Dung Quân Tiện quay ở studio cả ngày, đến khuya mới kết thúc. Lúc cậu rời khỏi đoàn làm phim, trợ lý đã đậu xe ở chỗ dễ thấy đang chờ cậu.
Dung Quân Tiện nhìn thấy chiếc xe này, trực tiếp mở cửa lên xe, lại kinh ngạc phát hiện Bạch Duy Minh ngồi ở ghế sau.
Bạch Duy Minh ngồi vững vàng ở ghế sau, trên đầu gối đặt một chiếc laptop, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi Dung Quân Tiện lên xe, Bạch Duy Minh mới gập laptop lại, chủ động chào hỏi với Dung Quân Tiện: “Chào buổi tối, Dung tiên sinh.”
Dung Quân Tiện hơi kinh ngạc: “Bạch tiên sinh… Sao anh lại tới đây?” Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại hơi sợ hãi: “Không phải quan hệ công chúng xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Bảo trì quan hệ công chúng, thường là dự phòng ngày thường, mà không phải dập lửa lâm thời.” Bạch Duy Minh trả lời.
Ví dụ như, ngày thường bồi dưỡng thói quen nói chuyện khéo léo của một minh tinh, đơn giản hơn nhiều so với đợi đến khi minh tinh mở miệng đắc tội người ta mới xử lý.
Nhưng, muốn bồi dưỡng thói quen nói chuyện khéo léo cho Dung Quân Tiện, chỉ sợ cũng quá khó.
Dung Quân Tiện cân nhắc lời nói của Bạch Duy Minh hồi lâu, mới hỏi: “Ò? Cho nên anh hỏi tôi hôm nay có gặp rắc rối, có đắc tội người ta ở trường quay không?”
Bạch Duy Minh không trả lời thẳng: “Cậu có không?”
Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ, nói: “Chắc cũng ổn?”
Trợ lý lại đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: “Trên thực tế, hôm nay ông chủ Dung tát Dương Thụ Hi hai cái, còn hỏi Trần Lễ Bỉnh có phải đi cắt mắt hai mí không.”
“Ồ?” Bạch Duy Minh hơi tò mò hỏi: “Trần Lễ Bỉnh phẫu thuật mắt hai mí thất bại hả? Khiến cậu liếc mắt đã nhìn ra?”
Dung Quân Tiện nói: “Cũng rất tự nhiên, nhưng vừa làm phẫu thuật không lâu, hơi đỏ lên mà thôi.”
Bạch Duy Minh gật đầu, nói: “À.”
Trợ lý lại bất mãn nói: “Bạch tiên sinh, anh chỉ quan tâm hiệu quả phẫu thuật mắt hai mí của Lễ tổng?”
Bạch Duy Minh trả lời: “Đúng là hơi tò mò.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi thấy lòng dạ Lễ tổng rất lớn, không quá để bụng chuyện như này.”
Bạch Duy Minh nói: “Đúng là anh ta không so đo chuyện như vậy, cho nên chúng ta cũng không cần so đo.”
Trợ lý lại hơi lo âu hỏi: “Chuyện này không so đo? Vậy thôi đi… Nhưng mà, ông chủ Dung tát hậu bối hai cái ở đoàn làm phim, chuyện này mà truyền đi…”
Dung Quân Tiện lại ngắt lời: “Là cậu ta tát tôi trước?”
Trợ lý vội nói: “Nhưng cậu ta tát anh là trong kịch bản viết, anh tát cậu ta là bên ngoài kịch bản.”
Dung Quân Tiện lại đúng lý hợp tình: “Đó là tôi hướng dẫn cậu ta diễn.”
Trợ lý cũng không muốn tranh luận với Dung Quân Tiện, bèn tranh thủ sự ủng hộ của Bạch Duy Minh: “Bạch tiên sinh? Anh xem? Chuyện này truyền đi có phải ông chủ Dung không chiếm được lý lẽ?”
Bạch Duy Minh trả lời: “Không phải.”
Trợ lý đơ ra, đành phải ngậm miệng.
Dung Quân Tiện hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Bạch Duy Minh thế mà đứng về phía mình, ngẩn người, lại hỏi: “Tôi còn tưởng anh sẽ cảm thấy tôi làm vậy quá bốc đồng đấy?”
“Cậu thật sự rất bốc đồng.” Bạch Duy Minh trả lời, “Nhưng, tôi tới đây chẳng phải để thay đổi tính cách của cậu à.”
Trợ lý lại không nhịn được nói: “Nhưng Đường tổng nói, anh tới để làm người thể diện cho ông chủ Dung?”
Bạch Duy Minh nói: “Trách nhiệm của quan hệ công chúng xưa nay không phải làm người thể diện cho khách hàng, mà là để khách hàng trông giống một người thể diện.”
Dung Quân Tiện vừa nghe đã mất hứng: “Tôi vốn là người thể diện nhá.”
Bạch Duy Minh và trợ lý đều lựa chọn không tiếp lời, im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Bởi vì địa điểm quay phim nằm ở phim trường Thụ Điếm[], là một nơi cách nhà Dung Quân Tiện rất xa. Cho nên Dung Quân Tiện ở trong khách sạn căn hộ. Trợ lý lái xe đưa Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện đến khách sạn căn hộ. Dung Quân Tiện bước xuống xe, lại tò mò nói với Bạch Duy Minh: “Anh cũng ở trong một khách sạn căn hộ với tôi?”
[] Thụ Điếm là một địa điểm hư cấu trong “Tân Vua hài kịch”
“Tôi phụ trách đi cùng cậu trong suốt hành trình.” Bạch Duy Minh trả lời.
Dung Quân Tiện nói: “Cái này có cần thiết không? Vu Tri Vụ cũng không đi cùng tôi.”
Chuyện này nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Dung Quân Tiện lại có chút vui vẻ âm thầm, nói không ra là tại sao.
Bạch Duy Minh trả lời: “Bởi vì Vu Tri Vụ làm vậy không có tác dụng, cũng không giúp được gì.”
“Vu Tri Vụ biết anh nói anh ta như vậy không?” Dung Quân Tiện lườm anh một cái, đứng trước thang máy.
Bạch Duy Minh không trả lời.
Dung Quân Tiện liếc xéo Bạch Duy Minh một cái, thấy dáng người Bạch Duy Minh thon dài, mặc âu phục vừa đứng ở đại sảnh tráng lệ, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng, khiến Dung Quân Tiện không kìm lòng được nhìn thêm mấy lần.
Bạch Duy Minh cảm nhận được ánh mắt của Dung Quân Tiện, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì không, Dung tiên sinh?”
Dung Quân Tiện nuốt một cái, cũng nhận ra ánh nhìn thất lễ của mình, nhanh chóng tìm lời để nói ra vẻ mình không phải chỉ nhìn mỗi chân dài của người khác: “Tôi á… Chỉ tò mò, tại sao anh đi đâu cũng ở khách sạn căn hộ?”
“Bởi vì tôi giống minh tinh, phải bôn ba khắp nơi, không có chỗ ở cố định.” Bạch Duy Minh đáp.
“À… Vậy anh đã mua nhà chưa?” Dung Quân Tiện không dừng được hỏi, “Có người yêu chưa?”
Bạch Duy Minh nghe thấy hai vấn đề này, bất giác nhíu mày: “Câu tiếp theo của cậu sẽ không phải là nói muốn giới thiệu cho tôi chứ?”
Dung Quân Tiện cũng cảm thấy câu hỏi vừa nãy của mình cổ quái đến lạ, nhưng cậu nghĩ, mình nói chuyện trước giờ đều lộn xộn, cứ cho là hỏi vấn đề hơi kỳ lạ, đối phương cũng không cảm thấy kinh ngạc, không cho rằng kỳ lạ.
Dung Quân Tiện nói như nói giỡn: “Có thể nha! Anh cần người yêu không?”
Cửa thang máy lại mở ra vào lúc này, Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện và trợ lý đi vào thang máy. Dung Quân Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Thật sự không cần giới thiệu người yêu?”
Bạch Duy Minh giống như bị hỏi đến phiền, đành phải trả lời: “Nếu tôi có người yêu, lấy đâu ra thời gian phục vụ ngài?”
“À…” Dung Quân Tiện hơi tung tăng khó nói ra được, chân nhẹ nhàng nhảy mấy bước, giống như con chim sẻ trên chạc cây.
Trợ lý ở tầng thấp giá tương đối rẻ, một căn phòng chật hẹp, vì vậy bước ra khỏi thang máy. Sau khi trợ lý chào tạm biệt, trong thang máy chỉ còn lại Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện phát hiện Bạch Duy Minh ở cùng một tầng với mình, liền hỏi: “Sao kiểu phòng anh ở giống tôi vậy?”
“Tôi không chỉ ở kiểu phòng giống cậu, đi ra ngoài cũng thế. Cậu ngồi khoang nào, tôi sẽ ngồi khoang đó.” Bạch Duy Minh trả lời, “Đã viết hết trong hợp đồng rồi, cậu có thể đọc kỹ.”
Dung Quân Tiện nghe lời nói không có chút tình cảm nào của Bạch Duy Minh, lại cảm thấy hơi uể oải.
Bạch Duy Minh lại nói tiếp: “Cậu ở đoàn phim chắc sẽ không nhắc lại chuyện cắt mắt hai mí của Lễ tổng chứ?”
“Hả?” Dung Quân Tiện hơi ngẩn ra.
“Mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, Trần Lễ Bỉnh sẽ không để bụng.” Bạch Duy Minh nói, “Nhưng, nếu những người khác trong đoàn làm phim nói chuyện phiếm, cậu nhất định không được tham gia. Dẫu sao, ở trước mặt thuận miệng tán gẫu là một chuyện, nghị luận ở sau lưng lại là chuyện khác.”
“À!” Dung Quân Tiện cảm thấy Bạch Duy Minh nói cũng rất có lý, nhân tiện nói, “Bản thân tôi cũng không thích nói sau lưng.”
Bạch Duy Minh gật đầu: “Tôi cũng đoán thế, nhưng chỉ sợ người khác mớm lời cho cậu. Quay đầu lại nói, lời này do cậu truyền đi.”
Dung Quân Tiện khẽ giật mình, vẫn còn chưa nghĩ tới còn có thao tác này.
Hồi lâu, Bạch Duy Minh lại nói: “Còn có, ngày mai cậu làm dáng một chút, đưa cho Dương Thụ Hi một miếng dán mát hoặc thứ gì đó trước mặt mọi người, ở trước mặt mọi người để Dương Thụ Hi nói ra mấy lời như không sao cảm ơn tiền bối, đều là để diễn tốt, tốt nhất là có thể chụp ảnh hoặc quay video làm chứng. Miễn cho sau này chuyện bạt tai truyền đi cậu không chiếm được lý.”
Dung Quân Tiện ngớ ra, nói: “Nhưng vừa nãy không phải anh nói với trợ lý của tôi là chẳng hề không chiếm được lý sao? Vừa rồi anh còn nói với trợ lý, Lễ tổng vốn không thèm để bụng chuyện này? Sao bây giờ lại nóng lòng nói chuyện này với tôi?”
“Ở trước mặt người khác, đương nhiên tôi đứng về phía cậu.” Bạch Duy Minh đáp, “Càng không thể giúp người khác nói cậu không đúng.”
Dung Quân Tiện nhất thời cũng nói không nên lời.
Thang máy đã đến tầng lầu, Bạch Duy Minh ấn mở cửa, mời Dung Quân Tiện đi trước. Dung Quân Tiện ra khỏi thang máy, đứng ngay ở bên cạnh, mở to mắt đợi Bạch Duy Minh đi ra giống như chó con. Bạch Duy Minh liếc Dung Quân Tiện một cái, đi thẳng về phía trước. Dung Quân Tiện theo sau lưng anh, phát hiện Bạch Duy Minh ở sát vách phòng mình.
“Bây giờ cũng đã muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.” Bạch Duy Minh nói, “Ngủ ngon, Dung tiên sinh.”
Nói xong, Bạch Duy Minh mở cửa phòng mình ra, chuẩn bị đi vào.
Dung Quân Tiện chợt bám cạnh cửa, nói: “Bạch tiên sinh…”
Bạch Duy Minh nghiêng đầu sang, nhìn Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện của giờ phút này vừa quay phim xong, trên mặt còn sót phấn trang điểm, tóc rối bù, dáng vẻ nom có phần đáng thương đáng yêu.
Dung Quân Tiện nuốt một cái, vịn cạnh cửa, chớp mắt nhìn Bạch Duy Minh: “Bạch tiên sinh, tôi… tôi muốn uống trà Ô long anh pha lần nữa.”