Hồng Liên vô cùng hoảng sợ, nàng ta ra sức ép nguyên thần của mình rời khỏi khối thân thể đã mục nát này nhưng đều vô dụng. Nàng ta muốn mở miệng kêu cứu nhưng lại không thể nói thành lời, hai xương hàm va chạm vào nhau kêu lên cáp cáp chói tai.
Lúc này nguyên thần Tang Ca đã trở lại với thân thể, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ấn ký hình ngọn lửa nơi mi tâm nàng đang dần tan biến. Ấn ký đó tượng trưng cho Phượng Đồ đẳng, nay Phượng Đồ đăng đã bị nàng lấy ra ngoài thân thể, đương nhiên ấn ký ấy cũng không còn nữa.
Người đứng quan sát mọi chuyện xảy ra ở một bên - Bạch Lăng bấy giờ bỗng xuất hiện dìu Tang Ca đứng dậy, cũng không kịp suy nghĩ đã đỡ nàng lên kiếm phi hành rời đi.
Phong Liên Dực đứng phía xa không biết nghĩ gì, thế mà lại không đuổi theo hai người bọn họ. Hắn nâng tay xoa đi vết máu nơi khóe miệng, sau đó lạnh nhạt xoay người rời đi.
Nơi vừa xảy ra ác chiến bỗng chốc chẳng còn bóng người, chỉ còn lại mình thân xác trống rỗng của Cơ Diệp. và bộ xương khô Hồng Liên đang đau đớn lăn lộn dưới mặt đất.
Đau đớn bắt đầu khiến thần trí của Hồng Liên trở nên mơ hồ, nàng ta chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là giế/t chết Tang Ca, bắt Tang Ca phải trải qua đau đớn gấp trăm ngàn lân mới có thể thỏa nỗi hận này!
Cũng chính vì không có ai ở đây, cho nên không ai chú ý tới thân xác của Cơ Diệp bỗng hóa thành hàng ngàn con hồ điệp, hồ điệp màu trắng trong suốt hòa lẫn vào trong bóng đêm bay từng đàn từng đàn về phía Quỷ giới.
Ở Quỷ giới, Liên Trì đang bế quan tu luyện trong động thì bị tiếng gió đánh thức, hắn mở mắt ra nhìn chỉ nhìn thấy từng đàn hồ điệp đang bay tới, hồ điệp xuyên qua cửa đá dày vây quanh thân thể Liên Trì. Hắn đưa tay lên chạm thử vào một con, tức thì hồ điệp đó tan biến, hóa thành một tia lực lượng dung nhập vào thân thể hắn.
Có một con mở đầu, hàng ngàn hồ điệp kia không ngừng không ngừng dung nhập vào thân thể Liên Trì. Tới khi con hồ điệp cuối cùng biến mất, Liên Trì cũng đã hộc máu ba lần. Những ký ức biến mất, mơ hồ trước kia giờ phút này bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhìn từng mảnh ký ức kia trôi nổi trước mặt mình, Liên Trì chống tay lên cửa đá, nở nụ cười thê lương.
Hóa ra duyên phận cũng là một thứ rất kỳ diệu, có lẽ Diêu Phù Tang nói đúng, vô duyên ắt không thể cưỡng cầu...
Diễm Linh Cơ đang ngủ say bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình bay lơ lững. Nàng ta mở mắt ra mới phát hiện không phải mình nằm mơ mà thật sự bản thân nàng †a đang phiêu đãng trên không trung.
Nơi này âm u không chút sinh khí nào, trong lòng Diễm Linh Cơ sinh hoảng sợ, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Liên Trì im lặng đứng trước mặt mình, nàng ta không khỏi vui mừng reo lên: "Liên Trì!"
Vừa nói, nàng ta vừa đứng dậy muốn đi tới chỗ hản, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình không thể động. Còn Liên Trì đứng đối diện nàng ta vẫn thờ ơ.
Lòng Diễm Linh Cơ lạnh lẽo, nàng ta nói: "Liên Trì, ngươi làm gì thế này?"
Liên Trì cũng không thèm xoay lưng lại, nhưng Diễm Linh Cơ vẫn nghe thấy giọng nói của hắn vang lên đều đều, hắn nói: "Bổn tọa đã từng nói, bổn tọa ghét nhất những kẻ tự chủ trương cho mình là đúng không phải sao?"
"Vậy... Vậy thì thế nào?" Vừa nghe thấy lời này, Liên Trì đột nhiên xoay người mỉm cười, thản nhiên nói: "Mà ngươi... Năm lần bảy lượt tự chủ trương cho mình là đúng!"
Diễm Linh Cơ há miệng: "Ta..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Liên Trì cắt ngang: "Bổn tọa đã cảnh cáo ngươi, không được phép đụng tới Tang Ca. Mà ngươi thì thế nào? Không chỉ lừa nàng tới vực Ma uyên, còn ra tay tàn độc đẩy nàng xuống miệng vực.
Tiếp đó lại xóa ký ức của bổn tọa, ngăn không cho bổn tọa tìm nàng..."
Thân thể Diễm Linh Cơ khẽ run rẩy: "Ngươi lấy lại ký ức rồi!"
Tuy đây là câu hỏi những ngữ khí lại hoàn toàn khẳng định.
Nhưng Liên Trì không trả lời câu này của nàng ta mà lại nói một câu chẳng liên quan: "Ngươi có cảm thấy nơi này rất quen mắt không?"
Nghe hắn nói như thế, Diễm Linh Cơ đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ nàng ta mới phát hiện bản thân mình đang đứng trên miệng vực Ma uyên, phía sau lưng Liên Trì chính là vực Ma uyên sâu thăm thẳm.
Gương mặt Diễm Linh Cơ trầm xuống, tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh hỏi hắn: "Ngươi muốn giết ta sao?"
Liên Trì chậm rãi bước về phía nàng ta, đưa tay lên đã có thể dễ dàng túm chặt lấy cái cổ mảnh khảnh kia. Hắn dùng sức nửa lôi nửa kéo Diễm Linh Cơ đi về phía miệng vực, đoạn nói: "Giết ngươi chỉ làm bẩn tay bổn tọa... Những việc mà ngày hôm đó Tang Ca phải trải qua, hôm nay bổn tọa muốn ngươi nếm thử!"
Quá trình nếm thử đó, cả đời này Diễm Linh Cơ cũng không muốn nhớ lại. Đứng trước Liên Trì, chút lực lượng nhỏ bé của nàng ta còn chưa khiến hẳn đặt vào mặt, cho nên nàng ta chỉ có thể cắn răng đối mặt với lửa giận của hẳn.
Mãi tới tận khi thân thể rơi xuống vực sâu Ma uyên, Diễm Linh Cơ mới nhận ra, hóa ra tuyệt vọng chính là cảm giác này. Cảm giác thân thể không phải là của mình, cảm giác chờ đợi cái chết ập tới, cảm giác khi biết rằng bản thân sẽ mãi mãi tan biến...
Diễm Linh Cơ chỉ là một quyển Phượng Đồ đằng, nàng ta không có nguyên thần, không có kiếp sau, nếu như ý thức tan biến sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Mà ý thức của nàng ta đang dần tán loạn khắp nơi, nàng ta sẽ phải chết ư?
Diễm Linh Cơ không phải Tang Ca, không phải phượng hoàng, nàng ta không có cách nào khiến bản thân sống lại được, nhưng nàng ta không muốn chết, nàng ta còn muốn sống!
Nếu như có người cứu... Thật tốt!
Cảm giác thân thể sắp chạm tới đáy vực, Diễm Linh Cơ nhắm mắt chờ đợi cơn đau ập đến, thế nhưng thứ chờ được không phải là cảm giác đau đớn mà là cảm giác ấm áp vững chãi.
Nàng ta hé mắt ra nhìn, hóa ra thật sự có người đã cứu nàng ta, mà một nam nhân có dung mạo vô cùng thanh tú mà nàng ta từng gặp một lần, Vô Tâm.
"Tiểu hòa thượng, ngươi tới cứu ta sao?" Diễm Linh Cơ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thính lực của Vô Tâm vẫn luôn rất tốt, hắn ừ một tiếng xem như đáp lại, xong lại cảm thấy trả lời như vậy có hơi mờ ám, cho nên lại nói thêm: "... Nữ thí chủ, lân này theo bần tăng về Phạm Âm cốc để tịnh hóa oán khí đi thôi."
Nghe tới đây, Diễm Linh Cơ bỗng cười rộ lên, nụ cười xinh đẹp kiều diễm khiến lòng người ngây ngất, nàng ta yêu kiều nói: "Vê Phạm Âm cốc rồi, ngươi sẽ cứu ta chứ?"
Bước chân của Vô Tâm vẫn rất vững vàng, hắn đáp: "ừ"
"Ngươi sẽ cứu ta thật chứ?" Diễm Linh Cơ vẫn rất lo lắng cho tính mạng của mình.
"Ừ," Vô Tâm vẫn chỉ đáp lại một chữ. Nhưng một chữ này cũng đủ để trấn an ý thức đang bay tán loạn của Diễm Linh Cơ, nàng ta mỉm cười xinh đẹp dụi dụi đầu vào ngực Vô Tâm như có ý làm nững: "Vậy được, vậy thì ta đồng ý. Nhưng ngươi không được nuốt lời đâu, ngươi nhất định phải cứu người tai"
Lòng Vô Tâm nao nao, hắn bỗng nhiên hoảng sợ, nghỉ ngờ quyết định của mình là đúng hay sai.
Tiếng chuông bạc leng keng treo như cổ chân Diễm Linh Cơ cùng bóng người cao lớn vững chãi của Vô Tâm dần dần biến mất sau tầng tầng lớp lớp ma khí ở đáy vực Ma uyên.
Cuộc đời của Cơ Diệp đã kết thúc, nhưng cuộc đời của Diễm Linh Cơ giờ phút này mới chính thức bắt đầu...