"Buông tay ra! Tôi không cho phép cậu đụng vào con bé!" Lương Bân rống to, tức giận trừng mắt nhìn Sở Du đang chạm vào đầu ngón tay của Lương Ý.
Sở Du tựa như hoàn toàn không thấy tiếng rống giận ngăn cản của Lương Bân. Ánh mắt anh đờ đẫn, nhìn chăm chăm vào hai mắt đang nhắm chặt của Lương Ý thật lâu, anh không hề nhúc nhích, bộ dạng giống như một người gỗ bất động.
Trái lại, đại sư Cố nện từng bước chân nặng nề đi tới, ông ta nhìn Sở Du tự giễu cười một tiếng, "thật không ngờ cậu còn có thể tỉnh lại."
Sở Du vẫn không có phản ứng gì, một lúc sau, đầu ngón tay cứng ngắc của anh nhẹ nhàng duỗi về phía trước chút, rồi chậm rãi thu tay lại, nắm thật chặt năm ngón tay của Lương Ý trong lòng bàn tay mình.
Đại sư Cố lạnh lùng liếc nhìn Lương Bân cách đó không xa, ông ta đè lại vết thương trên bụng, ngước mắt nhìn những thi thể trên nóc phòng dưới đất gần như sắp hòa tan vào trong ánh sáng của pháp trận.
Thời gian gấp rút lắm rồi!
Đại sư Cố cắn răng, nhìn về phía mẹ Sở và quản gia, nhanh chóng kéo thân thể nặng nề của mình bằng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ hai người bọn họ. Máu tươi từ vết thương trên bụng tràn ra khỏi kẽ tay. đã bị thương còn hoạt động trong thời gian dài, khuôn mặt của ông ta ướt đẫm mồ hôi, trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Lương Bân chống một tay xuống đất, cố gắng đẩy cơ thể ngồi dậy, anh muốn đứng lên ngăn cản hành động của đại sư Cố. Nhưng lúc vất vả lắm mới dựng được một chân lên, thì chân phải lại tê rần một trận, anh vô lực ngã xuống đất một lần nữa.
"Đáng chết!" Lương Bân oán giận thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
Lúc này, đại sư Cố đã bước ra khỏi ranh giới của pháp trận, ông ta vươn tay, kéo cánh tay của quản gia lôi vào bên trong.
Đột nhiên, một con dao gọt trái cây sắc nhọn xé gió lao vút trong khoảng không u ám, đại sư Cố nhướng mày, theo bản năng nghiêng đầu tránh né. Con dao sượt qua, không tấn công được ông ta.
"Là bà?" Đại sư Cố nheo mắt lại, nhìn người đã đánh lén mình, mà người này chính là dì Linh đã bị mẹ Sở giam lỏng mấy ngày trước.
Dì Linh nắm thật chặt một con dao gọt trái cây khác trong tay, cảnh giác nhìn ông ta. Vẻ mặt bà có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt lại lộ rõ ra sự sợ hãi và hoảng hốt trong lòng.
Cố đại sư cười khẩy, "Cầu thang đá đã bị phá hủy, bà xuống đây bằng cách nào? Hay là. . . . . ." Ông ta dừng một chút rồi nói: "Ngay từ đầu bà đã ở đây?"
Dì Linh không nói gì, ánh mắt lóe lên, ngầm chấp nhận suy đoán của đại sư Cố.
Đại sư Cố lui về phía sau một bước, dường như không có ý muốn ra tay với bà, "Bà muốn sống tiếp chứ?"
Dì Linh vẫn không lên tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn lướt qua quản gia, bàn tay cầm con dao gọt trái cây khẽ run lên một cái.
"Nếu còn muốn sống thì kéo bọn họ tới đây." Đại sư Cố lạnh nhạt ném cho dì Linh một điều kiện trao đổi. Tuy thân thể này của ông ta khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng đã bị thương không nhẹ, còn tự chặt mất một cánh tay, đối với linh thể của ông ta mà nói đã xuất hiện sự tổn hại ở mức độ nhất định; vì vậy ông ta nhất định phải triển khai thuật pháp thật nhanh. Mà hai người đang nằm kia ắt phải dùng đến, nếu có thể lợi dụng người phụ nữ này làm việc cho mình thì không còn gì tốt hơn, ít nhất cũng có thể bảo toàn sức lực của bản thân.
Vậy mà, "không!" Dì Linh không một chút do dự bật thốt lên, từ chối điều kiện của Đại sư Cố.
Đại sư Cố nhíu mày càng thêm sâu, ông ta thu lại vẻ mặt giả bộ thản nhiên lúc trước, trong mắt mang theo một chút cảnh giác.
"Xem ra bà không nguyện ý hợp tác rồi." Đúng là một đám không có đầu óc! Đại sư Cố bất chợt nâng bàn tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một ngọc lửa màu đỏ ở không trung. Ông tay giương lên chuẩn bị tấn côg về phía dì Linh.
"Vèo-----"
Lưỡi dao sắc bén đâm lút vào sau lưng làm đại sư cố tạm ngưng động tác, ông ta mở to mắt, không thể tin quay đầu nhìn Lương Bân ở phía sau đang nửa ngồi nửa quỳ, lợi dụng phù thuật Lăng không rút con dao từ bụng của Lương Ý rồi bắn về phía ông ta.
“Lương-----Bân --------“
Tiếng nói của đại sư cố âm trầm tràn đầy tức giận, làm người khác nổi cả da gà. Vết thương sau lưng điên cuồng tràn ra máu tươi, một dao kia của Lương Bân so với cú tấn công của Lương Ý còn gây ra sự tổn hại lớn hơn.
không khó nhận ra trước khi ra tay, Lương Bân đã cho thêm một loại bùa chú nào đó vào con dao nên mới có thể làm cho đại sư cố bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn thành công kiềm chế sức mạnh thi triển thuật pháp của ông ta.
Lúc này là thời điểm tấn công rất tốt, dì Linh đứng cách đại sư cố không xa tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này. Tay bà nắm chặt con dao, chạy như bay, chuẩn xác đâm thẳng vào ngực ông ta. Đại sư cố lửa giận ngút trời, trong nháy mắt, ông ta phá bỏ sự kiềm chế của Lương Bân, cánh tay duy nhất hất mạnh, đánh dì Linh ngã về phía tảng đá.
Lương Bân kinh hãi, anh cho rằng mình đã đánh lén thành công, không ngờ đại sư cố lại có công lực cao thâm đến vậy, dồn hết sức mạnh cơ thể để phá bỏ sự kềm hãm của anh. Lương Bân nhanh chóng liếc nhìn con dao trên người Sở Du, kéo thân thể bị trọng thương bò về hướng đó.
Đại sư cố bị thương không nhẹ, ho khan hai tiếng, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đúng lúc này ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Lương Bân đang bò tới chỗ Sở Du thì lập tức nhíu mày. Ông ta giơ tay lên, dùng thuật Lăng không kéo mẹ Sở và quản gia tiến vào trong pháp trận.
“không ------“ Khóe miệng dì Linh tràn đầy máu tươi, thê lương kêu một tiếng.
“Mở -------“
Ánh sáng bên trong pháp trận bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, tốc độ lớn dần tạo thành một tấm lá chắn mỏng bao quanh bên người. Lương Bân ngẩng đầu, chỉ thấy toàn bộ thi thể treo trên nóc phòng dưới đất đã tan rã hết; quản gia và mẹ Sở thì bị những bàn tay máu quấn chặt, sắc mặt hai người trắng bệch.
“Thiếu giá! Thiếu gia! Cậu tỉnh lại đi!” Dì Linh không màng tới nguy hiểm của bản thân, chạy vọt tới trước pháp trận, lấy tay che bớt ánh sáng chói mắt. Bà muốn xông vào bên trong nhưng bàn tay vừa chạm vào ranh giới thì ngay lập tức bị thiêu cháy đen. Dì Linh khổ sở vội vàng thu tay lại, sốt ruột nhìn Sở Du và quản gia.
Sở Du ngây dại nắm chặt tay Lương Ý, vẻ mặt không có chút biến hóa nào.
Đại sư cố thở gấp, kéo thân thể bị tàn phá nặng nề gian nan đi đến trước mặt Sở Du. Ông ta ngồi xổm xuống, nhìn gò má đẹp đẽ của anh, bỗng phá lên cười, sự điên cuồng trong ánh mắt không có cách nào che giấu được.
“Thân thể của cậu sẽ là của tôi nhanh thôi.”
Bàn tay đang nắm tay Lương Ý của Sở Du đột nhiên động đậy.
“Thiếu gia, chính đại sư cố đã giết chết cậu! Tôi đã biết tất cả rồi.” Dì Linh đứng bên ngoài pháp trận khàn giọng hét lớn.
Lời nói bất ngờ của bà làm Lương Bân kinh ngạc.
Mà tiếng cười của đại sư cố lúc này đã ngừng lại, có lẽ do tinh thần của ông ta đã chịu đựng tới cực hạn, không thể tiếp tục duy trì hơn nữa liền đổ người ngã xuống. Nhưng nụ cười trên khóe miệng ông ta vẫn không hề biến mất.
Đôi mắt vô hồn của Sở Du dần dần thu hồi tiêu cự, anh kéo tay Lương Ý áp vào bên má mình, lưu luyến nhẹ nhàng ma sát.
“Tại sao?” Anh nhắm mắt lại, nhỏ giọng nỉ non.
Đại sư cố cười lạnh, châm chọc nói: “Tại sao ư? Cậu lại có thể hỏi một câu buồn cười thế này à? Đương nhiên là vì tôi muốn trở thành thuật giả có sức mạnh lớn nhất rồi. Thân là người thừa kế duy nhất, có thể kéo dài huyết mạch của nhà họ Sở, chỉ có cậu mới có đủ điều kiện để tôi luyện ra xác chết của quỷ. Nếu cướp được thân thể câu thì tôi nhất định sẽ trở thành thuật giả lợi hại nhất thế gian này!”
Dứt lời, đại sư cố hả hê ngước mắt, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Sở Du. Vậy mà Sở Du lại làm ông ta thất vọng, anh chỉ thoáng kinh ngạc nhìn Lương Ý đã hoàn toàn biến mất đi hơi thở, sau đó bi thươngcười một tiếng, dùng hết sức lực rút con dao đang cắm trên ngực mình ra.
Trong nháy mắt dao bị rút ra ngoài, máu tươi như suối tràn ra, thấm ướt quần áo anh, bắn lên cả gương mặt trắng bệch của Lương Ý. Đầu ngón tay Sở Du run rẩy, cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu trên mặt cô, tư thế thành kính thận trọng giống như đang chạm vào một bảo vật trân quý hiếm thấy, chỉ sợ lơ đãng một chút sẽ lỡ tay làm hỏng.
Ánh sáng trong pháp trận càng lúc càng mạnh mẽ, quản gia đang hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn sang thấy mẹ Sở vẫn đang bất tỉnh, mặt ông ta biến đổi. Quản gia ra sức gỡ những bàn tay máu đang bám lấy mẹ Sở, muốn cứu bà ra khỏi những thứ quái đản này.
“A Quản -----“ Dì Linh thấy quản gia đã tỉnh lại, nhất thời kích động chạy dọc theo pháp trận đến gần chỗ ông ta hơn, mắt cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm quản gia.
Sở Du nghe thấy tiếng dì Linh hét lớn, quay đầu lại, âm trầm nhìn quản gia và mẹ Sở, chợt cười lạnh.
“Cậu cười cái gì?” Đại sư cố mím môi hỏi.
“Bắt đầu rồi.” Anh vứt cho đại sư cố một câu trả lời không đầu không đuôi.
Đột nhiên một luồng ánh sáng màu đỏ vô cùng chói mắt từ trên nóc phòng dưới đất chiếu thẳng xuống đất, trừ Sở Du và đại sư cố ra, những người còn lại đều không chịu nổi luồng ánh sáng này, tất cả đều theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.
Đồng thời, một trận gió lạnh không biết từ đâu tới dâng lên, chuyển động nhanh dần rồi điên cuồng xoáy tròn bên trong pháp trận. Máu tươi dưới các rãnh trên mặt đất cũng bị cuốn lên theo, trôi dạt giữa không trung. Theo thời gian, màu máu loãng dần, cuối cùng thì tiêu tán hết không còn dấu vết. Lúc này, pháp trận không còn sót lại một chút máu nào, sạch sẽ như thể những thứ máu thịt lẫn lộn kia chưa từng tồn tại.
Khoảng chừng , phút sau, gió lạnh yếu dần. Lương Bân lặng lẽ mở mắt ra. Phòng ngầm dưới đất sạch bong khiến anh thóang ngây người, quản gia và mẹ Sở nằm cách anh không xa, chỉ không biết là còn sống hay không.
Lương Bân dùng khuỷu tay bò về phía trước, đột nhiên, trước ngực xuất hiện một vật khiến anh chú ý. Lương Bân cúi đầu, thì ra là một con dao cốt. Anh liếc mắt nhìn ”Sở Du” đứng ở giữa pháp trận, nhắm chặt hai mắt, đang điều chỉnh linh thể. Lương Bân nhanh chóng nhặt dao cốt lên, giấu kỹ dưới ống tay áo mình.
Huyết Diệp cất kỹ trong ngực lúc này lại phát ra ánh sáng, anh cảm thấy mình đã khôi phục được một chút sức lực. Bước chân thoáng lảo đảo, nhưng vẫn có thể đứng vững, Lương Bân bước nhanh tới chỗ Sở Du, đến khi cách khoảng hai, ba bước chân thì rút con dao cốt ra, dứt khoát đâm thẳng vào tim anh.
“không ---------“ Tiếng thét phẫn nộ phát ra từ miệng Sở Du, ánh mắt anh tràn đầy lệ khí trừng lớn, móng tay dài ra trong nháy mắt, cánh tay vươn ra hướng tới bụng của Lương Bân ……