"Ông định làm gì?" Sắc mặt sư phụ âm trầm nhìn cánh tay đã bị cắt lìa nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn đại sư Cố tràn đầy phòng bị.
Đại sư Cố dùng bàn tay còn lại đè lên cánh tay cụt đầm đìa máu tươi, trên mặt không có lấy một chút đau đớn, mà ngược lại còn hết sức hưng phấn và vui sướng.
"Trận pháp mở trước dự định nên có chút sai lệch, phải dùng máu thịt để bù vào, chẳng lẽ ông lại không biết?" Giọng nói của ông ta không hề khách khí trực tiếp giễu cợt sư phụ.
Sư phụ đương nhiên hiểu điều đó, nhưng muốn bù vào chỗ sai lệch kia không phải là xác thịt của người bình thường, mà phải là xác quỷ có năng lực cường đại. Chỉ dựa vào một chút máu thịt này hoàn toàn không đủ để hoàn thành thứ pháp thuật đi ngược lại với trời đất kia, nếu vậy, tại sao ông ta còn phải làm như thế?
Dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của sư phụ, đại sư Cố nhếch miệng lên cười: "Dựa vào một chút máu thịt này tất nhiên là không thể đủ để hoàn thành pháp trận rồi. Nhưng tôi còn có thêm mạng người để tế đấy!"
"Cái gì? !" Sư phụ hoảng hốt.
"Sư phụ!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, sắc mặt sư phụ cứng ngắc. Ông chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi vui mừng đang đi xuống từ cầu thang đá, hô hấp của ông như ngừng lại.
"Sao hả? Trước khi chết có thể nhìn thấy đồ đệ của mình, cũng không tệ đấy chứ!" Nụ cười trên khóe miệng của đại sư Cố càng sâu hơn, ánh mắt di chuyển dần sang gương mặt tuấn tú của Lương Bân.
"Ông. . . . . ." Sư phụ tức giận nhìn đại sư Cố, cả người run rẩy, ông nhanh chóng quay đầu, lớn tiếng nói với Lương Bân: "Đừng xuống đây, mau quay về ngay! Tất cả quay về hết cho tôi!"
"Sư phụ! Tại sao?" Lương Bân vừa dứt lời, hình ảnh Lương Ý toàn thân đẫm máu đập ngay vào mắt anh. Sắc mặt anh trong thoáng chốc trở nên tái nhợt, anh theo bản năng lao xuống cầu thang, muốn vọt tới trước mặt em gái kiểm tra thương thế của cô.
"Đừng tới đây!" Sư phụ lớn tiếng cảnh cáo.
Nhưng ý niệm muốn xem xét vết thương cho Lương Ý chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ khiến Lương Bân không để ý đến sư phụ mình đang nói cái gì. Ngay tại thời điểm anh chạy đến bậc thang đá cuối cùng thì, "Ầm ——"
Phòng dưới đất đột nhiên chấn động, thang đá sau lưng Lương Bân sụp đổ trong nháy mắt, đám cảnh sát phía sau cùng đất đá rơi thẳng xuống mặt đất, thậm chí còn có người bị đá rơi đè lên cơ thể. Cả phòng dưới đất nhất thời chìm trong tiếng kêu thét đau đớn.
"A Bân ——" Sư phụ không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng kéo thân thể bị thương đi đến chỗ Lương Bân.
Lúc này, một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt lóe lên bắn thẳng vào lưng sư phụ rồi biến mất, vì lo lắng cho Lương Bân mà sư phụ hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm bất thình lình này. Trong nháy mắt, ánh sáng kia chui vào trong lưng sư phụ, bước chân của ông thoáng ngừng lại một chút.
Con ngươi Lương Bân ro rút, anh lảo đảo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt sư phụ, đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống của ông, "Sư phụ!"
"A Bân. . . . . ." Sư phụ suy yếu ho khan hai tiếng, khóe môi tràn ra một ít máu tươi: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Sư phụ. . . . . ." Lương Bân ôm sư phụ thật chặt, cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, hai dòng nước mắt chảy xuống rơi trên quần áo của ông.
"A Bân, phải sống thật tốt đấy. . . . . ." Bàn tay sư phụ run rẩy, móc từ trong túi áo ra một con Xích Điệp, đặt vào trong tay anh.
"Sư phụ, người sẽ không có chuyện gì đúng không? Người đừng làm con sợ. Chẳng phải sư tổ đã nói sư phụ sẽ sống đến tuổi sao? Bây giờ người mới tuổi thôi mà. Sư phụ đừng dọa con, đừng dọa con có được không?" Cơ thể Lương Bân run run, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, không biết là an ủi sư phụ hay là tự an ủi mình.
Sư phụ nhắm hờ hai mắt, ông cười cười, nụ cười này khiến gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ông như trẻ ra mấy chục tuổi, "A Bân, vận mệnh vẫn có thể thay đổi. . . . . . Con xem. . . . . . Sư phụ . . . . . . không phải, không phải là đổi rồi sao. . . . . . Ha ha. . . . . . Cho nên, a Bân à. . . . . . con nhất định. . . . . . nhất định phải. . . . . . sống sót. . . . . . Sau đó, sau đó . . . . . . tỏ tình . . . . . . với cô bé kia. . . . . . có biết không. . . . . ."
Lương Bân cắn môi, nhắm mắt lại, nặng nề gật đầu một cái. Giờ phút này, trái tim anh đau đớn đến cùng cực, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ vụn ra từng mảnh.
"Sư phụ nghĩ. . . . . . cô bé. . . . . . cô bé đó . . . . . . là một người mẹ tốt. . . . . .. . . . ." Tiếng nói của sư phụ từ từ suy yếu, cuối cùng cũng biến mất giữa không gian yên tĩnh tràn ngập mùi máu tanh.
"Sư phụ ——" Lương Bân ôm lấy sư phụ khóc rống lên.
Đại sư Cố chậm rãi đi về phía Lương Bân, nhóm cảnh sát chật vật đứng dậy giữa đống đất đá hỗn loạn, vội vàng nổ súng bắn vào người ông ta.
Trong khoảnh khắc viên đạn bắn tới, đại sư Cố đột nhiên biến mất ngay trước mắt bọn họ. Mọi người cả kinh, tới khi phục hồi lại tinh thần thì đại sư Cố đã đi tới trước mặt Lương Bân, dùng một tay bóp lấy cổ anh, nâng lên cao, cho đến mũi chân anh cách mặt đất tầm hai mươi centimet mới dừng lại.
Gương mặt Lương Bân đỏ bừng do không thể hô hấp, anh cố gắng lấy một tờ giấy từ trong túi sau của mình, lẩm bẩm niệm một câu chú thuật, rồi nhanh chóng dính lá bùa lên ngực đại sư Cố. Một ngọn lửa mãnh liệt cháy hừng hực nhanh chóng lan ra thiêu đốt ông ta.
"Chết tiệt!" Đại sư Cố khẽ nguyền rủa một tiếng, hất mạnh Lương Bân đập vào vách tường đá. Cổ họng Lương Bân dâng lên một vị ngòn ngọt, nôn ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Đại sư Cố trầm mặt dùng bàn tay còn nguyên vẹn của mình lần lượt xoa khắp ngực, ngọn lửa đang cháy nhất thời bị dập tắt, ngay cả một chút khói cũng không lưu lại.
Viên cảnh sát lớn tuổi thấy thế, lặng lẽ ra dấu tay với cấp dưới ở phía sau. Mọi người nhận được ám hiệu, thận trọng gật đầu, đồng loạt giơ súng lên, hướng về phía đại sư Cố bắn liên tiếp.
Dường như nhận ra mình sắp bị công kích, đại sư Cố lạnh mặt, quát to: "Lên ——"
Một luồng ánh sáng đỏ nhạt từ mặt đất dâng lên, chặn lại toàn bộ đạn đang bắn tới, từng viên đạn lần lượt rơi xuống pháp trận, lăn hai vòng rồi rơi vào trong rãnh máu đỏ sẫm.
Nhóm cảnh sát vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bắn quét không ngừng. Đại sư Cố khó chịu nhíu mày, ống tay áo vung lên, hơn hai mươi khẩu súng lục giống như bị một lực lượng vô hình khống chế, tất cả bay vút về phía vách tường, do lực va chạm quá lớn mà chia năm xẻ bảy rơi tán loạn xuống mặt đất.
Mọi người kinh ngạc sững sờ nhìn bàn tay trống không của mình.
Đại sư Cố ngẩng đầu, nhìn nóc phòng dưới đất treo đầy thi thể, lại liếc nhìn cánh tay tự mình chém đứt kia, nhếch miệng lên cười, "Tốt lắm, đến thời điểm các người phát huy tác dụng của mình rồi."
Nội tâm nhóm cảnh sát kêu lộp bộp một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Tuy rằng không biết kẻ điên trước mặt này muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Mà lúc này, Lương Bân đang dần dần tỉnh lại, anh nheo mắt, cố gắng tập trung xem xét tình hình. Khi thấy rõ những gì đang diễn ra, anh mới bàng hoàng phát hiện, chẳng biết từ khi nào đại sư Cố đã kéo cả nhóm cảnh sát kia nhập vào pháp trận, chuẩn bị tiến hành lễ tế người.
Lương Bân không hề suy nghĩ, bật dậy nhanh chóng chạy vọt vào. Bên trong pháp trận, ánh sáng chói mắt, nhiệt độ cũng cao hơn hẳn, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trong lò lửa. Ánh sáng trong pháp trận không ngừng chuyển động, những rãnh máu bên dưới có vô số bàn tay đẫm máu vươn lên, túm thật chặt từng người trong nhóm cảnh sát. Bọn họ hết sức sợ hãi, điên cuồng giãy giụa, cố gắng muốn gỡ những bàn tay đang giữ chặt lấy mình ra.
Lương Bân xông lên phía trước, giúp bọn họ ngăn lại những bàn tay quái quỷ này, nhưng anh phát hiện, những bàn tay kia mang theo sức mạnh lớn vô cùng, không thể gỡ ra nổi. Không những thế, khi tiếp xúc với chúng thì dường như máu trên người anh đều bị rút đi hết, toàn thân trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Cuối cùng, anh vô lực té xuống đất, không còn sức giãy giụa, chỉ có thể để mặc cho những bàn tay đẫm máu kia cắn nuốt mình.
Khi Lương Bân cho rằng mình sẽ phải bỏ mạng ở nơi này thì Huyết Điệp trong túi áo anh bất ngờ rớt ra ngoài. Anh muốn vươn tay nhặt lại nó, nhưng sức động đậy ngón tay anh cũng không còn. Lương Bân mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên, một luồng ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt anh. Lương Bân giật giật mí mắt, cố gắng mở hai mắt ra, anh chợt phát hiện, những bàn tay máu quấn quanh thân thể mình đã biến mất toàn bộ, thậm chí bọn chúng còn tản ra xung quanh cách anh một đoạn.
Huyết Điệp phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng cũng giúp Lương Bân dần dần khôi phục lại sức lực. Khi anh cố gắng chuyển tầm mắt nhìn nhóm cảnh sát đã vào đây cùng mình thì khiếp sợ phát hiện, bọn họ gần như đã cùng những bàn tay máu kia hòa làm một thể, thân thể bị biến dạng kinh dị, trên người toàn là máu tươi, chỉ có gương mặt mang theo đau đớn cùng sợ hãi.
Lương Bân cắn răng, phẫn hận nhắm mắt lại, anh rất muốn cứu những viên cảnh sát đang thống khổ trước bờ vực cái chết này, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận hơi thở của bọn họ yếu dần rồi biến mất. Giờ khắc này, anh vô cùng căm hận năng lực yếu ớt của bản thân, nếu không phải anh không đủ mạnh thì sao ngay cả sư phụ anh cũng không thể cứu? Nếu không phải do anh vô dụng thì những viên cảnh sát nhiệt huyết kia cứ thế từng người từng người mất mạng trước mắt anh?
"Tôi cũng đã từng giống như cậu đấy, căm hận bản thân mình yếu đuối, căm hận bản thân mình vô lực. Nhưng hôm nay, tôi không như vậy nữa, rốt cuộc tôi cũng có thể lấy được sức mạnh mà tôi hằng ao ước. Tôi sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội giẫm tôi dưới lòng bàn chân, không phải trơ mắt nhìn những người mình quan tâm chết ngay trước mắt mà không thể chống cự! Sống chỉ dựa trên sự hận thù." Đại sư Cố chậm rãi đi tới, mỗi chỗ ông ta đi qua, những bàn tay máu đều tự động lùi xuống.
Lương Bân nhìn ông ta đầy căm phẫn, "Sức mạnh của ông được tạo ra từ sinh mạng của người khác, ông cùng những kẻ ông căm thù đâu có khác gì nhau."
"Không khác gì nhau? Cậu cho rằng tôi quan tâm đến điều đó sao? Quan tâm đến việc người khác nhìn tôi như thế nào à? Hay quan tâm đến cách thức mà tôi đạt được sức mạnh tôi cần? Hẳn là cậu đang nói đùa? Đã trải bao nhiêu việc như vậy, cậu vẫn còn ôm lấy suy nghĩ ngu xuẩn như sư phụ của cậu, đúng là trẻ con không thể dạy." Đại sư Cố dùng ánh mắt “thật là ngu không ai bằng” từ trên cao nhìn xuống Lương Bân, giống như đang nhìn một con kiến hôi nhỏ xíu không đáng để tâm.