“Thật tình… Kisumi à, đến đây chút.”
“Yoruka-san, cậu đang làm gì vậy? Mới nãy cậu thắt lại cà vạt cho mình, và giờ cậu lại cởi nó ra?”
“Mình thích thế, được chưa? Mình muốn cảm nhận Kisumi gần hơn, gần hơn nữa.”
“Nhưng không phải ở đây… Mình không muốn bị mấy cậu đồng khóa thấy đâu.”
“Mình nghĩ như này sẽ thú vị hơn. Mình sẽ trung thực với bản thân hơn, vì kì nghỉ xuân ác mộng đã qua rồi.”
“…Cậu chắc chưa? Nước đi này không đi lại được đâu.”
“Mình cũng sẽ cởi đồng phục của mình.”
“Y-Yoruka…”
“Kisumi, được mà.”
---- Và lần nào cũng như lần nào, tôi không thể kiểm soát bản thân khỏi sự ảo tưởng. Thú thật, tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì sau khi cô ấy nói đồng ý.
Nhờ trí tưởng tượng bay bổng, tôi phấn khích tới nỗi không để ý đến bài phát biểu lê thê của thầy hiệu trưởng. Trước khi tôi kịp nhận ra, lễ khai giảng đã kết thúc, và toàn bộ học sinh đang trên đường quay về lớp của mình.
Ờm… Tôi cũng chẳng nhớ tôi đã nói gì trong lúc giới thiệu bản thân vào tiết chủ nhiệm. Chắc tại có thằng bạn thân trong đội bóng rổ năm ngoái – Ryu Nanamura mà tôi không gặp phải bất kì rắc rối nào trong việc giới thiệu bản thân và kết bạn.
Ngược lại, Arisaka chỉ đơn giản là giới thiệu tên của cổ.
“Tôi là Arisaka. Mong mọi người giúp đỡ.”
Tôi bị bất ngờ bởi phong thái lạnh lùng của cô nàng, như thể ‘việc’ mà chúng tôi làm trước khi khai giảng là chưa từng xảy ra. Có lẽ nào, tôi là người duy nhất phải chịu cảm giác khốn khổ khốn nạn này…
Ơ mà kìa, hình như cô ấy liếc tôi sau khi giới thiệu bản thân. Chỉ bằng một cái nhìn, tôi đã có thể hiểu được rằng: Tỏ tình thành công rồi chu choa má ơi. Bất giác, tôi nở một nụ cười.
Ở bên Yoruka Arisaka, tôi bị căng thẳng bởi nhan sắc trời phú của cô. Nhưng nếu đã quen với điều đó, mọi thứ sẽ như một cánh đồng hoa vào mùa xuân vậy – Đẹp tuyệt, muôn màu, muôn vẻ.
Mà, dù nụ cười của tôi bị coi là tà dâm cũng chẳng sao. Không sao mà… Không sao… mà…
“Nguy thật…”
Bây giờ, tôi trông mong những ngày tháng mai sau…
Như đã hứa, tôi sẽ không phát cẩu lương với Arisaka khi ở trong lớp. Tôi không muốn khoe cô người yêu của mình, và may thay, tôi có quyền giữ bí mật. Nhưng dĩ nhiên, giấu đầu thì hở đuôi. Cảm xúc tôi đang che giấu có thể bị lộ ra bởi nhiều cách khác nhau.
Dù đã cố gắng hết mức, mắt tôi vẫn hướng về phía cô bạn gái của mình.
“Không ngoài dự đoán, Siêu Poker Face nhỉ.”
Trông Arisaka hoàn toàn bình thản. Nhìn cô vô cảm đến mức tôi gần như quên béng về mối quan hệ này. Tôi lấy tay véo má mình, hoang mang tự hỏi chẳng biết rằng đó có là sự thật không. Đau. Vậy đó là thật à?
“Sena. Từ nãy đến giờ cậu cứ lơ đãng, mất tập trung và làm mấy điều kì lạ là sao?”
Kanzaki-sensei – Người đang đứng sau bàn giáo viên, không thể không chú ý đến những biểu hiện bất thường của tôi.
“Dạ?”
“Trở lại mặt đất đi, năm nay cậu cũng làm lớp trưởng mà?”
Kanzaki-sensei thở dài và gọi một bạn khác: “Hasekura, cho mọi người đứng dậy.”
“Vâng. Vì Sena hôm nay phê đồ nên em sẽ nói vậy. Cả lớp, đứng-”
Tiết chủ nhiệm kết thúc với những lời an ủi của Yoruka Arisaka.
“Chào Sumisumi. Buổi sáng ông có mặt như người chết, mà giờ nhìn tâm trạng tốt ghê nhể?”
Cô gái vừa gọi tôi với giọng lém lỉnh là Hinaka Miyauchi. Cô nàng có mái tóc nâu nhạt ngang vai, tai xỏ khuyên. Nhìn hầm hố xỏ khuyên thế mà lại có một khuôn mặt rất trẻ con, đôi mắt ngây thơ khiến người khác nghĩ đến một con vật nhỏ đáng yêu.
Tuy vậy, cô lại chỉ cao ở mức trung bình, nếu không muốn nói là thấp. Đôi chân mảnh khảnh, nhìn xa xa nó cứ na ná cái que củi. Ngoài ra, cô luôn luôn mặc một chiếc hoodie siêu to khổng lồ thay vì mặc đồng phục. Do quá cỡ, cái áo luôn tuột khỏi một bên vai, cũng như dài quá tay. Cũng vì vậy, cô bạn này luôn có thói quen nghịch phần áo lòi ra ngoài.
Trường cao trung Eisei – nơi chúng tôi đang theo học, so với các trường dự bị khác thì tự do hơn rất nhiều, nên việc ăn mặc theo phong cách học sinh được cho phép.
Cô ấy cũng có thói quen những đặt biệt danh kì lạ cho bạn thân của mình. Ví dụ như tôi, Kisumi thì cổ chế thành Sumisumi, còn tôi gọi cô ấy là Miyachi.
“Hử, vậy à? Tôi hoàn toàn bình thường mà.”
“Thế thôi, bỏ qua đi. Mà tui vẫn không hiểu tại sao Kanzaki-sensei lại cho Sumisumi làm lớp trưởng 2 năm liền.”
“Miyachi à – Tui làm thay người ta thôi.”
“Và cô nàng đó là Asahime đúng chưa?”
“Tôi không nói là tôi muốn làm đâu.”
“Năm ngoái ông cũng nói như vậy, nhưng ông có từ chối đâu?”
Miyachi nở nụ cười.
“Tui sẽ bầu cho ông. Nêu Sena là cán bộ lớp, tui có thể làm bất kì điều gì tui muốn.”
“Oi, Hinaka, đừng coi tôi như tên sai vặt chứ?”