Minh Nguyệt Thiên Lý

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm.

Trong phòng Bao Chửng đèn vẫn chưa tắt, ba người Khai Phong phủ và Bạch Ngọc Đường ngồi vây quanh bàn, như đang chờ người.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi đêm khuya gọi chúng ta lại đây, là muốn chờ người nào?” Triển Chiêu ngồi bên Bao Chửng, nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Mèo Con thối nhà ngươi, sốt ruột cái gì, ta chẳng qua là nhờ người ta giúp các ngươi tìm người, bây giờ người ta có tin tức, ngươi chẳng lẽ không nên đến chờ?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy y là muốn đùa bỡn y, “Hay là, Mèo Con thối nhà ngươi không tin năng lực làm việc của Bạch gia gia ngươi?”

“Ngươi!” Triển Chiêu cứng họng, Bạch Ngọc Đường tuy lúc nào cũng mồm miệng láu lỉnh, nhưng quả đúng là hành sự cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa, mặc dù mình hay tranh cãi với hắn, nhưng xưa nay cũng chưa từng hoài nghi hắn điều gì.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm khuya nơi góc khúc hành lang.

Bạch Ngọc Đường nghiêng mình đến bên cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Chỉ thấy một chàng thanh niên vận dị phục màu trắng, mặt hơi ngăm đen, thấp bé mà cứng cỏi. Hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, cười khẽ lấy lễ tiết người Hán mà chắp tay: “Bạch huynh.”

Bạch Ngọc Đường ôm quyền: “Đoàn huynh.” Nghiêng người để hắn vào phòng.

Sau đó mọi người cùng hàn huyên giới thiệu, người này là hảo hữu của Bạch Ngọc Đường ở Đại Lý, tên là Đoàn Nguyên Tư.

Tiếp kiến Bao Chửng Triển Chiêu Công Tôn Sách xong, năm người lại ngồi xuống.

“Đoàn huynh, lần này lại làm phiền huynh.” Bạch Ngọc Đường khách khí nói.

“Việc của Bạch huynh chính là việc của Đoàn mỗ, huống chi Đoàn mỗ đã ngưỡng mộ thanh danh Đại Tống Thanh Thiên từ lâu, lần này hữu duyên được gặp, thực sự là có phúc ba đời.” Đoàn Nguyên Tư này trình độ Hán Văn thực là không tồi.

Bao Chửng cười khẽ: “Lần này có tráng sĩ giúp đỡ, tin rằng chúng ta có thể mau chóng tìm được vương gia.”

“Chuyện liên quan đến Bát vương gia, Đoàn mỗ đã từng nghe qua, tháng trước đại hôn của Thế tử chúng ta, mời Đại Tống đến dự lễ, nhưng trong hôn lễ không hề xuất hiện sứ giả của Đại Tống, cũng không hề nghe tin báo vương gia tiến vào lãnh thổ Đại Lý, trong lòng quốc vương có chút không vui, nhưng vì Đại Lý và Đại Tống luôn luôn giao hảo, vì thế cũng không nói thêm gì, cũng vui vẻ lo làm hỉ sự, không truy hỏi thêm nữa. Do đó có thể thấy, quốc vương cũng không hay biết Đại Tống vương gia đã đến Đại Lý. Nói cách khác, Đại Tống vương gia hẳn là mất tích trên đường đến Đại Lý.”

“Nói như vậy, muốn tìm được vương gia, chúng ta phải tìm kiếm ở khu vực sơn dã biên cảnh Đại Lý.” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Chỉ là, chúng ta cũng không rõ, vương gia mất tích vì lý do gì?”

“Hôm nay Đoàn mỗ nhận được tin tức, khu vực vương gia mất tích, hẳn là nơi ẩn thân của đám giặc cỏ Dương Thành Khánh, Dương Thành Khánh kia vốn là một tiểu quan của Đại Lý quốc, năm ngoái hắn từ quan, tập hợp một nhóm kỳ nhân và giặc cỏ, làm loạn ở biên cảnh, xưng là sẽ có ngày thành lập một tân Đại Lý quốc. Quốc vương phái binh vây quét qua mấy lần, nhưng lần nào cũng không có đường về, dần dà, cũng đổi công làm thủ, chỉ cần chúng không làm ra đại sự gì thì cũng không phái binh nữa. Nếu Đoàn mỗ đoán không sai, Đại Tống vương gia hẳn là bị bọn chúng bắt.”

“Bọn chúng bắt Bát vương gia làm gì kia chứ?” Bao Chửng cau mày nói.

“Đại nhân, nếu như bọn họ muốn đoạt quyền, bắt cóc Bát vương gia, e là muốn dùng làm con tin để uy hiếp vương thất Đại Lý, nếu không có lẽ chúng sẽ giết chết vương gia, gây chiến tranh giữa Đại Tống và Đại Lý, sau đó… thừa nước đục thả câu!” Công Tôn Sách nói.

“Một quốc gia to lớn mà không làm gì được mấy tên sơn tặc?” Bạch Ngọc Đường vung quạt lên, lại phát hiện Triển Chiêu liếc nhìn hắn vài lần.

“Bạch huynh lời ấy sai rồi.” Đoàn Nguyên Tư nói, “Thủ hạ của Dương Thành Khánh cũng không phải là một đám người ô hợp, bọn chúng không chỉ võ công cao cường, hơn nữa…”

“Có người!” Triển Chiêu đột nhiên thổi tắt nến, liền nghe được có tiếng động truyền vào từ bên ngoài cửa sổ, giống như có người đang từ từ chạy đi xa, Triển Chiêu nâng kiếm, vụt ra ngoài cửa sổ, Bạch Ngọc Đường bỏ lại một câu: “Đoàn huynh, phiền chăm sóc Bao đại nhân.” Rồi cũng bay ra theo sát Triển Chiêu.

Truyện Chữ Hay