoá trên xe tải nhỏ.
Ôn Hạ giãy dụa kịch liệt, tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng phát ra tiếng động cực lớn.
Cô khàn cả giọng, hai mắt rưng rưng: "Lệ Trạch Xuyên! Tên khốn! Anh thả em ra! Tên khốn!"
Lệ Trạch Xuyên không nhìn cô nữa, xoay người ném chìa khóa còng tay cho Nặc Bố nói: "Chăm sóc mọi người."
"Lệ Trạch Xuyên!" Ôn Hạ gầm lên sau lưng anh, trong giọng mang theo tiếng nức nở: "Em hận anh cả đời!"
Lệ Trạch Xuyên mở cửa xe, không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh: "Yêu cũng được, hận cũng được, dù là cái nào, chỉ cần có thể giữ được cả đời cho em, anh đều bằng lòng."
Editor: Vitamino.