Ngôn Tịch Hoan vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng " Hinh Vương nghe nói là nhân trung long phượng, nhưng lại không gần sắc nữ. Công chúa nếu thật sự hoà thân, chỉ sợ.."
Suốt đời đơn độc đi ? Không sao, Dạ Tử Ly nàng thuộc tuýp người không màn việc kết hôn sinh con, lúc còn ở hiện đại nàng còn muốn cống hết sức mình cho nghệ thuật, sau đó sẽ dưỡng già ở căng village sang chảnh nhất. Không ngờ chưa gì đã xuyên đến đây, nếu thật sự phải làm Hinh Vương Phi, coi như danh vô thực đi.
" Đối với ta, Hinh Vương Gia chỉ là hình mẫu để ngưỡng mộ, nếu thật sự lấy hắn ta cũng không vấn đề" Nàng nhún vai, nhẹ như bông nói. Có điều vào tai Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần lại khó chịu như vậy.
Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh, băng lãnh xuất ra từ trong lời nói " Không biết tự lượng sức"
Dạ Tử Ly nhìn sang hắn bĩu môi, ai mới là kẻ ngu ngốc. Hắn nghĩ Ngôn Tịch Hoan vì đỡ cho hắn một nhát kiếm nên mới yếu ớt sao ? Đúng là có đỡ kiếm, nhưng tất cả là do Phụ thân nàng Ngôn Nhất Bác dàn xếp, Ngôn Tịch Hoan cũng chỉ bị thương ngoài da, sức khoẻ yếu cũng là do nàng nguỵ trang, tất cả chỉ muốn lấy lòng Mộ Dung Ngạo Thần, để chiếm được ngôi vị làm chủ hậu cung.
" Tam ca, Hinh Vương gia dù thế nào cũng là một mỹ nam tử vạn nữ tử đều mê. Nếu ta thật sự thành Hinh Vương phi, đương nhiên sẽ là chuyện đáng tự hào rồi" Nàng mặt dày cười nói, dù sao Mộ Dung Ngữ Lam cũng tiếng xấu đồn xa, cho dù thêm vài ba câu không vấn đề gì.
Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh đã tắt nụ cười trầm mặc " Hoàng muội có vẻ rất tự tin mình sẽ thành Hinh Vương Phi"
" Không" Nàng đột nhiên nghĩ đến nếu gả đến Thanh Long Quốc, vậy Ngôn Khả sẽ thế nào. Tổng không thể nào bỏ lại hắn một mình. Không được nàng phải gặp hoàng thượng chối bỏ hôn sự này.
Ngôn Tịch Hoan trong mắt loé lên thâm độc, nếu Mộ Dung Ngữ Lam gả đến Thanh Long Quốc, Hoàng Hậu sẽ như có thêm Hinh Vương là chỗ dựa. Lúc đó muốn thay máu Ngôn gia, chỉ sợ càng thêm khó.
Mộ Dung Ngạo Thần bác bỏ trong lòng không vui, trực tiếp lạnh lùng phất tay áo đưa Ngôn Tịch Hoan rời đi. Mộ Dung Mặc Nhiên đưa mắt sang nhìn hướng hắn, tiếp tục nói " Nếu đã vậy ta có việc rời đi trước"
Dạ Tử Ly nhẹ gật đầu. Bọn họ đều bận rộn hết sao ? Đi nhanh như vậy. Nàng cũng nên về nghĩ kế sách đối phó hoà hôn này.
Thương Vương phủ
Nam tử tuấn lãnh ngồi bên chiếc bàn, thâm trầm như tu la. Nhìn xuống hộ vệ đang hành lễ, hắn từ tốn nói "Ngươi hãy đưa người đến Thanh Long Quốc truy tìm sức giả mà Phụ hoàng phái đi, thấy giết không tha. Nếu bức thư đã đến tay Thanh Long hoàng, ngươi hãy trực tiếp đến gặp Tuyết Vô Ảnh, nói hắn từ chối hôn sự"
Thanh Hoành quỳ dưới mặt đất khó hiểu " Vương gia, Lục công chúa hoà thân đến Thanh Long quốc không phải chuyện gì xấu, chúng ta cần tốn nhiều sức vậy sao ? Huống hồ Hinh Vương vốn không phải người dễ chọc đến"
" Bổn vương chuyện, cần phải giải thích cho ngươi nghe sao ?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày hỏi.
Thanh Hoành vội vàng cúi đầu run lên " Là thuộc hạ quá phận"
Mộ Dung Mặc Nhiên nhàn nhạt phất tay. Mộ Dung Ngữ Lam là món đồ chơi nhỏ của hắn. Chưa có hắn cho phép, không ai có thể lấy đi được. Sống hay chết của nàng là do hắn định đoạt.
Dực Vương phủ
Mộ Dung Ngạo Thần thần sắc lạnh lùng, nhìn bờ hồ tĩnh lặng, hắn trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau khi Triệu Bân từ xa đi đến, hắn mới lạnh nhạt nói " Ngươi đi Thanh Long Quốc, gửi lời của bổn vương đến Hinh Vương. Chuyện hôn sự bác bỏ"
Triệu Bân kinh ngạc, trước giờ Vương Gia luôn không để tâm đến Lục công chúa, nay lại vì nàng mà đến tận Thanh Long Quốc " Vương Gia, thứ cho thuộc hạ nhiều lời, xin hỏi...."
" Mộ Dung Ngữ Lam phải là bổn vương tự tay giết, nàng không thể hoà thân" Mộ Dung Ngạo Thần cắt ngang lời hắn, tuy hắn chỉ nói câu biên minh cho hành động, hắn cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy. Chỉ là trong tâm thấy không thoải mái khi nàng gả cho người khác.
Nghe được lời vậy, Triệu Bân không kiềm được nói "Lục Công Chúa danh xấu lan xa, đừng nói là Hinh Vương, cho dù là bình thường nam tử cũng sẽ ko nguyện rước nàng. Vương gia, cần gì nhọc công"
Cho dù là Hoàng Thượng ban hôn, chỉ sợ Thanh Long Quốc cũng sẽ không chấp thuận. Dù sao Hinh Vương cũng như thần trong lòng Thanh Long Quốc.
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt khẽ chau mày " Bổn Vương sự không cần ngươi nhắc nhở"
" Thuộc hạ biết tội" Triệu Bân vội quỳ xuống nhận lỗi, hắn biết Mộ Dung Ngạo Thần là tức giận.
Sáng hôm sau,
Trước Hoàng Thanh cung, một nữ tử chờ ngóng bên ngoài. Không ngừng mong chờ nhìn vào bên trong. Bên cạnh Đức công công cất giọng choe choé nói " Công chúa, Hoàng thượng đã tỉnh giấc"
" Tỉnh rồi ? Ta đi vào" Nàng mừng rỡ, xách váy chạy đi vào.
Đức công công bên ngoài muốn ngăn lại, đã không kịp. Bên ngoài làm gì còn thân ảnh của nàng.
Dạ Tử Ly nhanh chóng đi vào trong " Phụ hoàng, Nữ nhi cầu kiến"
Mộ Dung Cảnh lúc này đang ngồi trên bàn, uy nghiêm lãnh đạm. Thấy nàng đi vào nhăn mi hỏi " Mới sáng, đã có chuyện gì"
" Phụ Hoàng hảo, nữ nhi muốn gỡ bỏ hôn sự" Dạ Tử Ly một mặt thật lòng, nàng nghĩ lại rồi. Nếu thật sự gả đi Thanh Long Quốc, không những lạ nước lạ cái hơn thế còn bỏ lại Ngôn Khả một mình, không thể ổn.
Mộ Dung Cảnh không vui hiện rõ "Không chuẩn"
Hắn không phải đã nói rõ với nàng rồi sao ? Huống hồ Hinh Vương là nam tử nàng muốn gả, bây giờ được hoà hôn, nàng từ chối vì điều gì.
Dạ Tử Ly cắn môi, đi đến bên cạnh bàn, đôi mắt ngấn lệ " Phụ Hoàng, người nhìn xem thanh danh ta xấu như vậy. Hinh Vương chắc chắn không thích ta, nếu gả cho hắn. Không bằng ở vậy cả đời"
Mộ Dung Cảnh có chút bất khả tư nghị, hắn cũng không nắm chắc Tuyết Vô Ảnh có đồng ý hôn sự với nàng, có điều mật thư đã gửi, không thể lấy lại. " Hinh Vương tự biết tốt xấu. Dù thế nào ngươi cũng là một quốc gia công chúa"
" Phụ Hoàng..."
" Hoàng thượng, Dực Vương cầu kiến" Bên ngoài vang lên giọng Đức Công công.
Mộ Dung Ngạo Thần ? Hắn đến làm gì ? Mộ Dung Cảnh buông xuống tấu chương, trầm giọng nói " Cho hắn vào"
Không lâu sau, nam tử hắc bào bước vào. Ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng, hắn như linh đàm u ám lại xinh đep. Lãnh đạm lướt qua nàng, hành lễ với Mộ Dung Cảnh " Phụ Hoàng cho gọi nhi thần"
" Thần Nhi, trên yến tiệc có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Trẫm lại quên, Trẫm muốn ngươi lấy Lạc gia tiểu thư Lạc Tâm Nghiên" Mộ Dung Cảnh ồ ồ giọng nói từ tốn vang lên.
Dạ Tử Ly chậc lưỡi, hắn làm hoàng đế quá nhàm chán hay sao ? Mà suốt ngày mai mối kết duyên hết người này đến người khác.