“Thật tình không dấu ngươi, bổn tọa cũng không biết nên cứu ngươi như thế nào.” Huyết Vũ lắc đầu, thật sự hết cách.
“Ngươi… Cúi đầu xuống, ta muốn nói cho ngươi biết chuyện này.” Tang Ca vẫn túm chặt lấy tay của hắn không bỏ.
Người xưa có câu, không làm trái với ý nguyện của người sắp chết. Tuy rằng Huyết Vũ không thích đọc sách, nhưng đạo lý này hắn vần rõ. Hắn cúi thấp đầu, ghé sát vào tai Tang Ca, muốn nghe xem nàng còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không.
Độc của Tang Ca đã lan tới tận tim, cả người nàng vô cùng đau nhức, ngay cả thở cũng thấy khó nhọc, miệng mấp máy mấy lần, nhưng Huyết Vũ vẫn không nghe rõ được nàng đang nói cái gì.
Hắn lại cúi sát người thêm một chút.
“Á!” Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, lấy tay che đi tai của mình. Bởi vì Tang Ca lại đột nhiên cắn tai của hắn. Hàm răng nàng sắc bén vồ cùng, lại thêm việc dùng sức, chảy máu là điều không thể tránh khỏi.
Huyết Vũ đen mặt, vừa định tới đá nàng một cái. Thì lúc này lại thấy Tang Ca nở nụ cười, gương mặt nàng tái nhợt xinh đẹp, nay lại nở nụ cười yếu ớt, như liễu rũ trước rõ, khiến người khác muốn bảo vệ vô cùng.
Nhưng rất nhanh, Huyết Vũ lại chỉ còn cảm giác muốn chết nàng, bởi vì sau khi khóe miệng Tang
Ca dính máu của hắn, nàng tự cắn môi của mình ra, máu hai người hòa làm một, Tang Ca lẩm bấm trong miệng, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ý cười.
“Không xong!” Lục Xà bên cạnh nhìn thấy Tang Ca như vậy, lập tức hốt hoảng, biến về bản thể, quấn chặt lấy người Tang Ca, chỉ muốn mau chóng giế,t chết nàng.
Tuy gương mặt Tang Ca càng ngày càng trắng, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, nhưng miệng nàng vần lẩm bấm.
Đột nhiên lúc này trời nổi dị tượng, bầu trời đang sáng trong đột nhiên tối sầm lại. Quanh người Tang Ca và Huyết Vũ bị một ánh sáng trắng bao bọc. Lục Xà bị quầng sáng này bắn xa ra ngoài vài mét, thân rắn đạp vào cây cổ thụ tới phụt máu.
Lục Xà càng nhìn càng cảm thấy không ổn, mấy lần muốn xồng vào nhưng đều bị bắn ra ngoài, cuối cùng hắn lau máu nơi khóe miệng, đứng dẹp qua một bên im lặng quan sát tình hình, khồng dám vọng động.
Hai cột sáng bao bọc hai người dần dần quyện vào làm một, trước mắt Lục Xà hiện lên cảnh tượng có lẽ là cả đời này hắn chưa bao giờ nhìn thây.
Một bên ánh sáng trắng đã thay bằng màu đỏ rực như máu, trong đó Tang Ca da biến trở về bản thể là một con Phượng Hoàng đỏ như máu, dang rộng cánh bay qua bay lại. Thi thoảng lại cất tiếng hét lớn thê lương.
Một bên thì Huyết Vũ đã được thay bằng một con Huyết Vũ Đằng Xà có hai cánh đang dang rộng, phần đuôi rắn liên tục đánh vào bức tường lửa bên kia, ngay cả đuôi rắn cháy xém ra mùi khét cũng không thèm để ý.
Áp lực giữa hung thú và thần thú tỏa ra khiến một con rắn xanh nhỏ bé như Lục Xà khồng chịu nổi, bị bắn bay xa ra vài mét.
Cuối cùng mọi chuyện kết thúc thế nào hắn cũng không rõ, chỉ biết sau khi hắn tỉnh lại, Tang Ca và Huyết Vũ đã biến trở thành hình người. Gương mặt Tang Ca hồng hào khỏe mạnh, nào còn dấu hiệu trúng độc.
Còn gương mặt Huyết Vũ bên cạnh không tốt lắm, gương mặt âm u, liên tục nghiến răng nghiến lợi, bàn tay thi thoảng lại lóe lên linh lực, bao nhiêu lần muốn đánh nó lên người Tang Ca nhưng lần nào tới gần Tang Ca cũng đều bị đánh trật ra ngoài.
Lục Xà cẩn thận bước tới gần, quỳ một chân cung kính với Huyết Vũ. Cũng không khỏi lý do vì sao Tang Ca lại khỏi độc.
Không chỉ Lục Xà, mà ngay cả Huyết Vũ cũng nghĩ Tang Ca đã khỏi độc, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết, độc tính chỉ dược ép lại chứ không hề biến mất. Trong vòng trăm năm tới nàng khồng thể vận dụng linh lực trên quy mô lớn, nếu không nhất định sẽ độc phát thân vong.
Nhưng Tang Ca nghĩ, hiện tại Lục giới yên bình, đừng nói tới trăm năm, cho dù là nghìn năm nàng
cũng chẳng cần phải dùng linh lực trên quy mô lớn tới như vậy.
Nàng ký huyết khế với Huyết Vũ, nói đúng hơn là lừa hắn ký huyết khế. Nhưng Tang Ca cũng biết đó chỉ là cách tạm thời, nhìn bộ dạng cử chỉ của Huyết Vũ chắc chắn cũng không phải hạng bình thường, cho nên không dám cưỡng ép hắn ký khế ước chủ tế, lại cũng không dám ký khế ước bình đẳng… Cho nên đành ký một loại khế ước đặc biệt khác,đó chính là sinh tử. Nếu nàng chết, hắn sẽ vong. Đồng dạng, nếu nàng vong, hắn cũng không thoát được.
Đó chính là lý do vì sao Huyết Vũ không dám giết Tang Ca. Tuy rằng có khế ước, nhưng Tang Ca cũng chẳng muốn dính dáng gì tới hắn. Ký huyết khế chẳng qua là trong lúc gấp gáp muốn giữ mạng sống tìm tạm kế hoãn binh mà thôi.
Tang Ca nhìn trời, cũng sắp sáng rồi, nàng không thể tiếp tục ở đây lâu hơn nữa. Tang Ca cũng chẳng buồn nhìn Huyết Vũ, xoay người đi thẳng.
Huyết Vũ nghẹn một cục tức không biết xả cho ai, điên cuồng tàn phá khu rừng đó, dọa cho hung thú nhỏ bé kia sợ hãi, rụt vào một góc không dám ho he, chỉ có thể nhỏ nước mắt nhìn nơi ở của mình bị tàn phá.
Lục Xà không hổ là bề tôi trung thành của Xà Vương, im lặng nhìn nơi của ở mình bị Huyết Vũ không thương tiếc phá hủy cũng chẳng nói gì. Tới khi Huyết Vũ thấm mệt dừng tay hắn lại còn dọn sẵn bàn ghế cho Huyết Vũ ngồi, cung kính mời hắn uống trà.
Cũng chẳng ai biết hắn lôi bàn ghế cùng trà ở đâu ra giữa khu rừng này. Lục Xà khồng nói, Huyết Vũ cũng chẳng muốn quan tâm.
Cuộc gặp gỡ của Huyết Vũ và Tang Ca chính là diễn ra như vậy.