Minh Hoa Thiên Tuệ

chương 228: chương 227: quỷ tộc (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rầm!

Va phải đá cứng khiến sống lưng bị va đập mạnh, sau một giây ngất thoáng qua, Bạch Khôi Nguyên ngửi thấy mùi máu tươi nên tỉnh dậy. Hắn đưa tay lên chạm vào mặt mình, bàn tay toàn máu là máu.

Rầm rầm... Bóng đen lớn kia cũng từ đống đổ nát đứng dậy, kẻ đó toàn thân tím đen, đằng sau mang theo bình hồ lô lớn, cao hơn nửa trượng, ánh mắt đỏ tươi yêu dị kết hợp với một sừng mọc trên đầu càng tôn lên vẻ tà ác lãnh huyết, đến diện mạo cũng quỷ quái không phải của nhân loại.

“Ngươi là thứ gì vậy?” Trong lòng Bạch Khôi Nguyên kinh hách, nhiều hơn là bất ngờ. Tu vi của dị nhân trước mắt này sâu không cảm giác được, mạnh hơn Hỏa Minh Ngao rất nhiều.

Bỗng tiếng bước chân phát ra, kẻ đi tới bên cạnh dị nhân kia làm tâm tình Bạch Khôi Nguyên trùng xuống.

“Hoạn Vương...” Bạch Khôi Nguyên loạng choạng đứng dậy, nhìn kẻ trước mắt nói.

Khuôn mặt của Lãnh Hàn Phong cực kỳ lạnh lẽo, y phục ngoài thân rách nát vì bị hỏa phù bạo nổ, dù dáng vẻ chật vật như thế cũng không làm mất đi khí chất tuấn dật của hắn, khuôn mặt trắng trẻo nhưng âm thanh quá đỗi lạnh băng: “Ta đã đánh giá thấp Hưng Nam các ngươi rồi.”

Dị nhân to lớn cúi người, làm động tác cúi chào của quân thần: “Điện hạ.”

“Lấy thủ cấp hắn cho ta.” Ra lệnh cho dị nhân một tiếng rồi đi về hướng của Vân Giai Kỳ. Điều này đại biểu cho việc bí mật về thân thế hắn quan trọng, nhưng chuyện của Vân Giai Kỳ còn quan trọng hơn.

Được lệnh của Lãnh Hàn Phong, toàn thân dị nhân to lớn phát ra tử khí, màu sắc rất giống với lũ tà linh kia, có điều tên trước mắt này có thể nói chuyện, hành vi bình thường chứ không điên cuồng như chúng. Cơ bắp khắp người nổi gân, mạch máu ẩn hiện.

Dị nhân to lớn xông về phía Bạch Khôi Nguyên, tốc độ quá nhanh làm Bạch Khôi Nguyên phải bất ngờ.

“Phong Hộ,” gió lốc xung quanh Bạch Khôi Nguyên tạo thành tường chắn dày đặc, nhưng khi nắm đấm của dị nhân kia chạm phải thì lại như vỡ nát cả ra. Quyền của hắn ta quá mạnh, đấm vỡ cả phong hộ.

Quyền đạo đấm vào ngực, đấm vào bả vai, đầu liên tục khiến Bạch Khôi Nguyên thổ huyết, hai cánh tay che trước ngực bị nắm đấm lớn tấn công vào như tê dại, như muốn gãy nát ương ở bên trong.

Dị nhân ra đòn càng lúc càng mạnh lên, máu chảy ra từ miệng Bạch Khôi Nguyên càng đổ nhiều. Lúc cảm thấy Bạch Khôi Nguyên đã đến trước tử vong, dị nhân tung một quyền trời giáng vào đầu Bạch Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên lĩnh phải đòn này, cùng lúc đó cánh tay phải phản ứng theo bản năng, tấn công đáp trả vào mặt dị nhân khiến hắn ta lùi ra.

Dị nhân bị tấn công đầy bất ngờ, máu chảy ra từ khóe môi, hắn ta nhìn đến Bạch Khôi Nguyên trước mặt. Thiếu niên tóc đen dài với khuôn mặt đẫm máu, ánh mắt đầy hứng thú, nở nụ cười huyết tinh như chẳng hề đau đớn gì cả.

Không hiểu sao dị nhân cảm thấy có gì đó bất thường từ Bạch Khôi Nguyên, cảm giác như vừa có thứ gì tỉnh giấc bên trong cơ thể nhỏ bé ấy.

“Này, sao ta lại cảm thấy vui thế nhỉ?” Nụ cười Bạch Khôi Nguyên hiện trên khuôn mặt đầy máu vô cùng quỷ dị. Hắn cảm thấy từng trận đau đớn, nhưng nhiều hơn là cảm giác thích thú, khoái hoạt kia.

Bạch Khôi Nguyên nhìn đến hai bàn tay của mình, cũng không hiểu được động tác vừa rồi là gì, cứ như đã từng rất quen thuộc, chỉ là bộc phát ra theo bản năng.

Dị nhân muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, hai tay phát ra tử khí, phi tới tung đòn liên tiếp vào người Bạch Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên lĩnh một đòn, cảnh tay lập tức trả lại một đòn, lĩnh hai đòn trả lại hai đòn. Qua mỗi đợt lực đạo trả đòn càng lúc càng mạnh hơn trước, nói đúng hơn là tên dị nhân cảm thấy uy lực trả đòn đó còn có phần tương tự với mình, như thể là hắn ta đang tự đấm chính mình vậy.

Đến Bạch Khôi Nguyên cũng thấy bản thân thật xa lạ, hôm nay bị thương như thế mà hắn vẫn muốn chiến, muốn chiến hơn nữa.

Qua mỗi giây, thân pháp của Bạch Khôi Nguyên phát triển thần tốc, di chuyển như mây trôi khiến dị nhân như lộ ra toàn bộ yếu huyệt, bị tấn công mà chỉ bị động phòng thủ. Nụ cười trên khuôn mặt đầy máu của Bạch Khôi Nguyên càng điên cuồng hơn, có một giây cơ thể của dị nhân chợt run rẩy, ngay lúc đó Bạch Khôi Nguyên chớp thời cơ đấm mạnh vào giữa ngực, đòn này như tập trung toàn bộ vết thương trên cơ thể mà phát ra làm hắn ta ngã văng xa.

Rầm! Thân thể to lớn đổ rầm xuống, vỡ nứt cả mặt đất.

Gào... không cho Bạch Khôi Nguyên lấy hơi, hỏa diễm từ bên cánh phóng tới đánh văng hắn ra, ngã nằm trên mặt đất.

Con Hỏa Minh Ngao kia đã có đủ thời gian để thức tỉnh, lúc trở lại ánh mắt nó càng nguy hiểm hơn.

Bạch Khôi Nguyên té ngã xuống đất, cách tay bị bỏng nhưng hắn lại không thấy đau đớn gì, còn thở ra một hơi. Bỗng nhiên tay cầm được thứ gì đó giống như thanh kim loại.

Bạch Khôi Nguyên đứng dậy, cầm lên thì thấy đó là một thanh kiếm. Thanh kiếm này có lẽ của ai đó chạy nạn mà bỏ quên. Đột nhiên cảm xúc nào đó thoáng qua trong tâm trí Bạch Khôi Nguyên, cảm giác kỳ lạ này không phải đến từ thanh kiếm mà là từ chính hắn, một cảm giác như quen thuộc, như bị gãy đứt.

Những động tác xa lạ mà thân quen tràn khắp cơ thể hắn, Bạch Khôi Nguyên cảm thấy vô cùng tự tin, chưa bao giờ tự tin đến thế.

Bạch Khôi Nguyên thu lại nụ cười, lau qua vết máu trên mặt, tâm trí cứ tự nhiên bình thản đi. Hắn thủ thế rút kiếm, han chân tạo thành thế đà nếu như Minh Hoa và Thiên Tuệ ở đây sẽ nhận ra động tác này, thế bức tốc của Thiên Di bộ pháp.

Dị nhân nhận ra ở Bạch Khôi Nguyên lúc này có cái gì đó không ổn, hắn ta cảm giác cán cân lực lượng đã thay đổi rồi.

Mới cụp mí mắt xuống thôi mà trước mắt hắn ta chỉ còn lại tàn ảnh, từ lúc nào Bạch Khôi Nguyên đã xuất hiện ngay kế bên Hỏa Minh Ngao.

Xẹt! Một chi của nó bị chém đứt, máu chảy xuống đất thành vũng.

Gào... Hỏa Minh Ngao gầm thét đau đớn, nó phẫn nộ vồ lấy Bạch Khôi Nguyên, Bạch Khôi Nguyên vừa từ thế công lập tứ vung kiếm chuyển thành thủ thế làm Hỏa Minh Ngao chỉ đánh hắn lùi ra.

Hỏa Minh Ngao không nhận thấy nguy hiểm mà điên cuồng xông lên, nó chỉ còn ý niệm duy nhất là xé xác nhân loại trước mắt này.

Hỏa khí xung quanh bốc lên, Hỏa Minh Ngao vì phẫn nộ mà cơ thể càng lúc càng to lớn hơn.

Vuốt lửa khổng lồ bổ xuống người Bạch Khôi Nguyên...

Ở phía bên kia, đang giao chiến cùng Bạch Văn Khiêm thì Vân Giai Kỳ đột ngột phun một ngụm máu ra vì nội thương.

“, có chuyện gì với ta?” Rõ ràng nàng ta cảm thấy cơ thể bất chợt đau nhói, vô cùng đau.

Hình ảnh Khế Ước Trận hiện lên trong không gian ý thức, Khế Ước Trận lúc này đã mờ nhạt, không còn đỏ rực nữa, điều này chỉ có một trường hợp.

“Hỏa Minh Ngao của ta... Chết rồi...”

Hỏa Minh Ngao với cơ thể to lớn gần cả trượng đã nằm lại trên đất, bị cắt thành hai nửa, máu thịt bắn ra khắp nơi, bắn lên y phục, lên mặt của Bạch Khôi Nguyên.

“Ngươi... Vừa rồi là... Kiếm ý...” Dị nhân kinh hãi kêu lên.

“Kiếm ý sao?” Bạch Khôi Nguyên nhìn vào thanh kiếm đang nhiễm máu đỏ, nhìn đến điều mình vừa thực hiện trên mặt đất này.

Rõ ràng thân pháp hắn không thể cao cường như thế được.

Rõ ràng hắn chưa từng học kiếm thuật trong đời, lại có thể thành thạo điêu luyện như thế, còn đánh ra được thứ mà các kiếm sư cả đời truy cầu, kiếm ý.

“Chẳng lẽ... Ta cũng là một luân hồi giả sao?” Bạch Khôi Nguyên tự lẩm bẩm rồi tự kinh ngạc, sau đó chuyển thành sốc. Thế nhưng tại sao hắn lại không có kí ức đè gì đó như gia tổ đã nói mà chỉ có bản năng của thân thể.

Một bóng đen từ hồ lô đeo trên lưng xuất hiện bên cạnh dị nhân to lớn, khuôn mặt của hắn có vài phần giống nhau.

“Đại ca, huynh bình phục rồi.” Khuôn mặt dị nhân thoáng hiện vẻ mừng rỡ.

“Ừm, để sau hãy nói, chúng ta phải lo kẻ trước mắt đã.” Bóng đen kia nói: “Đệ đệ, ta có thể nhìn thấy rất rõ, trong thân thể tên này có linh hồn của tiên nhân.”

“Cái gì?” Dị nhân kinh ngạc, xen lẫn vui mừng. Giống loài của chúng có thể ăn được tiên nhân, tu vi sẽ tăng vượt bậc, mạnh mẽ lên nhanh chóng.

“Nhưng rất yếu, có lẽ trước khi chết chỉ là một tiểu tiên mà thôi.” Ngừng lại chút, bóng đen nói: “Đệ đệ, cho ta mượn thân thể đệ.” Nói rồi bóng đen chui xuyên vào ngực dị nhân.

Cơ thể của hắn ngày một lớn hơn, gai nhọn mọc ra khắp người, đằng sau có thêm chiếc đuôi như lưỡi dao sắc bén. Dị nhân biến dạng thành một con quái vật, cơ thể nó tách ra làm đôi, làm ba rồi làm bốn, làm sáu.

Trước mặt Bạch Khôi Nguyên đã xuất hiện tới một bầy quái vật, con nào con nấy đều xấp xỉ một trượng.

Gào... Quái vật gầm lên một tiếng, mở giọng khàn khàn âm binh: “Khà khà, nhân loại, hãy trở thành bữa ăn của chúng ta đi.”

Nụ cười trên môi Bạch Khôi Nguyên lại hiện lên lần nữa, mái tóc đen che nửa bên mắt, nói: “Mặc dù không biết các ngươi là giống yêu gì nhưng cứ tới đi, để xem mèo nào cắn miểu nào.” Giọng nói tràng đầy tự tin.

Đứng trước đám quái vật to lớn, con nào con nấy đều vô cùng khát máu, mạnh mẽ hơn xa Bạch Khôi Nguyên nhưng hắn không hề e sợ.

Bạch Khôi Nguyên lần nữa thủ thế, thanh kiếm sắc bén lóe lên ánh kim, bức tốc lao vào đàn quái vật mà vung kiếm.

Truyện Chữ Hay