Đứng trước phố xá tấp nập, nàng ngước mặt nhìn tấm bảng cao to lẩm nhẩm " Đại Hội Thi Phú"
" Chần chờ gì, vào thôi" Mộ Dung Mặc Nhiên quay lại nhìn nàng, môi mỏng lên tiếng.
Dạ Tử Ly ấp a ấp ủng đuổi theo sau, đi vào bên trong. Lộng lẫy kiến trúc cổ đại, cột đình cao chạm trỗ tinh vi, đây đều là đồ thủ công đi. Nàng đưa mắt đánh giá, xung quanh đều là tiểu thư công tử quan lại đến đây để trổ tài cầm kỳ thi hoạ. Bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Mặc Nhiên liền vội vã đi đến chào hỏi " Thương Vương Gia hảo"
" Thương Vương, hôm nay là đến cùng Lục Công Chúa sao?" Người lên tiếng là một thanh tú lục bào nam nhân, trong mắt tràn ngập không tin cùng chán ghét nhìn nàng.
Dạ Tử Ly nhướng mày, chán ghét ánh mắt đó là sao ? Dạ Tử Ly đại minh tinh như nàng từ lúc nào lại có người dùng ánh mắt như vậy nhìn thẳng nàng, nàng cười nhàn nhạt nói " Vị công tử này, chẳng hay có điều gì ngươi bất mãn về bổn công chúa?"
" Ô, công chúa nói đùa. Vĩnh Hoàng sao dám có ý bất kính với người" Hắn nhếch môi cười chăm chọc, khắp kinh thành ai chẳng câm ghét vô lại công chúa, đâu riêng mình hắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên không vui mở miệng " Dương Vĩnh Hoàng, cút"
" Vương Gia" Hắn kinh hãi, không phải nhìn lầm, Mộ Dung Mặc Nhiên thật sự toả khí lạnh đến sáng sợ. Cho dù hắn vẫn giữ trên môi nụ cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
" Bổn vương muốn gặp Vân Thừa Tướng" Mộ Dung Mặc Nhiên kéo lấy nàng đi về phía trước. Dương Vĩnh Hoàng há hốc nhìn theo, từ bao giờ mối quan hệ của Mộ Dung Ngữ Lam cùng Thương Vương lại trở nên tốt đẹp như vậy.
Dạ Tử Ly nhìn về sau đưa cho hắn cái mặt quỷ, rồi quay lên hỏi " Đó là ai?"
" Dương Vĩnh Hoàng, nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư Dương Lâm" Hắn từ tốn giải thích.
Ra đây là Dương Vĩnh Hoàng, sau này hắn được Lạc Tâm Nghiên đem thành tay sai đắc lực. Không phải người tốt lành gì.
Từ xa bóng dáng nam nhân đang đi đến, hắn vận như cũ thẩm bào đỏ sắc như hồ. Tuyệt trần ngũ quan, mũi cao, mắt hồ ly, trên môi còn vươn lại nụ cười nhàn nhạt. " Thứ lỗi Phi Vũ không kịp thời tiếp đón Thương Vương cùng Lục Công Chúa"
Lướt mắt qua nàng hắn có chút khựng lại, nàng khỏi rồi sao. Nhưng thế nào lại đi cùng Mộ Dung Mặc Nhiên.
" Không vấn đề, Hoàng Huynh bên trong đi?" Mộ Dung Mặc Nhiên phất tay, lại hỏi.
Vân Phi Vũ gật đầu, tiếp tục mang nụ cười hồ ly trên môi nói " Dực Vương đang ở bên trong, Vương Gia, Công Chúa. Thỉnh"
Mộ Dung Mặc Nhiên gợi môi nụ cười tiếp bước vào trong. Nàng cũng theo sau đi, đi ngang qua Vân Phi Vũ đã bị hắn đột ngột giữ khuỷa tay " Công chúa đã khỏi đau"
" Ngươi làm ta đâu , bỏ ra" Dạ Tử Ly nhíu mày hô, nàng lành vết thương hay không liên quan gì đến hắn. Cho dù hắn cứu ra nàng, chung quy bọn họ cũng là nam chủ.
Vân Phi Vũ không còn cách khác buông tay. Đằng trước tiếng Mộ Dung Mặc Nhiên vọng lại " Ngữ Lam, nhanh lên"
Dạ Tử Ly lướt qua hắn đi vào trong. Vân Phi Vũ hơi nhìn xuống bàn tay còn vươn vị ấm, cũng đi theo sau. Mộ Dung Ngữ Lam bây giờ không còn bám theo hắn, nàng có nhiều bí mật hắn không thể lí giải được, thái độ của Thương Vương đối với nàng cũng dần thay đổi.
Bên trong khung cảnh làm nàng choáng ngộp, ngừơi ngồi xung quanh chính giữa hồ nước xanh biếc, cây cảnh um tùm che bóng mát, đây là nơi tổ chức Đại Hội Thi Phú sao. Cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ về phía nàng, không biết là nhìn Mộ Dung Mặc Nhiên hay là nàng. Dạ Tử Ly ngước lên, đúng lúc chạm mắt cùng Mộ Dung Ngạo Thần, hắn vẫn như cũ tuấn mỹ bất phàm, hắc phục lạnh lùng ngồi trên bục cao, bên cạnh lúc này còn ngồi thêm một nữ nhân, là Ngôn Tịch Hoan.
Bên trái phía dưới một chút là nữ chủ đại nhân, lúc này đang mắt lạnh nhìn phía nàng. Dạ Tử Ly trực tiếp bỏ qua nàng, đi đến cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên hỏi " Chúng ta ngồi đâu?"
" Hẳn là đối diện Hoàng Huynh đi" Hắn nhoẽn miệng cười nhạt, dẫn lên bục ngồi, xung quanh nhân đều nhìn nàng ánh mắt tò mò xen lẫn chán ghét
Đối diện Ngôn Tịch Hoan nhẹ giọng dịu dàng hỏi " Thần, Thương Vương xem ra rất thân thiết với Lục Công Chúa"
Mộ Dung Ngạo Thần im lặng nhìn bọn họ, từ khi nào Mộ Dung Mặc Nhiên lại đối tốt với Mộ Dung Ngữ Lam. Hắn quên người hại chết hắn mẫu phi là ai rồi sao.
Lạc Tâm Nghiên mắt lạnh nhìn nàng, Mộ Dung Ngữ Lam nữ nhân đó nàng luôn cảm thấy có gì không đúng, lại không nói rõ là cái gì. Có điều nam nhân bên cạnh nàng nhân trung long phụng, nàng chấm, đừng mơ sẽ thoát khỏi, kể cả vị Dực Vương cùng Huyền Vũ Quốc Thừa Tướng.
Bên dưới đài đặt giữa lòng hồ xanh thẫm, nam tử thẫm bào vận khinh công bay ra giữa, tuấn mỹ dung nhan, mắt hoa đào khẽ nheo " Đại hội thi phú bắt đầu"
Nữ tử xung quanh hai mắt thiếu điều hiện trái tim nhìn phía khán đài Vân Phi Vũ, Dạ Tử Ly bĩu môi, không phải chỉ là đẹp trai một tí thôi sao, bình hoa di động.
" Ta xin được bắt đầu trước" Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên nữ tử lên tiếng, Dạ Tử Ly đưa mắt sang nàng, là Lạc Sở Sở.
Vân Phi Vũ cười nhạt " Thỉnh"
"Kim dạ Phu Châu nguyệt,
Khuê trung chỉ độc khan.
Dao liên tiểu nhi nữ,
Vị giải ức Trường An.
Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn.
Hà thì ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can?"
Lạc Sở Sở ngân lên câu thơ, vừa kết thúc liền dịu dàng đưa mắt phía Vân Phi Vũ cừơi, không hổ danh là Huyền Vũ đệ nhất mỹ nhân danh. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
" Hảo thi" Vân Phi Vũ cười nhẹ khen đã làm Lạc Sở Sở vui mừng càng thêm thục nữ. Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên khinh thường hừ lạnh.
Cứ thế từng đợt nữ tử khoe tài. Dạ Tử Ly buồn chán ngáp, cứ nghĩ sẽ có gì đó vui lắm, không ngờ lại chán như vậy.
"Ta thử" Giọng nói nữ chủ vang lên, nàng liền bừng tỉnh, đến phần của Lạc Tâm Nghiên rồi. Chính vì câu thơ không đối thủ này, Lạc Tâm Nghiên thành công một bước nữa đi vào lòng ba nam chủ.
" Lạc Tiểu Thư, thỉnh" Vân Phi Vũ không chút khác lạ cảm xúc nói.
Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng nhìn một vòng, gợi lên ý cười lạnh, cổ nhân cũng dám cùng nàng thi đối thơ
" Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền"
Xung quanh một màu tĩnh lặng, trong mắt Vân Phi Vũ hiện một chút kinh ngạc lại biến mất. Cười nói " Hảo thi"
Dạ Tử Ly không kiềm được bật thốt " Không phải chứ"
Rõ ràng lúc này Vân Phi Vũ nên không phải phản ứng mạnh hơn, trực tiếp đối thơ cùng Lạc Tâm Nghiên, sau lại thua khâm phục khẩu phục sao.
" Sao? Hoàng Muội là không hài lòng về câu thơ của Lạc Tiểu Thư" Bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên lên tiếng.
Giọng hắn nâng cao, xung quanh đều có thể nghe được. Dạ Tử Ly xụ mặt, nàng cá chắc hắn là cố ý. Vân Phi Vũ cũng nhìn sang nàng.
Lạc Tâm Nghiên vốn không vui Vân Phi Vũ cứ thế bỏ qua nàng, dồn tức tối về Dạ Tử Ly " Công chúa nếu đã không vừa ý, không bằng cũng đối một câu thơ"