Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau, Lương Thần cùng Lục Cảnh về nhà lấy hành lý.

Tối qua ra ngoài đột xuất, cậu để hết đồ ở nhà mà không mang theo. Vẫn còn sớm, ông nội và bà nội Lục nhất định muốn giữ Lương Thần lại ăn trưa, hai người lớn tuổi đã chuẩn bị và nấu một bàn lớn đủ các món ăn.

Khi đang ngồi trên bàn, Mã Minh Huy đột nhiên gọi đến, cô đến bên cửa sổ trả lời.

Mã Minh Huy gọi là vì chuyện trên mạng nói Lương Thần hát nhép, nói một số ý kiến ​​và đề xuất của ông. Ngay sau khi cúp điện thoại, Lưu Dĩ Tình lại gọi tới, cuộc trò chuyện kéo dài mười phút. Khi cuộc gọi kết thúc, ông bà và ba của Lục Cảnh đều đang đợi cô ở bàn ăn.

Lương Thần vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, công việc có chút chuyện ạ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không sao, công việc bận rộn, ba có thể hiểu mà.", ba Lục nói.

Sau khi Lương Thần ngồi vào bàn, ông nội Lục rót một ly rượu cẩu kỷ, tháo kính xuống, nói: "Tiểu Lương à, ông có xem tin tức sáng nay rồi, con không cần nghĩ nhiều, truyền thông bây giờ là vậy, thời thế đã khác rồi, tin tức nổ ra, ai cũng có thể nói được, con cứ coi như chưa nghe thấy.”

Bà nội Lục trừng mắt nhìn ông, "Ông cho là còn ở thời của chúng ta sao? Hiện tại Internet phát triển như vậy rất có ảnh hưởng."

Bà lại nhìn Lương Thần lần nữa: "Con không sao chứ?"

Lương Thần gật đầu, "Con không sao."

Bà nội Lục nhìn cô chằm chằm vài giây, miệng rũ xuống: "Truyền thông bây giờ không có đạo đức nghề nghiệp, con đừng quan tâm."

Lương Thần trong lòng chật vật, hồi lâu mà cũng không thể nói nên lời.

Nói chuyện này trước mặt các trưởng bối, cô không biết nên bắt đầu từ góc độ nào.

Nếu vẫn tiếp tục tố khổ thì sao?

Lương Thần trộm nhìn Lục Cảnh, cậu vẫn bình tĩnh gắp thức ăn cho Lương Thần.

“Em có phải rất bận không? Hay là trước mắt chúng ta không đi Thái nữa?”

Có một khắc Lương Thần thật sự không muốn đi.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi chứ, em ở lại cũng không làm gì được."

Quan trọng nhất là lịch trình của cô sẽ ngày càng bận rộn hơn, nếu bỏ lỡ kỳ nghỉ này thì không biết lần sau sẽ là khi nào.

"Đúng đó." Ông nội Lục gật đầu, tỏ vẻ khó hiểu, trong mắt hiện lên một chút tức giận, "Người trẻ tuổi, nếu nên đi chơi thì cứ ra ngoài chơi, còn lại những lời đồn đại kia cứ để cho người chuyên nghiệp xử lý là được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bà nội Lục lại trừng mắt nhìn ông, "Cái gì mà chuyên nghiệp, ông cho rằng hiện tại còn có mấy người hoạt động nghiêm túc trong giải trí chứ?"

"Bà không thể nói vậy được." Ông nội Lục nhướng mày, “Chúng ta làm việc trong ngành giải trí đều có lương tâm, việc con sâu làm rầu nồi canh là điều không thể tránh khỏi, bà không thể đổ lỗi cho mọi người vì những vấn đề do môi trường gây ra.”

Bà nội Lục bĩu môi: “Môi trường của chúng ta hồi đó tốt lắm à? Không phải đều do chúng ta kiên trì sao.”

“Này chị Tiểu Quân, bà đã quên tin tức năm trước kia rồi sao?” Ông nội Lục cau mày nghiêm nghị nói, “Đạo diễn vì chuyện này ngược đãi nam diễn viên trẻ kia đến thảm luôn, cậu ấy đến giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện tâm thần đó.”

"Ông nói chuyện này làm gì." Bà nội Lục nhấp một ngụm canh, ánh mắt mờ mịt, "Là do đạo hiểm kia lòng dạ hiểm độc."

"Vì vậy, đây là vấn đề cá nhân, bà không thể đánh đồng lên toàn bộ ngành." Ông nội Lục nói.

Lương Thần nghe xong nửa ngày, bắt được một cụm từ mấu chốt "Chúng ta cũng làm việc trong ngành giải trí"

"Ông bà cũng làm trong giới giải trí?" Lương Thần hỏi.

"Ồ, đã nghỉ hưu nhiều năm rồi." Ông nội Lục đột nhiên bật cười, "Có chút xúc động, chúng ta chỉ là loại người cầm bút, không thể so sánh với người ta bây giờ, ối giời, suốt ngày đuổi theo minh tinh, ngay cả khi người ta muốn vào WC cũng không buông tha muốn tạo tin tức, bọn họ sợ rằng nếu bọn họ mà đặt tâm tư nghiêm túc trong giới giải trí thì không thể làm ra một chương trình hay sao? "

"Được rồi được rồi, đừng nói chuyện đó trước mặt mấy đứa nhỏ." Bà nội Lục gắp một miếng sườn cho ông nội Lục, "Ăn cơm cũng không ngăn miệng của ông lại được."

Bà nội Lục chủ động kết thúc chủ đề, Lương Thần cũng không tiện hỏi nhiều.

Sau bữa cơm ấm cúng ngon lành, Lục Cảnh kiểm tra thời gian và nói đã đến giờ ra sân bay.

Ba Lục lái xe đưa bọn họ đi.

Trên đường đi, ba Lục nói chuyện phiếm với Lương Thần: "Con dâu, làm sao con gặp được Tiểu Cảnh?"

Lương Thần hơi sửng sốt, liệu ba Lục có tin không nếu nói với ông rằng đã quen qua mạng?

Khi đang suy nghĩ về điều đó, Lục Cảnh liền mở miệng: "Quen nhau khi chơi game."

Quả nhiên, ba Lục cực kỳ bất ngờ.

"Chơi game mà quen? Là cái game ngày thường con chơi đó hả?"

"Đúng vậy." Lục Cảnh nói: "Sao vậy?"

Ba Lục khinh thường nói: "Người trẻ tuổi bây giờ dù chơi game cũng tìm được bạn gái."

"Anh ấy chơi rất giỏi." Lương Thần không thể không bảo vệ Lục Cảnh. "Hiện nay chơi game giỏi cũng là một kỹ năng."

"Dẹp." Ba Lục nhìn Lục Cảnh qua kính chiếu hậu, "Chỉ chơi bắn súng giả cho vui thôi, còn đụng phải súng thật, bảo đảm con không biết lên đạn như thế nào đâu."

Lục Cảnh "xì", mặc kệ ba Lục.

Ba Lục nói: "Con dâu, sau này ba dẫn con đi chơi súng thật, thú vị hơn nhiều so với trò chơi ảo."

Lương Thần hỏi: "Chú là quân nhân?"

"Không có không có." Ba Lục nói: "Nếu ba là quân nhân thì bây giờ làm sao sinh được thằng nhỏ tiểu bạch kiểm như thế được."

Lục Cảnh: "..."

Con trắng bệch và mềm lắm sao?

Lương Thần không khỏi buồn cười khi nhìn bộ dạng bị chọc cho xì hơi của Lục Cảnh.

Cô duỗi tay chạm vào "khuôn mặt trắng bệch nhỏ bé" và nói: "Làm thế nào mà chú có thể chơi với súng thật được ạ?"

"Ờ thì lúc đó nếu ba không dùng súng thì ba sẽ không giữ được mạng sống của mình." Ba Lục nhẹ giọng nói: "Gì mà khẩu k hàng Đức của mấy đứa, toàn là đồ bọn ba khi đó chơi còn dư lại thôi."

Lương Thần nói: "Chú, không phải chú là phóng viên sao?"

Ba Lục cười: "Phóng viên chiến tranh cũng là phóng viên."

Lương Trần: "..."

Quả nhiên, cô cảm thấy ba Lục không phải là một phóng viên bình thường.

Thất kính thất kính.

"Năm suýt nữa thì ba không thể quay về, Lục Cảnh suýt trở thành trẻ mồ côi, cũng nhờ chị Lộ, nếu bà ấy không gọi thì không biết ba có thể quay lại hay không."

Ông quay đầu nhìn Lục Cảnh cười, "Nhóc con, lúc đó con khóc rất thảm thiết, chả giống gì với bộ dạng câm như hến bây giờ."

Lục Cảnh ngồi thẳng dậy một chút, ánh mắt trầm xuống, thản nhiên nói: "Biết rồi biết rồi."

Lương Thần bất giác cong ngón tay lên, trước đây cô chưa bao giờ tiếp xúc với một phóng viên chiến tranh, sau khi nghe ba Lục kể về quá khứ một cách thoải mái như vậy, trong đầu cô lại hiện lên những cảnh chiến tranh.

Cô chỉ có thể tưởng tượng những gì cô đã thấy trong phim, không rét mà run.

Lục Cảnh đột nhiên nói: "Ba, đừng nói nữa, dọa cô ấy sợ rồi."

Lương Thần vội vàng lắc đầu, cô không phải bị dọa sợ mà nghĩ đến những trải nghiệm của ba Lục thật đáng kinh ngạc, nhất thời không biết làm thế nào để thể hiện cảm xúc.

"À, ngại quá, ba có tật xấu là hay khoe khoang về chuyện đó." Ba Lục đổi chủ đề, "Con dâu, thật ra cả gia đình bọn ta với con có chút liên quan. Ba là phóng viên, ba mẹ ta trước đây cũng từng hoạt động trong giới giải trí, về sau nếu con có chuyện gì cần thì bọn ta vẫn có thể dùng bộ xương già cỗi này tranh thủ một chút."

Lương Thần không để tâm đến lời nói của ba Lục Cảnh, công việc của cô quá phức tạp nên cô không muốn ảnh hưởng đến người khác.

"Dạ, cảm ơn chú."

"Con không cần phải khách sáo với ba."

Khi họ đến sân bay, ba Lục để họ xuống xe rồi rời đi.

Lục Cảnh và Lương Thần đi qua cửa VIP, nhưng trên đường đi họ không gặp ai, mãi đến khi đi qua hải quan, Lương Thần liếc nhìn xung quanh thì thấy một hình bóng quen thuộc.

Cô không chắc đó có phải là Ôn Đế hay không, người phụ nữ kia mặc một cái áo lông ngắn nhưng cô ấy quấn chặt cổ bằng một chiếc khăn.

Phong cách ăn mặc không giống với Ôn Đế, vì vậy Lương Thần nhìn thêm lần nữa thì bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của người đó.

Đó đúng thật là Ôn Đế.

Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vừa đứng vừa gọi điện thoại, Ôn Đế đứng bất động bên cạnh.

Ánh mắt của Ôn Đế trống rỗng, trống rỗng đến nỗi khiến Lương Thần hoảng sợ, mặc dù không thể xác nhận có phải công ty của Ôn Đế có đẩy đưa với chuyện mấy ngày nay không, nhưng trong lòng Lương Thần vẫn thấy khó chịu nên không muốn đến chào hỏi.

Một lúc sau, hai người kia cũng biến mất.

Lương Thần không nghĩ nhiều, đến lúc cô phải đi thông quan, không có thời gian để theo dõi tung tích của Ôn Đế.

Tình cờ gặp được Ôn Đế xem như chỉ là một chuyện nhỏ, niềm vui sướng khi được đi du lịch đã nhanh chóng cuốn trôi sự không thoải mái trong lòng, khi đến Thái Lan, bước chân của Lương Thần đã nhẹ hơn rất nhiều.

Lục Cảnh đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa, ngay khi rời sân bay đã có tài xế đến đón, họ lên xe đi thẳng về khách sạn.

Lúc này mới tám chín giờ tối, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Lương Thần chỉ sửa soạn đơn giản rồi nóng lòng muốn đi đến chợ đêm Patong. Lúc Viên Kha Kha đến đây chơi vào năm ngoái, cô ấy đã nói nó náo nhiệt như thế nào, nhưng khi Lương Thần đến nơi, cô lập tức chết lặng.

Náo nhiệt thì có náo nhiệt nhưng bên tai chỉ toàn nghe tiếng Trung - tiếng Quan Thoại, tiếng Quảng Đông, tiếng Tứ Xuyên rồi cả giọng Giang Tô.

Giống như một âm thanh ma quỷ muốn làm nổ tung tâm trí của Lương Thần.

"Không phải chứ..." Lương Thần đứng cứng đờ, yên lặng đội mũ và đeo khẩu trang lên, "Nếu em đoán không sai, phần lớn người trên đường đều là người Trung Quốc?"

Lục Cảnh chết đứng tại chỗ, "Anh... đã không nghĩ đến vấn đề nghỉ lễ, thật là quá sơ xuất."

Nếu không phải do cậu sơ xuất, cậu sẽ lầm tưởng rằng người Trung Quốc đang thống trị thế giới.

Khi đang nói chuyện, một cậu bé chạy về phía Lương Thần và suýt đụng phải cô, theo sau là một cậu thiếu niên đang đuổi theo và hét lên: “Thằng Dưa, coi chừng đụng vào người khác!”

Thằng nhóc chạy được hai bước, quay lại nhìn Lương Thần, sau đó kêu lên phía trước:" Mẹ! Ba! Mọi người nhìn xem chị này có giống chị hát trên TV không nè! "

Lương Thần: "..."

Cô kéo Lục Cảnh rời đi.

"Toi rồi." Lương Thần nói, "Em cảm giác em bị phát hiện rồi."

Lục Cảnh vòng tay ôm Lương Thần, hai người đi đến chỗ ít người, dừng lại bàn cách đối phó.

Lục Cảnh nói, "May là tụi mình chỉ ở Phuket hai ngày, sau đó tụi mình đi đảo Krabi, chắc không có nhiều người Trung như vậy."

Lương Thần tuyệt vọng, cô nghẹn ngào nhìn trời.

"Không sao, đến đây thì coi như đã đi chơi rồi."

Lương Thần đã quen với việc này, người khác mời hay sắp xếp du lịch cho cô, dù cho cô có không hài lòng thì cũng muốn khen một hai câu.

Lục Cảnh lòng đầy áy náy dẫn Lương Thần quay về.

"Thực xin lỗi, về sau anh sẽ không để xảy ra chuyện này nữa."

Lương Thần bước chân nặng nề, từng bước một, cùng Lục Cảnh đi về khách sạn.

Khi đi ngang qua một cái sạp nhỏ ven đường, một người đàn ông Thái lôi kéo Lương Thần và nói bằng tiếng Quan thoại chắp vá: "Bắn súng! Mười phát! Lấy được búp bê!"

Lương Thần nhìn lướt qua, có súng nhựa trong nhà kho và trên tường treo đầy bóng bay, đủ loại búp bê rẻ tiền chất đống trong góc, có một vài đứa trẻ Đông Nam Á đang nhảy theo điệu nhạc trong dàn âm thanh nổi.

Giống như bức tranh Trung Quốc hơn mười năm trước nhưng dù sao cô cũng đứng lại.

Tuy nhiên, không phải những con búp bê này thu hút Lương Thần mà là các bài hát trong dàn âm thanh nổi.

- Bài hát của cô.

Chỉ một ngày trước, Lương Thần vẫn còn đứng ở đầu ngọn sóng, khi đặt chân đến đất nước xa lạ, cô vẫn được nghe những bài hát của chính mình, những đứa trẻ nhảy theo bài hát cười rất vui vẻ.

Hẳn là chúng rất thích bài hát của cô.

Lương Thần trong lòng đột nhiên cảm động, nhìn khuôn mặt tươi cười của mấy đứa nhỏ, nét mặt thoải mái, cô khẽ nở nụ cười.

Cô kéo tay áo Lục Cảnh nói: "Vậy chi bằng mình đáp ứng ý tốt của ông chủ thôi."

Lục Cảnh chỉ gật đầu, trao đổi vài câu với ông chủ rồi cầm súng lên.

Lương Thần đột nhiên nghĩ đến những gì ba Lục nói hôm nay, cô cười hỏi Lục Cảnh: "Ba anh đã nói sao nào, anh có thể bắn trúng mười phát không?"

Lục Cảnh khinh thường kêu một tiếng, "Trai k dũng mãnh là gì?"

Lương Thần nói: "Vậy anh chứng minh cho em đi."

Lục Cảnh dựng súng, nhắm, dẩu môi: "Được thôi."

Sau đó ngắm chuẩn bắn trúng chín phát nhưng vẫn giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích.

Lương Thần chọc chọc cậu, "Làm sao vậy?"

"—— Em còn chưa hôn anh."

Truyện Chữ Hay