Ánh nắng buổi sớm sáng rực rỡ, bầu trời trong sạch xanh thẵm một mảng không một chút tạp chất, phảng phất mang đến cảm giác như tâm tình trẻ nhỏ, thuần lương tốt đẹp, thành thị hai bên phố phường, khí trời đã dần dần hạ nhiệt, nhiều người bắt đầu nguyện ý cước bộ ra khỏi nhà, hoặc sáng sớm phát rồ chạy đuổi theo xe bus, hoặc an nhàn ngồi trước bàn ăn cùng người yêu thưởng thức bữa sáng.
Khăn trải bàn tinh xảo như trông nhà hàng khéo léo trải trên bàn ăn hình tròn, gà chiên rưới sốt, hamburger omellete kết hợp với thịt giò hun khói, sushi cuộn phô mai xốp giòn, cheese bacon, salad hoa quả, còn có hai ly sữa bò thơm nồng.
Cố Hoài Dương sáng sớm tỉnh dậy đã ngửi thấy bàn thức ăn dinh dưỡng mười phần, sau đêm đó, hai người đã quay về sống chung một chỗ, Tiết Tử Dật như cũ tiếp tục làm người đại diện cho y, đối với chuyện lúc trước cũng bỏ qua, thậm chí còn vì kết quả cuối cùng mà thở phào một hơi. Lúc trước do tin đồn ảnh hưởng nên y đã mất đi một lượng lớn lời mời, bao gồm cả làm người đại diện cho sản phẩm cao cấp, nhưng y không có vì thế mà có cảm giác tiếc nuối hay mất mác.
Vốn sản phẩm kia quá mức cao cấp, muốn y làm người đại diện rất không thích hợp, danh tiếng của y không đủ để mang đến lượng tiêu thụ cho họ, ngược lại chỉ có bên y có lợi mượn quảng cáo để gia tăng tần suất xuất hiện, hiện tại không tiếp nhận được cũng là một loại may mắn, y không cần phải áp lực, sau khi vở kịch khôi hài với Tưởng Thanh được giải đáp, chương trình muốn mời y càng nhiều hơn, nhưng Tiết Tử Dật không có nhân cơ hội giúp y đồng ý, mà để y ở trong tổ kịch hảo hảo quay chụp.
Có thể chuyên tâm quay chụp là chuyện mà y muốn làm nhất, y không thích vừa diễn xuất vừa tham gia tiết mục, lúc trước do cần để tuyên truyền “Ngâm Mộ Giang” nên mới tham gia, giờ ảnh hưởng của phim đã không còn như trước, y cũng không cần thường xuyên xuất hiện trên các chương trình giải trí nữa, tình nguyện trở về cuộc sống bình thản, lúc nghỉ ngơi cùng người mình thích ở chung một chỗ.
Nhiếp Minh Viễn biết suy nghĩ của, cũng thật cao hứng, hai người khôi phục lại sinh hoạt lúc quay “Ngâm Mộ Giang”, cùng nhau ở cùng một chỗ, lẫn nhau cùng hài lòng với cuộc sống như thế, Nhiếp Minh Viễn thậm chí không ngại mỗi ngày chở y đến tổ kịch, buổi sáng dậy sớm thay y chuẩn bị bữa sáng, nếu để y tiếp tục thói quen ăn sáng như trước thì không tốt.
Cố Hoài Dương kéo ghế ra ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Minh Viễn, mới sáng bảy giờ tinh thần đã sáng láng, thân thể so với người bình thường còn muốn tốt hơn, buổi tối thức đến hai giờ, ngủ đúng năm tiếng tỉnh dậy đã như một con người mới, khỏe khoắn sảng khoái, mà y, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, chỉ cần có hôm nào thức đêm đến hai giờ sáng, ngày hôm sau căn bản không thể tỉnh dậy được. Từ khi sống cùng hắn, y không có biện pháp nào đúng giờ mà ngủ được, cốt lõi là hắn một thân dục vọng chèn ép, ngay cả tối hôm qua còn bị làm đến thắt lưng muốn gãy, không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ mới được buông tha.
Nghĩ tới hôm qua, khuôn mặt Cố Hoài Dương hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Viễn, ban ngày như quý công tử ôn văn nho nhã, tối đến lại chẳng khác nào ác ma đi giày vò người khác, chợt nhớ tối hôm qua hắn ngủ trễ, sáng sớm đã phải thức dậy làm bữa sáng, không khỏi nói: “Anh không cần mỗi ngày đều dậy sớm làm bữa sáng cho em đâu, ăn ngoài cũng được mà.”
“Em mỗi ngày quay chụp cực khổ, cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.” Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nhìn y ngồi đối diện bàn ăn, “Huống chi tối hôm qua em gói sủi cáo cho anh ăn, em căn bản không ăn được bao nhiêu.”
Cố Hoài Dương cắn một miếng hamburger, “Mẹ anh không phải là người Trung sao, bà không làm cho anh ăn à?”bg-ssp-{height:px}
Tối hôm qua lúc y trong nhà bếp làm vằn thắn, Nhiếp Minh Viễn rất hứng thú liên tục nhìn xem, dáng vẻ tựa hồ chưa từng nhìn thấy qua thứ đó.
“Họ rất bận, rất ít có thời gian ở nhà dùng cơm.” Vẻ mặt Nhiếp Minh Viễn lạnh nhạt.
Cố Hoài Dương không khỏi lo lắng, “Vậy lúc trước anh ăn cơm ra sao?”
“Đa số là ra ngoài ăn.” Đại đa số người sẽ nghĩ hắn không thực sự biết làm cơm, chỉ có thể đứng trong nhà bếp làm vật bày trí, thật ra hắn rất giỏi, đã từng tìm sách dạy nấu ăn học qua, hái rau rửa rau, đổ dầu vào chảo, làm loạn trong nhà bếp hồi lâu rồi bưng các món ăn ra bàn, lúc ấy một chút hăng hái cũng không còn, ngồi một mình đối diện với bàn ăn trống rỗng, thức ăn nóng hổi đặt trước mặt, đột nhiên có cảm giác cô đơn, do đó về sau lúc đã quen bạn, hắn đều ra ngoài dùng cơm.
Cố Hoài Dương cầm lấy tay hắn, “Sau này em làm cho anh ăn.” Y biết một người sinh hoạt không dễ dàng, thời điểm Nhiếp Minh Viễn cái gì cũng có, không ai biết hắn cô độc.
Nhiếp Minh Viễn tươi cười nhìn bàn tay nắm lấy tay hắn, vui vẻ kéo lên miệng chụt một tiếng hôn xuống, đôi con ngươi kim sắc nhìn thẳng vào y, “Nói như vậy, em đồng ý làm vợ anh sao?”
“Em mới không có…” Cố Hoài Dương đỏ bừng mặt.
Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nói với y, “Chúng ta ở cùng một chỗ, cùng ăn cơm, cùng ngủ, không phải vợ chồng chứ còn là gì!”
“Nam nhân với nhau sao có thể là vợ chồng.” Cố Hoài Dương dùng sức rút tay về.